Cả đêm không ngủ.
Cũng không biết chính mình làm sao, rõ ràng biết ngày mai còn phải đi dạy, Cẩn lại đi Bắc Kinh, nói cách khác tiết của nàng đều là ta dạy, hơn nữa là một mình ba tiết, tổng cộng là sáu tiết nha. Lao động trí óc cứ như vậy biến thành loại cần thể lực. Đã vậy, ta còn ở thư phòng thức suốt một đêm. Thẳng đến khi phương Đông trắng bệch, mới xoa xoa nhẹ mắt, đi đếm phòng tắm tắm rửa.
Nước có chút nóng, dội xuống trên đầu, trên người… Không biết vì cái gì, trong lòng cảm thấy có chút mất mát. Dù sao cũng là ngày đầu tiên chính thức đi làm, ta đương nhiên hy vọng Cẩn có thể thấy ta đứng trên bục giảng. Nhưng việc lại không được như mong muốn… Rồi lại bắt đầu cảm thấy chính mình có chút tham lam, cuộc sống hiện tại phải là thỏa mãn đi, cần gì vì một chút chuyện nhỏ mà làm mình không vui đây?
Nghĩ đến, nở một nụ cười. Đều nói lòng người là trăn đòi nuốt voi, xem ra thật đúng là như vậy.
Mặc quần áo xong, là giáo phục ủi láng mướt. Áo sơ-mi mới mặc trên người luôn có chút không thích ứng. Đều nói cái mới không bằng cái cũ, quần áo mới mặc trên người, làm sao so với y phục cũ thoải mái. Nút áo gài mãi vẫn chưa xong, cúi đầu tiếp tục cố gắng.
Một đôi tay nhẹ nhàng khoát lên vai, phía sau truyền đến một hơi thở nhẹ. Không biết Cẩn từ lúc nào đã thức dậy, lại từ lúc nào đi đến bên người ta. Nàng giúp ta gài áo, không nói một câu. Động tác mềm mại, còn nghe hơi thở thản nhiên.
“Minh, tóc dài quá!” Cẩn nhẹ nhàng nhìn sau ót, nhỏ giọng nói.
“Ân, có thời gian sẽ đi cắt!” Ta cười sờ sờ, quả thật có chút dài, từ lúc nhỏ, đã không để tóc dài như vậy.
“Không vui à?”
Ôn nhu ngữ điệu, lại giống như là an ủi, vốn có chút mất mát lại cảm thấy sáng sủa hơi rất nhiều. Cười quay đầu, đem Cẩn ôm thật chặt trong lòng. Cảm thấy ấm áp, đời người có một tri kỷ, còn cầu gì hơn?
“Ngươi mau trở về!” Âm thanh miễn cưỡng nói, phát hiện chính mình thật là càng ngày càng xấu, luôn ở trước mặt Cẩn xấu xa, một bộ dạng hài tử bị lấy mất kẹo.
“Ân” Cẩn vuốt ve lưng ta, “Tiểu hầu tử, áo sơ-mi ủi hảo lại mau bị ngươi làm nhăn!”
Ta nở nụ cười, đem mặt chôn ở mép tóc Cẩn, hít một hơi, thở dài…
“Ai nha nha, ngươi không ở nhà, ném ta cùng với đứa nhỏ một mình, ô ô, thực nhẫn tâm!” Ta phát hiện chính mình là loại người đem cho ba phần màu sắc liền mở phường nhuộm, Cẩn chỉ cần ôn nhu, ta liền đắc ý vênh váo.
“Ta không ở nhà, ngươi đừng chiều hư đứa nhỏ, nhớ trông coi hắn học tập, đừng chơi trò chơi không chịu học…”
Nói đến tiểu hài tử, áp lực học tập cũng không nhỏ. Từ lúc giải quyết vấn đề quyền nuôi nấng xong, đem tên của hắn đổi thành ý ban đầu của Cẩn, “Tự”, cũng chuyển đến trường học tốt một chút. Cùng Cẩn thương nghị thật lâu, lại hỏi ý kiến của hắn, cuối cùng quyết định cho hắn học nhảy lớp, từ lớp 4 tiểu học chuyển lên lớp 6. Tiểu hài tử thành tích vẫn rất tốt, chuyện học tập tự nhiên không có vấn đề, về phần này hắn muốn hỏi gì, chỉ cần ta có thể, sẽ toàn lực ứng phó. Chính là Cẩn vẫn nói ta nuông chiều hắn quá, có lẽ một vài phương diện ta sủng nịch quá nhiều. Có cách nào khác đâu? Tiểu hài tử của mình, phân sủng ái này muốn giảm cũng không thể giảm được.
