Đêm, đêm đẹp đến thế
Có người đang vui cười, có người lại đang rơi lệ
Ký ức bị bủi phủ mờ
Chỉ còn lại vẻ đẹp của lần đầu gặp gỡ
Ta trở mình, mất ngủ trong đêm…
Mất ngủ, bỗng nhiên nghĩ đến ca khúc《 Hà tất phải ở cùng nhau 》của Trương Kiệt. Giơ tay lên, đem tay phải lót dưới đầu, trong đêm đen, một mình ngẩn người.
Bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng, thấy người đã say ngủ, ban đêm tràn ngập yên tĩnh, nhắm mắt lại, cảm thụ hương thơm và ấm áp của nàng.
Ngày mai phải đi rồi, Cẩn luôn lẫm lẫm liệt liệt nhưng giờ lại có thái độ khác thường, ngơ ngơ ngác ngác, giúp ta đóng gói hành lý. Ta trêu nàng nói "Đại quân chưa cần động, quân thảo đi đầu!" Ta mới mười phần là quan viên coi chuyện vận chuyển lương thực.
Buổi tối hôm nay cùng những ngày trước không có gì khác biệt, thu thập xong hành lý, Cẩn tựa ở đầu giường đọc sách, thấy ta tóc ướt đi ra, cười, cầm lấy khăn giúp ta lau khô.
"Trên đầu lại mọc lên nhọt rồi!" Cẩn một bên lau khô, một bên nhìn, "Nói ngươi bao nhiêu lần rồi, gội đầu xong phải lau tóc, sấy khô! Không nghe lời!"
"Ai, lau khô cũng vô dụng, đổ mồ hôi cũng sẽ ướt thôi! Tóc dài… phiền phức nha!"
"Qua kia thì cắt đi, cắt một chút, với lại, giờ cũng không cần lo lắng về hình tượng nữa…"
Cẩn trong lời nói nhàn nhạt mất mác, có bốn chữ, nàng nuốt xuống, sợ ta sẽ khổ sở —— vi nhân sư biểu [1]. Từ khi đệ đơn từ chức, nghiệp giáo viên của ta kết thúc.
Chúng ta đều giống nhau, vì phần vội vã này mà tiếc hận. Thư từ chức của Cẩn cũng đã nộp rồi, nhưng phải đến một tháng sau mới có thể rời khỏi cương vị, cùng từ chức, trường học nhất định sẽ có nghi vấn, đến hôm nay, nơi nào có quan tâm nhiều như vậy đây?
Mãi đến khi sắp đi ngủ, Cẩn lại nhận được điện thoại của Đỗ bá bá, nguyên lai, bệnh tình thật sự có thể thay đổi tâm tính của con người ta, người kiên cường trở nên yếu đuối, người rộng lượng lại trở nên nhạy cảm, người lạc quan trở bên bi thương, tất cả đều thay đổi, nhưng thay đổi theo hướng không mấy tích cực. Đối mặt với thay đổi kiểu này, có vẻ Cẩn cũng vô lực.
Ở trong lòng ta, Cẩn là tài nữ, bản thân tài nữ, luôn mang theo một loại bí ẩn khó bề nhìn thấu, giống như người đứng ngoài nhìn thế tục, có vài phần ngạo nghễ như hạc trong bầy gà, bễ nghễ [2] hồng trần. Tình ý của nàng, phảng phất cách một tầng màn mỏng, không thể nhìn được chân thực. Nhưng mà, khi ta đến gần với nội tâm của nàng thì mới cảm thụ được phân tình cảm cố chấp cùng khát vọng tình thân kia, đối với gia đình Tây Bắc nơi phương xa kia mà nói, nàng cũng là người con gái đi xa bấy lâu mà nhớ nhà sốt ruột….
Nhẹ nhàng trở mình, tay phải có chút tên rần, đổi sang tay trái, gối đầu lên khủy tay, vẫn không có cách nào ngủ được. Trong trí như biến thành một tấm bia, tất cả mọi chuyện cứ như mũi tên mà bắn tới, không theo thứ tự thời gian, hỗn độn không có logic, hết cái này đến cái khác…
Ta dùng hai tay che mắt lại, giống như có thể đem tất cả buồn phiền bỏ lại ở ngoài, đáng tiếc, có điều giống như bịt tai trộm chuông mà thôi.
