Editor có lời muốn nói:
Ta dạo này đang post lại truyện này bên vn-sharing.net. Có chỉnh sửa lại một chút cho câu văn xuôi. Ai thích thì qua đó xem lại cũng được. Bên kia mới đến chap 13 thôi. 😀 Cám ơn đã ủng hộ.
——
Có thể ta lại lỗ mãng rồi… Trên đường về, nghe nhạc trong xe, nghĩ đến có thể sắp rời nơi này, đột nhiên cảm thấy trong lòng cảm khái vô hạn.
Bất tri bất giác lái xe đến siêu thị, trước đây không lâu ba người chúng ta đã đi đến đây, Cẩn nhìn ta và nhi tử ôm bình lớn Cola mà bất đắc dĩ lắc đầu, ta cười “giáo dục” nhi tử rằng uống nước giải khát có gas quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến trí thông minh, nhi tử đáp lễ, nói "lão gia hỏa" uống làm xương cốt tơi xốp… Quýnh…
Nhìn đèn sáng ở trong siêu thị, oanh oanh liệt liệt mà chuẩn bị lễ mừng đầy năm, hoành phi, áp phích, biển quảng cáo… Buổi tối ở nơi này, các tia sáng đan xen lại với nhau không thua kém gì ban ngày, nhưng biển đèn thế này, lại làm cho những người ồn ào bên trong cảm thấy có chút cô đơn.
Nghe nhạc, MP3 bên trong xe là khúc ca của người bạn chuyển sang làm ca sĩ, làn điệu nhu hòa, âm thanh ấm áp. Ta là người đối với âm thanh đặc biệt nhạy cảm, cho dù chưa bao giờ gặp gỡ, chỉ là đơn thuần thanh âm cũng sẽ cảm thấy có chút quen thuộc và thân thiết.
Bỗng nhiên đặc biệt nhớ A Đạt, đối mặt với tình trạng như giờ, không thể nói với cha, không biết làm sao giảng cho mẹ, còn gia gia và các cô cô… Cần gì phải thêm phiền cho họ. Đột nhiên cảm thấy rầu rĩ đến mức có chút khổ sở… Nếu như A Đạt ở đây, sẽ nóng nảy mà rống ta một trận, nhưng ta sẽ cảm thấy dễ chịu nhiều hơn…
Chính mình nhìn ánh đèn xuất thần, điện thoại rung nhẹ, đèn màn hình sáng mờ, ta thấy rõ một chữ —— Cẩn.
"Chờ ngươi trở về ăn cơm!"
Sáu chữ, đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Ấm áp nhất, ở cõi đời này không có gì bằng, là có người nhớ nhung.
Trên đường chạy về, đóng lại cửa sổ, âm nhạc như là nước chảy, uốn lượn, chảy xuôi…
"Trời trong xanh chờ cơn mưa phùng, còn ta đang chờ nàng…" [1]
Ta nghĩ, ta nghĩ ta thông suốt rất nhiều!
Đây là lần đầu tiên trong đời viết thư từ chức.
Đặt bút xuống không viết ra được chữ gì, ném qua một bên rồi mở máy tính, nhìn trang Word trống không mà đờ ra, ta hay tự nhận mình viết chút ít đều không thành vấn đề, hiện tại là thật sự "kẹp" lại.
Do dự. Công việc này đối với ta mà nói, quá nặng nề! Chợt nhớ tới mấy đệ tử, cho dù thời gian cùng nhau không nhiều, nhưng nhớ tới mỗi biểu hiện của học sinh, chúng ta đã nói, muốn cùng nhau đem một tiểu đội, dạy dỗ đến tốt nghiệp, nhìn đệ tử của chúng ta thi đại học, nhìn bọn hắn lớn lên, mà hiện tại, ta thật sự muốn từ bỏ những điều này sao?
Nói từ bỏ, thật sự khó khăn. Ta nghĩ, đời này, ta ít nói nhất, là hai chữ này.
Đóng máy tính lại, gục xuống bàn đờ ra, không biết từ lúc nào Cẩn đi vào, nhẹ nhàng ôm vai ta.
"Nghĩ gì thế?” Nhẹ nhàng lướt qua mặt ta, gò má của nàng, dán lên liền như vậy thoải mái.
Bỗng nhiên xoay người, ôm lấy Cẩn. Đem đầu chôn ở trong ngực nàng, ngửi hơi thở quen thuộc kia của nàng. Nếu như cuộc sống hiện tại, là chúng ta dùng tình yêu xây nên giấc mộng, như vậy, ta có thể vĩnh viễn ngủ say mà không tỉnh lại hay không. Nếu như thời gian có thể ngưng lại, như vậy có thể dừng lại ở hiện tại hay không, để ta ôm nàng như vậy, cảm thụ sự hiện diện của nàng.