“Ai nha, tiểu hài tử thôi, chỉ cần hắn học tập không có vấn đề gì, sức khỏe tốt, có thể chơi thì cứ để hắn chơi…”
Một câu nói xong, Cẩn lập tức trừng mắt. Chủ nhiệm ở nhà quyền uy tột đỉnh, không thể tha thứ sai lầm, ta lại cố tình thích lấy thân thử nghiệm, kết quả cuối cùng đều là tự chịu diệt vong, đáng tiếc vẫn là dạy mãi không thành…
“Ngươi còn nói, hắn muốn học cờ vua ngươi liền tìm lão sư, lỡ hắn chỉ nhất thời hứng thú…” Nhắc tới nuông chiều đứa nhỏ, Cẩn lại bắt đầu giáo huấn…
“Ai nha, ngươi cũng gần đi rồi, ta không muốn nói chuyện này a. Ai, ngươi đi rồi rất buồn chán nha, ta sẽ rất nhớ ngươi…”
Không khỏi ôm Cẩn, nhẹ nhàng hôn nàng. Quả nhiên hiệu quả, nhất thời trong lòng vang lên âm thanh của chiến thắng.
Trong nhà không có chủ nhiệm, lòng ta vắng vẻ, còn ở trường học…
Cái gọi là “Trong núi không có lão hổ, hầu tử xưng đại vương”, Cẩn không phải lão hổ, lại ngày đầu tiên khai giảng mà nghỉ phép, để ta một mình đối phó với đám khỉ sống của lớp nàng.
Tiết đầu lớp Cẩn là ngữ văn, Cẩn không ở đây, theo phân công của nàng, ta đến dạy tiếng Anh, cố tình ta cũng có tiết đầu ở lớp khác, vừa đến trường học, bị việc này làm cho không rõ ràng, may mắn toán học lão sư lâm nguy xuất thủ, đã cứu ta trong lúc nguy cấp. Thật vất vả xem như vượt qua một kiếp, vừa mới chuẩn bị dọn dẹp chuẩn đi lên lớp, chính trị lão sư lại đến.
“Chu lão sư, hôm nay Đỗ lão sư không có đến trường sao?”
Trong lòng không khỏi kinh ngạc, nghĩ rằng đúng vậy, là không có tới a, ngài không phải cũng có mắt a? Sao không tự mình xem đi.
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, trên mặt vẫn là cười nói: “Ách… Hình như là không có, Đỗ lão sư hôm nay sớm đã điện thoại cho ta, nói ta giúp nàng dạy thay!”
“Nga, không biết có chuyện gì đây…” Này chính trị lão sư trong lời nói hỏi hàm hồ, không biết nàng là hỏi hay khẳng định, đơn giản giả bộ hồ đồ.
“Ách… Haha… Ân…” Hiện tại cảm thấy, Hán ngữ thật là bác đại tinh thâm, phát minh ra nhiều ngữ khí từ như vậy.
“Chu lão sư trước kia cùng Đỗ lão sư quan hệ rất tốt, như thế nào về sau lại bất hòa…” Chính trị lão sư hỏi câu này làm cho ta có chút phản cảm, nghĩ rằng ngươi thằng nhãi này có thấy phiền hay không, đâu có liên quan đến ngươi…
“Không có a! Không có Đỗ lão sư dạy dỗ, chỉ sợ ta không thể học đại học, hơn nữa thuận lợi tốt nghiệp. Hiện tại đi làm, càng xem Đỗ lão sư là tiền bối, trong lòng ta có bao nhiêu kính sợ, mới không giống trước đây không hề kiêng nể gì, làm gì mà có bất hòa, haha…” Một bên cười một bên bất mãn, người này ngu ngốc, vợ của ta, ta sẽ bất hòa với nàng sao? Tên này, ngươi không biết sao, ta đây chính là giả vờ bất hòa cho mấy người các ngươi xem.
Cầm sách chạy nhanh ra ngoài, sợ lại bị hỏi chuyện gì khác. Tuy nói với tư cách là đồng sự thì đây là việc cực kì bình thường, nhưng ta là “có tật giật mình”, vừa nghe người khác nhắc đến Đỗ lão sư, vẫn là bị cả kinh, một thân mồ hôi lạnh.
Dạy tiết đầu là lớp cao nhất, ta muốn nói cho học sinh biết, trước kia căn bản không nắm vững cũng không sao, đây là một bắt đầu mới… Lại phát hiện lời này thật sự có một chút vô dụng. 40 cá nhân ngồi chung một lớp, mỗi một người một tình huống cũng không thể giống nhau được, có người tiếng Anh đã đạt đến cấp bốn đại học, mà có người ngay cả cái gì là chủ, vị, tân, định, trạng, bổ ngữ cũng không biết. Tùy theo khả năng đến đâu mà dạy, nói cho cùng là dễ hơn làm. So sánh với sơ trung, từ vựng trình độ cao nhất nhiều hơn nhiều, ngữ pháp cũng bắt đầu khó hơn, không thể không thừa nhận, đây chính là cửa ải đầu của người học tiếng Anh, làm thế nào giúp đệ tử thuận lợi vượt qua mới là đầu đê lớn nhất ta cần đối mặt.
