Điên Cuồng Lão Sư

Lời cuối sách

Khóa dạy thêm không bao lâu liền đến kỳ nghỉ, sau đó liền hưởng thụ kỳ nghỉ và cuộc sống của ta.

Trong thời gian dạy thêm đó, đi tới Tây An. Trải qua mọi cách du thuyết, đương nhiên không thiếu diễn màn cẩu huyết quỳ xuống rơi lệ không đứng lên, cuối cùng cũng coi như thuyết phục được Đỗ bá bá cùng a di đến Đông Bắc xem một chút. Ta tin tưởng, sự thực thắng với hùng biện, để cho họ tận mắt thấy cuộc sống của con gái và ngoại tôn mình, sẽ hơn bất kỳ hứa hẹn nào với ta.

Đỗ bá bá vẫn không nói gì, không có khẳng định, cũng không có bài xích. Ta tin tưởng, ta sẽ dùng hành động của chính mình, thay đổi được suy nghĩ của hắn rồi để hắn tiếp thu.

Quyền nuôi dưỡng đã thỏa thuận xong xuôi, Dương Dương có thể an tâm ở đây, ba người chúng ta là người một nhà, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng ta đều bất ly bất khí.

Dương Dương mới 11 tuổi còn không hiểu được nhiều đạo lý, ta cũng không có cách nào đem chuyện của ta cùng Cẩn nói cho hắn nghe, liền đem hết thảy giao cho thời gian đi. Mặc kệ hắn có thể tiếp thu hay không, ta vẫn sẽ sủng ái hắn, chăm sóc hắn, mãi đến khi hắn trưởng thành.

Mỗi ngày sau khi đi chợ về, đều sẽ mua một cành hoa đặt ở đầu giường cho cẩn. Tình yêu như ngôn ngữ của loài hoa, theo thời gian thử thách mà lắng đọng, trường trường cửu cửu.

Mở máy tính ra, thấy sắp xếp giáo viên cho học kỳ mới của đại chủ nhiệm, tên của ta xếp dưới Cẩn, Chủ nhiệm lớp cao nhất bốn -- Đỗ Cẩn, Anh ngữ lão sư -- Chu Minh!

Rốt cục chờ đến ngày này, từ một điên cuồng học sinh, đến điên cuồng lão sư. Từ thầm mến đến ở bên nhau. . .

Thời điểm một thân một mình ở bên ngoài, luôn thích《 Ái tình chứng thư 》của Yến Tư, mà tình yêu của ta, sau khi trải qua gian khổ, cuối cùng cũng thấy được cầu vồng.

Điên cuồng nhân, không thể thiếu điên cuồng chuyện, sau này, có thời gian, lại chậm rãi kể lại, ta đây điên cuồng lão sư điên cuồng du nhân gian.