Điên Cuồng Lão Sư

Chương 78: Cảm nhận ấm áp đã lâu không gặp.

"Làm sao vậy?" Cẩn cúi đầu, nhìn ta, một mặt nghi vấn.

Nhìn ba bạn cùng phòng che mặt cười trộm một chút, thở dài, đem cái kế bên cạnh ta kéo lại, để Cẩn ngồi xuống.

"Trước tiên ta nói rõ, việc này không có quan hệ gì với ta."

"Ân!" Cẩn tựa hồ đoán được đây là sự tình thế nào, khẽ cười.

"Lớp chúng ta có một bạn nữ, không biết là con mắt nàng bị cát bay vào hay là làm sao, mở mắt ra, nàng nhìn thấy ta." Dứt lời, ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng bát quái của ta, trừng mắt, các nàng đều đang bận rộn chuyện của mình, kỳ thực đều dựng thẳng lỗi tai lên ghe chuyện cười.

"Nàng nói với ta, ta liền trực tiếp cự tuyệt. Ai biết người kia bị bệnh thần kinh, lúc ta không có mặt nàng liền chạy tới ngủ trêи giường ta, ôm gối ta, đắp chăn của ta, ngươi nói chăn kia ta còn có thể muốn không?"

Nói xong, cẩn nở nụ cười.

"U, chà chà, Tài Tài nhà ta thực lợi hại a, đi đến chỗ nào cũng chiêu phong dẫn điệp được!"

Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, vừa mới kể xong, đã bắt đầu hờn mát.

"Ta nào có?" Không phải ta chiêu, ta trốn không thoát, nào dám chiêu? Ta. . ." Vừa muốn giải thích gì đó, đột nhiên cảm thấy tình hình có gì đó không đúng lắm, nhìn ánh mắt Cẩn sủng ái, ta liền cảm thấy ta lại bị đùa giỡn.

"Ngươi. . ." Ta chỉ vào Cẩn, một mặt bất đắc dĩ, "Ngươi không có tức giận, ngươi trêu ta!"

Rốt cuộc Cẩn bật cười, "Đứa ngốc!" Nàng sờ đầu ta, ánh mắt của các bạn cùng phòng đều đầy kinh ngạc sau đó họ cười to lên.

Gì đó trong ký túc xá đều để nguyên ở đó, ai muốn lấy ai muốn ném thì cũng không quan hệ gì với ta. Đồ đạc trong nhà cũng được ta và Cẩn thu dọn xong rồi. So với ở ký túc xá, ta đối với tiểu không gian chỉ có 50 mét vuông này có tình cảm hơn. Ở ba năm nay, phần lớn thời gian ở trường đều là ở thư viện, mà nơi này, chiếm thời gian còn lại, nếu như nói đến ký ức đại học của ta, sợ cũng chỉ có hai nơi thế này.

Cẩn ở nhà thu thập, ta thì chuyển tới chuyển lui, liên hệ công ty chuyển phát nhanh, phần lớn đều gửi nó vận chuyển về. Loạn thất bát tao văn kiện được Cẩn thu dọn gọn gàng ngăn nắp, nói cho ta biết những thứ đó phải cố gắng giữ kỹ, muốn đi đâu giải quyết thủ tục thì cần phải có những con dấu kia của trường học.

Chúng ta thu dọn mất ba ngày, trả phòng, mua vé máy bay mở đường hồi phủ.

Về tới nhà mới biết, mẹ đã mua nhà xong rồi, cũng đã trang trí rồi, đồ dùng trong nhà cũng đã đủ rồi. Ta đem những thứ ở nơi ở cũ, đặc biệt là trong thư phòng, đều đem đến nhà mới.

Nhà mới rất lớn, tứ thất lưỡng thính. Quả thực còn lớn hơn so với nhà gia gia. Không biết mẹ nghĩ thế nào, ba người thôi làm sao cần nhà lớn như vậy. Rất nhanh đã thu thập xong hai phòng ngủ, còn lại hai phòng, làm thành hai cái thư phòng một lớn một nhỏ.

Thiết kế thư phòng cho Dương Dương mất khá nhiều tâm tư của ta. Suy nghĩ nhiều phương án đều cảm thấy không thích hợp. Sau đó dứt khoát lên internet, thu thập phương án từ các bằng hữu, súc tích không đơn giản chỉ là khẩu hiệu, muốn làm quả là phiền phức.

Thương lượng đã lâu, cuối cùng cũng làm xong một phương án đưa cho Cẩn. Cẩn rất là hài lòng với bản thiết kế.