Ngờ ngợ có người lần mò gì đó ở lưng ta, có chút ngứa ngáy, tay ấm áp, nhiệt độ quen thuộc, nhẹ nhàng từ tốn. Rất muốn quay đầu lại nhìn, rồi lại không nỡ ngưng sự đυ.ng chạm này lại.
Bỗng nhiên, bị nàng ôm lấy từ phía sau, cảm giác được môi nàng nhẹ nhàng hôn lên, cảm giác được trán nàng đến vai ta, hô hấp không còn nhẹ nhàng nữa, mà trở nên nặng nề một chút.
"Đánh thức ngươi sao?" Ta bắt đầu lo lắng là do mình trở mình mà gây ra tiếng động.
"Ngươi đang lo lắng sao?"
Thanh âm nàng nghẹn ngào, điều này làm cho ta bất ngờ. Không biết nàng không có ngủ hay ngủ mà đã tỉnh dậy, có điều nghe giọng nói của nàng, hẳn là đã tỉnh từ lâu.
Ta biết, chúng ta đều đang lo lắng, nhưng đều cố gắng biểu hiện lạc quan và kiên cường để cho đối phương sức mạnh và ủng hộ lớn nhất, đem một phần bất an giấu trong lòng. Hai ta đều lo lắng, tình cảm, có khi không sợ thử thách của thời gian và không gian, nhưng lại sợ phải khiêu chiến với một loại tình cảm khác. Nhiều tình cảm, như là những sợi dây trong tay, nhằng nhịt khắp nơi, lý không rõ, nhưng cũng không thể bỏ được.
Trong ngàn vạn người, đã chịu khoảng thời gian một mình, sau lại phải ly tán, sẽ thống khổ đến ghi lòng tạc dạ. Ta lo lắng, không lo lắng gì hơn lo lắng về bản thân. Một lần lại một lần tự nói với chính mình phải kiên cường, cũng không nên vì thực tế như vậy mà tuyệt vọng, nhưng cũng không nhịn được mà nghĩ đến…
Có thể, nàng cũng giống như ta…
Nước mắt của nàng đột nhiên rơi xuống cổ ta, lành lạnh, cảm giác được giọt nước mắt kia chạm đến, lại bỗng nhiên chảy xuống, rất nhiều, một đạo lành lạnh, cảm giác như vậy rõ ràng, như vật chân thật mà cảm nhận được nó tồn tại.
"Nếu như…" Nghẹn ngào, nàng hơi sụt sịt mũi, "Ta nói là nếu như…"
"Ta nghe lời ngươi!" Không chờ nàng nói hết câu, loại giả thiết này, không cần mở miệng ra sẽ tốt hơn.
Xoay người, trong bóng đêm, không nhìn thấy nước mắt của nàng, ôm nàng vào trong ngực, đột nhiên cảm thấy chúng ta thật đáng thương, chờ đợi như vậy, đã nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có thể sưởi ấm cho nhau… Sinh mệnh a, giống như một hành lang uốn khúc trên hòn đảo biệt lập, một đời bất tận, một đời lạc đường ở bên trong sinh mệnh của chính mình.
Nếu như ta có thể ngồi xuống nói chuyện cùng Đỗ bá bá, ta thật sự muốn nói, để hắn ban con gái cho ta, bởi vì nàng là người hiểu ta nhất, ta cũng muốn nói, hắn đem con gái giao cho ta, bởi vì ta yêu nàng, sẽ không có bất luận người nào so với ta càng thích hợp hơn.
Bởi vì hiểu được, vì lẽ đó mà từ bi.
————-
[1] Vi nhân sư biểu: Làm gương cho người.
[2] Bễ nghễ: nhìn với nửa con mắt/liếc nhìn… Đại khái thế :’(
—————
Tác giả có lời muốn nói: Viết trên máy bay, tâm tư ngổn ngang nên bút pháp cũng ngổn ngang.
Không biết tại sao, bỗng nhiên nghĩ tới Trương Ái Linh,
Bởi vì hiểu được, vì lẽ đó mà từ bi…
Trên thế giới này, có bao nhiêu tình yêu đẹp đẽ, mà cuối cùng, lại biến thành một kết thúc thê lương…
Thật nguyện cõi đời này con người đều có thể từ bi một chút,
Đều có thể bao dung một chút.