Đệ tử cũng không an phận, mới ngày đầu đã có vài đứa châu đầu nói chuyện, không lắng tai nghe giảng. Lão sư mới tới bị người cũ đem hỏa, học sinh cấp lão sư một cái ra oai phủ đầu, liền xem so trí tuệ, so dũng khí ai thắng ai một bậc.
Tùy tiện chỉ một học sinh đọc từ đơn, thế nhưng đọc chẳng ra cái gì cả, thật sự là đau đầu. Nghĩ lại cũng không thể trách đứa nhỏ này, chương trình dạy toàn lý thuyết, một đám học nhưng lại là kẻ câm điếc, viết thì sẽ rất giỏi, hé miệng ra lại không thể phát ra một tiếng. Ta được như bây giờ, cũng là thời đại học sửa từng âm từng âm, nhìn thấy chúng đi vào vết xe đổ ngày xưa, trong lòng có một loại tư vị nói không nên lời.
Một tiết dài 40 phút nhưng thật ra rất nhanh. Không thấy mệt, cũng không cảm thấy phiền toái, có một chút vui vẻ, dù sao cũng đều là hài tử đơn thuần đáng yêu. Đệ tử của ta đều sinh sau năm 90, có người nói 9x là một thế hệ suy sụp, nói lời này đúng là người mù. Giống như lúc trước có người nói 8x cũng như vậy, kết quả thế nào? Ta hôm nay đứng ở bục cao ba thước, sự thật thắng hùng biện, chờ thế hệ 9x trưởng thành, để những người đánh giá cũng á khẩu nói không được.
Nhớ đến lúc mình phát sinh chuyện, Nhâm lão sư trong khoa của Cẩn không làm rõ ràng sự tình đã phê bình học sinh, Cẩn không một chút lưu tình nói: “Học sinh của ta không phải để chỉ trích, mà là để khuyên nhủ và giáo dục”
Lúc ấy cảm thấy Cẩn rất ngốc, vì một đệ tử đắc tội đồng sự của mình. Đệ tử bất quá chỉ ở đây 3 năm, mà làm đồng sự thì có thể lâu dài. Hiện tại cảm thấy, nàng mới là người dạy học có lương tâm. Đã làm lão sư, không thể có điểm qua loa. Cùng nàng so sánh, ta còn rất hẹp hòi, giống như, có điểm giống con buôn…
Sau khi dạy xong, ngồi ở văn phòng ngẩn người. Thời gian nghỉ trưa từ lúc ta đọc sách đến giờ xem ra quá dài, các lão sư cùng phòng người xem báo, kẻ ngáy, thời đại Internet, trường học cấp cho mỗi người một cái máy tính, ta xem diễn đàn, tán gẫu trên QQ, ngoài ra nhìn “Nông trường” chờ thu đồ ăn…
Có chút cảm thấy không thoải mái, so với ngày dạy học trong tưởng tượng của mình có chút không tương xứng, còn có chút tịch liêu, hoặc là có thể bởi vì không có Cẩn bên người đi. Mở máy tính lên lại không biết làm gì…
Cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Cẩn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có ba chữ: “Đang làm gì vậy?”
Giống như rất nhiều người cầm lấy di động sẽ gửi ba chữ này đầu tiên, kỳ thật không chỉ là chỉ có ba chữ, nó có ý nghĩa hàm sâu bên trong, giống như là “Ta nhớ ngươi” hoặc “Ta nhàm chán”.
Ta hẳn là cái đầu tiên đi, hoặc là cả hai loại đi…
“Ta đến Bắc Kinh, cùng mẹ làm vài việc, ngươi phải ngoan ngoãn nga!”
Nhìn tin trả lời của Cẩn, không khỏi cảm thấy buồn cười. Nàng vẫn là đem ta thành tiểu hài tử, ngôn ngữ lộ ra sủng nịch vô cùng. Không khỏi tò mò, nếu lúc này nói việc công, Cẩn có thể hay không lại lộ một thái độ khác.
“Đi dạy thật nhàm chán a! Đệ tử thực phiền toái!”
Cầm di động một mình âm thầm bật cười, nghĩ Cẩn sẽ trả lời ta thế nào đây, đang nghĩ tới, di động rung mãnh liệt. Không khỏi hoảng sợ, người này, sao lại gọi trực tiếp cho ta đây…