Yêu là gì? Ta không cần oanh oanh liệt liệt một mất một còn, cũng không cần khắc cốt minh tâm biến thành bướm bay tán loạn, ta chỉ muốn yên bình của hiện tại. Làm bạn, tương phù…
Ta cuối cùng hiểu rõ một câu nói của Tiểu Mẫn —— càng yêu nhiều, là càng lấy mạng người!
Cẩn không muốn lấy đi tình yêu của ta, mà là có người muốn lấy đi. Không ai muốn mạng sống của ta, lại làm cho ta giãy giụa rồi lún sâu.
Cẩn vẫn bình thường như thế, thấy ta có chút khác biệt, vẫn như vậy mà yên lặng. Ta không biết cần lòng dạ rộng rãi cỡ nào, mới có thể làm cho nàng không hơn thua, nhàn tĩnh an ổn. Hơi thở của nàng quanh quẩn bên tai ta, ấm áp, ngẩng đầu hôn nàng, chỉ vừa hôn, bao nhiêu lời nói dừng lại, chỉ có đôi môi cùng nhiệt nóng trong nháy mắt bắn ra.
Từ trước bàn đến bên cửa sổ, rèm cửa màu lam nhạt đem căn phòng cùng đất trời ngăn ra làm hai thế giới. Ở thế giới của chúng ta, có thể không hề che giấu tình yêu tha thiết dành cho nhau, có thể ôm nhau, có thể dùng bất cứ phương thức biểu đạt nào để đòi lấy tình yêu. Mà ra khỏi nơi này, đều phải đem hết thảy ẩn giấu đi, đọ sức với các mối quan hệ, không thoát khỏi, trốn không thoát, không ngừng bị kẹp lại…
Một loại du͙© vọиɠ chiếm cứ đầu óc, dây dưa không giống ngày xưa, phảng phất muốn đem nàng hòa vào trong bản thân, như vậy, sẽ không có một loại sức mạnh nào làm chúng ta chia lìa. Ta vẫn là ta trước kia, nàng vẫn là nàng trước kia, chúng ta cũng yêu nhau như trước kia, chúng ta vẫn dũng cảm. Chỉ là nếm qua tư vị của ái tình, bỗng nhiên trở nên lo sợ, lo nửa điểm biệt ly… Chúng ta không mềm yếu, nếu như mềm yếu, sẽ không có hôm ny, có thể đến được hôm nay, nhưng vì sao kiên cường như thế cũng biến thành gian nan?
Tóc dài quấn quanh ở cánh tay, duyên sầu hình như tăng lên, này tham thiên phiền não, sợ là phàm nhân không thể gạt bỏ. Gối lên cánh tay ta, đầu ngón tay Cẩn quét qua gò má ta, bỗng, nàng nhìn thái dương ta rồi ngẩn người.
"Đây không phải là vết hằn mắt kính!" Nàng dùng tay chạm bên tai ta, quanh năm đeo kính, hai bên tai ít nhiều có chút dấu vết năm tháng.
"Ở đâu?" Giơ tay sờ sờ."Là vết sẹo đi, không nhớ rõ!"
"Lúc nào có cũng không nhớ rõ?" Cẩn tựa ở trên vai ta, nhìn kỹ, "Không nhìn kỹ thật sự không phát hiện được!"
"Khẳng định là chuyện trước cao trung. Chuyện trước lúc học cao trung… đều nhớ không rõ!"
"Vậy… Sau đó thì sao?"
Ta quay đầu, nhìn Cẩn một chút, "Nhớ, mỗi một ngày đều nhớ rõ!"
Cẩn nở nụ cười, nàng ôm lấy cổ ta, rất hiếm thấy dáng vẻ hài lòng của nàng, ngây ngốc. Ta biết, nàng là nữ nhân cần người đau, cần người yêu thương bảo vệ, cho dù nàng đều đem hết thảy giấu ở trong lòng, nhưng cũng có mong chờ như vậy với tình yêu.
Mừng là, thế giới nội tâm của nàng, đều sẽ dành cho ta một cánh cửa, cho dù không thường mở ra… Nhưng là… Ta có thể đi vào mà không ra nữa…
"Vừa nãy, suy nghĩ gì vậy?"
"Từ chức!"
Nghe ta nói, Cẩn bỗng ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, chợt phát hiện lông mi Cẩn rất ưa nhìn… Đương nhiên trước đây cũng có phát hiện qua, có điều… Góc độ ngày hôm nay thật giống như càng đẹp mắt…
"Ngươi…"
"Ta nói rồi, ta bồi ngươi!" Ôm lấy nàng, ôm thật chặt. Tiểu nữ nhân, đừng hòng đem ta ném đi rồi một người trở về!
