Buổi tối ngày 31 tháng 12 năm 2009, ta mơ một giấc mơ, giấc mơ này, đưa ta thẳng đến năm 2010.
2010 —— năm Canh Dần, mọi người nói năm bổn mạng dễ phạm Thái Tuế, không biết có đúng hay không. Xem ra cần phải mang một chút vậy gì đó giảm dần sát khí.
Hai viên thuốc uy lực không nhỏ, hơn nữa còn đắp hai mền. . . Sau khi nằm mơ xong, ta mơ mơ hồ hồ tỉnh lại.
Áo ngủ dính hoàn toàn vào trên người, trên trán đầy mồ hôi, đắp hai mền vào lúc này thật lá quá nhiều, làm ta không kịp thở. Ta đưa tay mở đèn đầu giường, xoay mấy lần chỉnh đến mờ mờ, để tránh bị ánh sáng làm chói mắt. Chỉnh xong rồi, ta liền ngọ nguậy muốn vén mền lên cho mát chút.
"Đừng nhúc nhích." Bên cạnh truyền đến một thanh âm rầu rĩ.
". . ."
Ta cảm thấy ta là người tương đối bình tĩnh, nếu như trong lòng tốt chất không tốt thì vào lúc này đã sớm nhảy dựng lên mà “ngao” một tiếng
Thánh thần ơi, nữ nhân này trở về lúc nào vậy? Ngủ ở bên cạnh ta, ta lại không biết chút nào.
Chính là lúc đầu óc ta đang mơ hồ, không lý giải được việc này, người bên cạnh đã nhúc nhích, vươn tay ra, sờ trán ta.
"Hình như hết sốt rồi."
"Ách. . ." Ta nhìn nàng lau mồ hôi trên trán ta, sau đó một mặt ghét bỏ ta một chút, đem mồ hôi đó chà trên mặt ta —— kỳ thực mồ hôi trên mặt so với trên trán cũng không ít hơn bao nhiêu.
"Ta nóng quá!" Trì độn thật lâu, rốt cục ta mở miệng. Nếu như không mở miệng, chính ta cũng phải ghét bỏ mình.
"Nóng cũng không được hất chăn, vạn nhất lại cảm lạnh thì sao?"
"Làm sao mà cảm lạnh dễ dàng như vậy được?" Một bên nói, một bên ta nhúc nhích. Nhưng chăn này. . . Có chút nặng. . . Cúi đầu nhìn một chút, ách. . .
Áo khoác dày của Cẩn đang đè lên chăn ta, lau xong mồ hôi trên tay, lại ôm ta vào, không cho ta động đật.
"Ta bị bịt lại đến chết mất."
"Bịt không có chết."
"Nhưng bịt lại thành trứng gà thối."
"Ngươi không phải lão đại sao, làm sao biến thành trứng được?"
Ha ha, nghe xong lời này bỗng nhiên ta nở nụ cười. Ta đoán là lúc này lão đại Đản Đản trong mộng đang điên cuồng nhảy mũi a, ai [1]. Rõ ràng là lão đại của Bôi Cụ Tổ chúng ta, nhưng tại sao nàng cũng gọi như vậy? Có phải đây gọi là gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó? Phốc, không được, không phải gà cũng không phải chó, mà là gả cho hầu tử thì theo hầu tử, khà khà, Cẩn là mẹ của hầu tử. . .
Ta cười xấu xa.
"Ngươi không còn sốt nữa, lại bắt đầu hả hê phải không?"
". . ." Buồn bực, ta biết là ta lại bị nhìn thấu.
Phản kháng không được, cũng chỉ có thể "chịu đựng", mồ hôi kia lại chảy, ào ào, mấy lão nhân thường nói, tâm tĩnh tự nhiên lương, ta tĩnh ta tĩnh. . .
"Ngươi về khi nào?" Cùng Cẩn nhìn nhau một chút, ta mở miệng hỏi.
"Buổi tối."
"Nga, năm ngoái a. . ." Ta cười nói.
"A, đúng a, năm ngoái. . ."
Nói xong, ta cùng Cẩn nhìn nhau nở nụ cười, trăm miệng một lời cùng nói câu: "Năm mới vui vẻ."
Mặc dù bị bệnh mấy ngày, nhưng lúc này cảm thấy tinh thần và thể lực bị tiêu hao đã được bù đắp, có điều, đúng là Cẩn hơi có vẻ uể oải. Nghĩ lại, bình thường nàng phải đi làm, về đến nhà lại phải chăm sóc phụ thân sinh bệnh, ai. . . Ta đây làm lão công cũng không hăng hái, lại làm cho nàng bận tâm. . .
Ngay lúc ta ảo não suy nghĩ, Cẩn bên cạnh đã tiến vào mộng đẹp. Dựa vào ánh đèn mờ mờ, ta nhìn thấy mái tóc dài của nàng đã che lại chân mày và tóc rối, cho dù đã ngủ, trên mặt vẫn mang theo vẻ mệt mỏi. Lại một năm nữa, ta vẫn nói phải cho nàng hạnh phúc, nhưng ta cho nàng hạnh phúc chỗ nào? Những thứ này sao? Vỏn vẹn như thế thôi sao?
