Chỉ Vì Ngươi

Chương 31: Lên đường.

Sắp đến ngày 1/10, đã mua vé máy bay xong xuôi.

Chuyện của Tiểu Mẫn ta hết cách, nhưng không cùng nàng ở cùng một chỗ, chỉ cần nàng không quấy phá đến Cẩn, thỉnh thoảng nhận những tin nhắn làm ta phiền muộn vẫn có thể chịu được…

Trương Gia Giới, xem qua rất nhiều thông tin, Cẩn có tâm sự, đối với câu hỏi của ta trả lời cũng có chút hàm hồ. Nhi tử thì đặc biệt hưng phấn, lén lút chạy tới nói cho ta, nói số học lão sư của hắn bảo hắn chụp thật nhiều ảnh đẹp đem về. Lục tung tùng phèo tìm camera, hắn đem về phòng nghiên cứu cách sử dụng… Tiểu tử này, trước đây ra ngoài chơi, muốn dạy hắn dùng hắn đều chẳng muốn học, nhưng bây giờ lại bắt đầu cuống cuồng…

Thời điểm thu thập hành lý, gia gia gọi điện thoại lại đây, lúc này mới chợt nhớ đã hai tuần chưa đến nhà gia gia. Trong điện thoại, gia gia hung hăng nói muốn ngày Quốc Khánh chúng ta đến nhà gia gia, nói cả nhà đều đến, muốn hảo hảo vui vẻ…

"Gia, chúng ta đi ra ngoài du lịch, đã mua xong vé rồi!" Lời khó nói ra khỏi miệng, nhưng cũng nói rồi.

Gia gia trầm mặc một chút, lập tức liền nở nụ cười, vẫn nghe được, trong tiếng cười của hắn có chút tiếc hận cùng thất vọng.

"Không sao, các ngươi cứ ra ngoài ngoạn, trở về nhất định phải đến thăm ta, ta để người làm đồ ăn ngon cho ngươi!"

Lời của gia gia làm ta một trận chua xót, cảm giác được sủng ái, làm cho người ta thấy được trong giây lát đó có chút yếu mềm.

"Hảo!" Miệng đáp ứng hoàn toàn, trong lòng mơ hồ có chút tự trách. Con người, trong lúc yêu luôn lơ là một phần tình cảm gia đình…

Hành lý còn chưa thu thập xong, nhi tử liền vội vàng chạy tới, hóa ra là nghiên cứu cách sử dụng camera không hiểu, nhất định đem ta kéo tới thư phòng chỉ cho hắn. Nhìn hắn dáng vẻ cấp bách, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nghe lệnh.

Nhìn sách hướng dẫn trên bàn, lập tức hiểu được vấn đề của con. Trong sách hướng dẫn đều là tiếng Anh… Nhi tử một bên cầm camera, một bên oán giận ta "Ngươi cố ý, bắt nạt người…"

Xin nhờ, sách hướng dẫn này cũng không phải ta biên soạn… Muốn tráchc chỉ có thể trách hãng máy ảnh này lười biếng…

Ngoạn máy ảnh xong, định trở lại thu thập hành lý, nhi tử một mực không chịu tha, lôi kéo ta hàn huyên một hồi lâu. Đồng hồ trên tường không ngừng tích tắc, mãi đến khi Cẩn gọi nhi tử dọn dẹp rồi chuẩn bị đi ngủ, con mới cực kì không tình nguyện bĩu môi mà đi dọn dẹp.

Trước khi ra cửa, con còn rống lên với ta…"Dad, ngươi nhất định phải xem nha!"

"Được!" Ta cười đáp ứng, "Mau mau thu thập rồi đi ngủ sớm một chút!"

Tiếp tục trở lại phòng ngủ chuẩn bị hành lý, Cẩn ngồi trên ghế yên lặng nhìn ta, sách vỏ trong tay chờ thời, gần đây Cẩn trên QQ tán gẫu thật nhiều, không khỏi làm ta có chút lo lắng, vạn nhất ngày nào đó lại bị Tiễu Mẫn tóm lại “tán gẫu” như mấy lần trước, ta liền toi.

Cẩn không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm ta, ánh mắt nhìn theo động tác của ta… Rốt cục, ta chịu không được nữa…

"Tức phụ, ngươi xem tướng hay sao a!" Đem bộ quần áo cuối cùng xếp kỹ, để vào trong túi, cười đi đến bên cạnh Cẩn.

Cẩn cười, nắm lấy ta tay, đùa giỡn với đồng hồ đeo trên cổ tay.

"Làm sao vậy? Lại đang suy nghĩ gì?" Ta chậm rãi ngồi xổm xuống, ngoẹo cổ nhìn Cẩn, "Đến, để ta đoán xem… Vợ ta đây lại đắn đo suy nghĩ cái gì đây?"

Cẩn đúng là hoàn toàn phối hợp với ta, không nói một lời, một bộ dáng vẻ tùy tiện cho ngươi đoán.

Rốt cục, nhìn ta bất đắc dĩ cau mày, Cẩn nở nụ cười."Đoán được sao?"

"Không được…" Một chút manh mối đều không có, đoán cái gì nhỉ?

"Đứa ngốc!" Cẩn cười, vươn người ôm lấy ta…

"Ta cảm thấy…" Chậm rãi mở miệng, tựa hồ có vô hạn tâm sự, "Ta xử lý không tốt một mối quan hệ!"

"Một mối quan hệ?" Ta khẽ vuốt lưng Cẩn, "Làm sao vậy? Làm sao đột nhiên nói tới cái này?"

Cẩn vỗ vỗ vai ta, nhẹ nhàng kéo tay ta, "Con rất yêu thích hàn huyên với ngươi!"