Người hài lòng với nhà mới nhất chính là Dương Dương, không nhịn được nhảy nhót tưng bừng. Ta hỏi Cẩn, nếu có một ngày, Dương Dương hỏi về quan hệ của chúng ta, ta nên trả lời thế nào? Cẩn chỉ cười, nàng nói ta cái gì cũng không cần nói, để Dương Dương tới hỏi nàng đi.

Tức phụ đều đem vấn đề cân nhắc chu toàn rồi, ta nghĩ, đáp án của vấn đề này, nàng cũng đã suy nghĩ rất lâu đi!

Dọn dẹp nhà, mua xe, mới vừa về đã trải qua mấy ngày bận rộn. Thật vất vả coi như là đã làm tốt chuyện nhà, cầm loạn thất bát tao tờ khai và bằng tốt nghiệp đi đến trường học.

Thủ tục nhận chức ở cao trung đúng là có quan hệ sẽ làm tốt hơn so với thủ tục ở đại học, phó hiệu trưởng vỗ vỗ vai ta, nói cho ta biết là hảo hảo nghỉ ngơi, 10 ngày sau, lớp dự bị của sơ tam lên cao nhất sẽ bắt đầu học vào kỳ nghỉ, thì ta cũng sẽ chính thức đi làm.

Ta đã nghĩ qua là một tân lão sư thì kỳ nghỉ hè này đối với ta mà nói cũng không có bao nhiêu ngày, thế nhưng không nghĩ đến lại nhanh như vậy.

Thành tích thi cuối kỳ của Dương Dương rất tốt, theo ước định của bọn ta, là phải dẫn hắn đi Disney Hong Kong. Mặt ủ mày chau về nhà, tức phụ hỏi ta làm sao vậy, có phải là xin việc không thuận lợi không. Vẻ mặt ta đau khổ nói trường học chỉ cho ta 10 ngày để nghỉ ngơi, sau đó liền bắt đầu đi làm.

"Hắc hắc!" Tức phụ cười cười, sờ đầu ta. "Phải vậy chứ, ai kêu ngươi là người mới tới!"

Đổ mồ hôi, ta là người mới. . . mới. . . mới. . . mới. . . mới tới. . .

"Nhưng mà, chúng ta đều đáp ứng dẫn Dương Dương đi Disney Hong Kong rồi!" Ta bĩu môi, mất hứng nói.

"Không có chuyện gì a, học bù cũng không phải học đến khai giảng, tháng tám sẽ có kỳ nghỉ!" Cẩn tiến lên một bước, ôm lấy cánh tay ta.

"Chuyện cũng đã lên kế hoạch tốt hết rồi, trường học cũng thật là, không phải hiện tại nói sẽ không dạy vào thời gian nghỉ sao? Trường học cũng không cố gắng thực hiện theo chính sách, còn làm trái lại, hừ!" Ta lải nhải cằn nhằn.

"Được rồi được rồi! Chu lão sư, ngươi liền chuẩn bị đi học cho đàng hoàng đi!" Cẩn cười nhéo nhéo cái mặt đang tức giận của ta.

Ngồi trêи sofa, cầm lấy quả táo trêи bàn trà rồi bỏ vào miệng. Cẩn cười, cầm quả táo đã bị ta cắn một cái qua, cầm lấy dao trêи bàn, cẩn thận giúp ta gọt vỏ.

"Còn không vui sao? Ai, ngươi cũng sắp làm lão sư rồi, làm sao vẫn còn tính khí tiểu hài tử đây?"

Ta cúi đầu không nói, cơn giận đã sớm tan thành mây khói, không nói lời nào, chỉ là muốn Cẩn hống ta vài câu.

Đang nói, Dương Dương từ trong phòng chạy ra, vừa ra đến liền hỏi ta, "Minh Minh, passport của chúng ta làm xong chưa?"

Nhất thời không nói gì, thực sự là không biết nói gì a! Hai ngày nay có thời gian đều chạy đi làm passport tới Hong Kong, cũng chứng thực xong rồi, nhưng không có thời gian để đi, chuyện này bảo ta làm sao mở miệng nói với hài tử đây!

Nhanh chóng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Cẩn, Cẩn hiểu ý, giương khóe miệng.

"Dương Dương a, trong tủ lạnh có kem mua cho ngươi, ngươi đi xem đi!"

"A? Nha!" Dương Dương vui vẻ, hí ha hí hửng chạy vào phòng bếp.