Trong mơ Cẩn khẽ động, tay nàng nắm lấy ta ta. Không biết tại sao, nhìn tay nàng, đột nhiên ta cảm thấy nàng gầy đi, có thể là do trong lòng ta đi, ta thích một mình suy nghĩ lung tung.
Tắt đèn ngủ, đem mặt kề sát trán nàng. Ta tỉnh ngủ, ta muốn ôm nàng như vậy. Không biết nàng dùng phương pháp gì mới trở về một buổi tối được, nhưng nhất định là không dễ dàng đâu. Đỗ bá bá tức giận, Đỗ a di bất đắc dĩ, Lễ ca ca khuyên bảo vô hiệu, còn có, nghe Lễ ca nói, Đỗ bá bá mỗi ngày đều khuyên nàng, về nhà, sống một cuộc sống thoải mái —— cái gọi là cuộc sống thoải mái, là khái niệm của hắn, là khái niệm của hắn trong cái tên là "cuộc sống bình thường" .
Chúng ta không bình thường sao?
Đột nhiên ta cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng chúng ta đều tồn tại lẫn nhau, chúng ta cũng làm những việc như những người khác trong cuộc sống của chúng ta, trong lòng chúng ta cũng có người thân và bằng hữu, vậy cuộc sống của chúng ta làm sao?
Chẳng lẽ muốn bức ta đi chuyển giới?
Nếu như ta làm thật, đừng nói đến Cẩn, ta cũng chết trước rồi. Còn không bằng ta dùng cái xẻng đào cho mình một cái hố nhỏ trong vườn hoa nhỏ rồi tự chôn mình.
Cẩn bên cạnh khẽ nhúc nhích, đắp mền lên, sau đó đưa tay lại đây, lần mò một hồi ta ở phía bên này chăn, tay liền dừng ở phía ta, bất động.
Có thể là nàng lạnh đi, ta ngờ ngợ nhớ tới khi ta về uống thuốc xong liền ngủ, hình như không có mở điều hòa.
Ta ôm nàng chặt hơn chút nữa, cứ như vậy mà ôm, thật tốt.
. . . .
Chờ Cẩn tỉnh dậy lần nữa, trời cũng đã sáng rồi. Thấy nàng vừa mở mắt, ta cười.
"Sớm a!" Cẩn mơ mơ màng màng nói.
"Chào buổi sáng!" Ta trả lời, "Tức phụ, thương lượng một chút, cái kia. . . Chăn này có thể không đắp không?"
"Sao vậy?"
". . . , ta. . . Ta buồn tè. . ." Vẫn không dám nhúc nhích sợ Cẩn sẽ giật mình, nhịn chết ta rồi. . .
Cẩn ngẩn người, nhìn ta, không khỏi nở nụ cười."Nhanh đi nhanh đi. . . Ai nha, đứa ngốc ngươi a, ta phục ngươi rồi!"
Ta nhanh chóng xuống giường, chân trần chạy đi WC.
"Ngươi mặc thêm cái áo ngủ cho ta. . ." Cẩn nằm ở kia gào thét ta, có thể vào lúc này, ta đành phải như vậy.
Hậu quả chính là —— chờ lúc ta trở lại thì bị nhéo thuận lý thành chương [2] và nằm trong dự liệu cả.
Nằm trên giường đùa giỡn một hồi, mãi đến khi nhi tử gõ cửa, hai ta mới ý thức được là có thể lại làm phiền con. Ai nha a, không biết là nhà cách âm không tốt hay thanh âm của hai ta quá lớn, đây cũng không phải là lần đầu tiên, mất mặt, làm phụ huynh mà thế này, chà chà.
Ta ngồi dậy, lấy áo khoác mặc lên người, sau đó mang dép vào, đi tới bên cửa, mở ra. Cửa không có khóa, có điều ta cảm thấy như thế này thân thiết hơn so với gọi con đi vào đi!
"Hai ngươi. . ." Đứa nhỏ trừng mắt cau mày.
"Hai ta thương lượng Tết này mua quà gì cho ngươi." Khặc khặc, ta này có tính là dọa tiểu hài tử hay không?
"Thiết. . ." Tiểu tử thông minh nhìn là biết không tin ta, ai. . . Không tin cũng được. "Thương lượng chuyện này mà có thể cười cạc cạc sao?"
Cạc cạc? Tiếng ta cười là cạc cạc sao? Ta cũng không phải là vịt. . . Ta phiền muộn nghĩ.
"Ngươi còn ngủ hay không? Muốn ngủ thì trực tiếp về ngủ đi, không ngủ liền đánh răng rửa mặt đi!" Ta bất đắc dĩ ra lệnh cho con.
"Ngủ gì mà ngủ nữa. Ách. . . Xem ra bệnh cảm của ngươi cũng tốt rồi." Con lầm bầm, xoay người đi trở về phòng.
Quay đầu nhìn Cẩn một chút, đóng cửa lại, hai người lại nở nụ cười.
[1] Để ta giải thích a, trong tiếng Hoa, “đản” nghĩa là trứng, mà Đản Đản lại là tên một người bạn trong nhóm Bôi Cụ Tổ của Minh Minh :3
[2] Thuận lý thành chương: hợp lý, rõ ràng, hợp logic