Ta biết, Cẩn nhất định phải trở về! Rời nhà nhiều năm như vậy, phụ thân bỗng nhiên bệnh nặng kêu mình về nhà, nàng có thể không trở về sao? Nếu như có thể, ta đều muốn thay nàng đến đó… Chỉ tiếc, không tư cách đó…
"Nhưng là… , nói chung… , chuyện này sau này hãy nói được không?" Cẩn âm thanh nhẹ nhàng, hỏi ta.
"Chuyện chuyển trường của con, nhà, công tác của ta, những chuyện này ngươi không cần quản, đương nhiên, có về hay không là do ngươi quyết định, còn chuẩn bị công tác sau này, ta sẽ làm tốt! Ngươi cũng đừng bận tâm!"
Trong phòng đặc biệt yên tĩnh, nghe được Cẩn thở dài một tiếng. Có thể, nàng cũng sẽ cảm thấy bất đắc dĩ đi.
"Đừng tiếp tục nghĩ nữa… Nha, đúng rồi, giúp lão công làm một chuyện đi!" Ta cúi đầu thấp, nhìn Cẩn nói, "Gần đây có cuộc thi nghiên cứu sinh, giúp ta báo danh đi!"
"Thi nghiên cứu sinh?"
“Ân!"
"Muốn báo danh nơi nào?"
"Tùy tiện a!"
"Ngành gì?"
"Ngoại trừ Anh ngữ, cái gì cũng được!"
Cẩn trừng trừng ta, "Mặc kệ ngươi!"
"Mặc kệ không được! Nhờ ngươi đó!"
"Ngươi chuyên ngành cũng không nói!"
"Vậy ngươi lúc đăng ký cái gì thì ta liền học cái đó đi! Học tỷ!"
"…"
Miễn cưỡng, không muốn bò lên, tiện tay tắt đèn đầu giường… Chăn lung tung, gối một cái ở đất, một cái ở nửa nằm ở giường…
Ngáp một cái, lẩm bẩm, thì thầm…
"Một người thì thầm cái gì đây?" Cẩn nhéo nhéo cánh tay ta.
"Vận động quả nhiên trợ giúp giấc ngủ!" Ta nói sự thật… Đều là nói sự thật…
"…"
Người trong ngực chuyển động, đoán là nàng không phải muốn nhéo thì cũng là cắn ta, nhanh chóng vươn mình ôm chặt.
"Ngủ đi…" Âm thanh có chút lười biếng, "Vẫn là ở nhà hảo, hai ngày nay đều ngủ không ngon… Đừng nhúc nhích nha… Hảo hảo ngủ một giấc… Sáng mai còn phải đi làm đây…"
Bầu không khí khi ngủ rất đậm, da thịt dán vào nhau cảm giác rất ấm, trong không khí tựa hồ có một mùi vị ngọt ngào, như bỏng? Hay là nước hoa? Không nói ra được…
"Chu Minh!" Cẩn kêu tên của ta.
"Hả?"
"Ngươi chính là một đứa ngốc!"
Đứa ngốc… Nếu là người khác ta sẽ đá hắn một cước, còn ở tình cảnh này, cái từ như thế đều thêm mấy phần ám muội. Ai, ghê gớm…
"Đỗ Cẩn!"
Ta ngẩng đầu lên, tiến đến trước mặt nàng.
"Hả?"
"Ta yêu ngươi!"
Mỗi thời mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây lo lắng,
Thiên sứ cũng cười ta yêu ngươi, yêu đến quá ngốc…
[1] Đây là bài Sứ Thanh Hoa – Châu Kiệt Luân :3 Ta đã bảo Lăng Duệ đại nhân là fan Jay Chou mà…
Tác giả có lời muốn nói: Xem xong…
Đánh giá ta hoan nghênh, bá vương thì ta không có ý kiến.
Bổ sung, sửa chữa từng cái thì thôi, nhưng một chương rồi lại một chương, rất mệt…
Chỉ cần lúc đi vào đây, đọc chăm chú cái này… Đối với ta cũng được rồi.
Tin nhắn ta đều đọc, tha thứ ta lười biếng, nhưng rất nhiều cái đều không có trả lời…
Thời gian viết văn không ngắn, từ bắt đầu đến hiện tại, rất khổ cực.
Cảm tạ! Chân thành…
Tuỳ bút viết đến có chút tản mạn, có người dựa theo tinh thần chuyên nghiệp nói với ta như vậy là không đúng, muốn nghiêm cẩn…
Ta muốn nguỵ biện…
Tùy tính thật tốt nha! Ta đều là người trung lập nha…
Ha ha, do tinh thần giải trí.
Trong cuộc sống phiền phức không ít, cũng không thiếu. Ta đều có chút lạc quan, sự tình không vui, cứ cho nó đi thôi…