"Ừa, vừa nãy hắn muốn ngoạn camera, sau đó nói trong lớp bọn hắn đang bàn tán về một nhóm nhạc Hàn Quốc, tiểu hài tử mà, vừa nhắc tới những việc này liền không để yên!"

"Nhóm nhạc Hàn Quốc?"

"Hừm, Super Junior, hiện tại rất nổi tiếng, có điều, ta còn thực sự không biết rõ cho lắm, hôm nào lên mạng tìm hiểu…"

Cẩn nhìn ta một chút, khóe miệng hơi giương lên một hồi, rất nhanh, lại trầm mặc.

"Làm sao vậy? Có phải là gần đây bận bịu, không có thời gian cùng hài tử tán gẫu, cảm thấy xa lạ."

Nghe ta nói, Cẩn khẽ gật đầu.

"Khặc, trẻ con mà, ngươi vừa thấy hắn liền hỏi bài tập về nhà, học tập nha, hắn đồng ý hàn huyên với ngươi mới là lạ đây! Không có chuyện gì đâu, hết bận  thì cùng hắn nói chuyện phiếm, đi ra ngoài chơi một chút là tốt rồi!"

"Ta chẳng qua là cảm thấy, ta đều xử lý không tốt quan hệ với người bên cạnh!" Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ nhíu mày.

"Ngoại trừ nhi tử, còn có ai sao?"

"Người nhà của ngươi, có chút bận tâm cái nhìn của họ đối với ta. Con trai, lại không thế nào thân cận, mà người nhà ta…" Cẩn mím mím miệng, không nói.

"Nói cái gì đó nha!" Ta thay đổi đổi tư thế, ngồi xổm lâu, có chút tê chân."Ngươi xem, nhà cha ta không phải đều rất tốt sao, còn người khác, không đáng kể, có ta đây, ta nổi danh trong nhà là bạo ngược, không ai dám chọc tức phụ ta. Còn nhi tử, khặc, con trai mà, lẫm lẫm liệt liệt.. . Còn nhà của ngươi…" Nói đến nhà của Cẩn, ta có chút không biết nên an ủi ra sao, "Ta không yêu cầu ở Tây An cũng đối xử như ở đây, giống trước là tốt rồi!"

"Được không?" Cẩn nhẹ nhàng nói, không giống như là nói chuyện với ta, có thêm chút thành phần như là tự mình nói.

"Không có chuyện gì đâu, yên tâm, có ta đây!"

Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nếu như có thể, thật sự muốn nhận thay nàng hết thảy lo âu và buồn phiền.

Ta vẫn luôn tin tưởng, hết thảy đều sẽ tốt!

Chuyến đi Trương Gia Giới này, tựa hồ không có như bình thường hứng thú dạt dào. Trên đường đi, Cẩn đều có tâm sự, đều là ở trong lúc lơ đãng thoáng phát hiện tia buồn phiền. Con lại phi thường hài lòng, tiểu hài tử đối với sân trò chơi cảm thấy hứng thú… Làm sao mà với công viên rừng rậm như vậy cũng thấy thích thú?

Nhìn nhi tử giả quỷ đến mượn điện thoại di động của ta, liền đoán được tám chín phần.

Nhìn một mảnh xanh tươi, Cẩn đứng yên lặng. Mặc một thân ngoại trang, tóc tết lên, ra vẻ lữ hành. Lặng lẽ cầm lấy máy ảnh, chụp lại bóng lưng đang suy nghĩ kia. Lần trước đi Hàng Châu, trở về phát hiện bên trong máy đều là bóng lưng của ta. Từ bóng lưng một người, có thể hay không biết được những thứ khác đây?

"Làm sao vậy?" Ôm vai Cẩn, ánh mặt trời chiếu lên người, Cẩn nhìn ta một cái, nở nụ cười.

"Nếu cuộc sống vẫn luôn yên bình như vậy, thật tốt. Giống như cái cây này, không biết đã ở đây bao nhiêu năm, không cần thích ứng với thay đổi, cũng không gặp điều gì ngẫu nhiên phát sinh!"

"Cũng không phải nha, nơi này trước đây là một đỉnh núi bình thường, hiện tại, biến thành phong cảnh như vầy, nhất định sẽ có thay đổi. Khó tránh khỏi!"

Nhìn trán nàng hơi đổ mồ hôi, lấy khăn tay trong túi ra, giúp nàng nhẹ nhàng lau đi. Mới lau qua hai lần, liền bị nàng nắm lấy tay, nhẹ nhàng nắm.

"Con đâu?"

"Mệt mỏi, ngồi bên kia!"

Cẩn quay đầu lại liếc mắt một cái, thấy nhi tử cầm điện thoại di động gọi điện thoại, không khỏi quay đầu trừng ta một chút…

"Dạo chơi đâu, ngươi liền quyết định đi!"

"Khà khà khà, không thành vấn đề. Đi, qua bên kia nhìn!"

Xem ta một bộ dáng vẻ cười đùa, Cẩn cũng không có biện pháp.

"Khặc, quên đi. Ngươi có thể đừng quá dung túng hắn…"

"Đã ghi nhớ đã ghi nhớ!" Ai… Xong, ở trong lòng tức phụ, ta xem như triệt để biến thành đồng lõa của con…

Trương Gia Giới, một địa phương mỹ lệ, nhưng là…

Mang theo một chút u sầu mà đến, luôn cảm thấy có chút tiếc nuối!

Tác giả có lời muốn nói: Gần đây tâm tình không được tốt… Nội dung cũng là sự tình rối tung…

Có thể sẽ ảnh hưởng đến quan điểm chính…

Không muốn ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người,

Nếu như ảnh hưởng đến,

Rất xin lỗi.