Ngất, như vậy mà cũng có thể sao! Ta phục rồi, công phu đánh lạc hướng người ta của tức phụ mạnh hơn ta nhiều lắm.

Tâm tình vốn đã chuyển biến rồi bị một câu của Dương Dương thoáng chốc lại rơi xuống đáy vực. Tức phụ nhìn dáng vẻ ta ăn quả đắng mà cảm thấy buồn cười, trong lúc nhất thời cười đến run rẩy.

"Cẩn thận con dao!" Nhìn nàng một bên cầm dao một bên cười, lưỡi dao kia ngay tại quả táo một bên ẩn hiện, qua lại làm cho ta một trận quáng mắt.

"Để ta cầm cho!" Tiếp nhận con dao, gọt hết phần vỏ chưa gọt xong, sau đó đem quả táo đưa cho Cẩn.

"Cho này, ăn đi!" Ta cười.

Cẩn khác lạ nhìn ta nửa ngày, sau đó quay đầu. "Ta không ăn!"

Lau con dao, cẩn thận đóng lại rồi để trêи mặt bàn trà. "Tại sao không ăn a?" Ta tò mò hỏi.

Cẩn dùng vẻ mặt như gặp phải quỷ nhìn ta, lại sờ đầu ta. "Ngươi không giận đến hồ đồ rồi chứ?"

"A?" Ta không có giận đến hồ đồ, nhưng là bị hỏi đến hồ đồ rồi.

"Ta nhớ rõ là hầu tử nào muốn ăn táo mà a!" Cẩn cố nén cười, nói.

"Ách. . ."

Ngất, đúng là ta muốn ăn, hiện tại lại tha thiết mong chờ người nào đó ăn. . . Cũng thật là hồ đồ rồi. . .

Xe đã đưa đi dán, xế chiều, cùng Cẩn và Dương Dương đi lấy. Khởi động xe của mình, nhìn tức phụ và hài tử ngồi trong xe, trong lòng có một cảm giác vui vẻ chưa từng có.

Từ nhỏ ta đã không có khái niệm gia đình. Tiểu học và sơ trung sống trong ký túc xá, cao trung ở một mình, đại học lại càng là một người đi tha hương. Cái từ gia đình này đối với ta là quá mơ hồ. Ta đã từng hỏi bà nội, ba ba một gia đình, mụ mụ một gia đình, vậy ta, có tính là dư thừa hay không. Bà nội chỉ đem ta ôm vào trong lòng, vuốt đầu ta, một bên rơi lệ một bên nói: "Hài tử, đây chính là gia đình của ngươi!"

Nhưng ta không có cách nào đem nhà bà nội làm nhà của mình. Thời điểm gia gia bị ta làm cho tức giận sẽ nói: "Đây là nhà của ta, ngươi cút đi cho ta!" Câu nói này tự nhiên là khi giận nên nói thế, không thể cho là thật, nhưng lại khắc sâu thêm suy nghĩ của ta. Ta từng cho rằng sau này khi ta lớn lên ta phải lang thang, thiên hạ rộng lớn nhưng không có một chỗ cho ta dung thân, đi tới nơi nào, cũng chỉ là tạm trú ở cõi đời này, không quan trọng lâu dài hay không.

Mà hiện tại, rốt cuộc cũng có được cảm giác ấm áp đã lâu không gặp. Mưa to gió lớn hơn nữa ta cũng không sợ, bởi vì ta biết, mặc kệ trời tối đen thế nào, đều sẽ có một người chờ ta trở về, có một ngọn đèn vì ta mà sáng.

Chậm rãi nắm chặt tay Cẩn, bị suy nghĩ của mình làm cho xúc động đến không thể nói nên lời. Dương Dương đang ngồi ở phía sau, lại không biết nên nói gì, nên chỉ nắm lấy tay Cẩn. Tựa hồ nàng đoán được suy nghĩ của ta, dùng ngón cái vuốt ve qua lại mu bàn tay ta, lại nhẹ nhàng ấn xuống một cái.

"Dương Dương, muốn ăn cái gì a? Đêm nay chúng ta ra ngoài ăn!" Ta một bên lái xe, một bên nói với Dương Dương ngoài sau.

"Ăn cái gì cũng được sao? Ta chọn sao?" Dương Dương đứng dậy, thò đầu ra từ sau ghế ta hỏi .

"Ân, nghe lời ngươi, nói đi!" Ta cười, nhìn Cẩn một chút.

"Ăn hải sản!"

囧. . . Ta phục rồi, thực sự là nhất minh kinh nhân [*], xem như làm ta kinh ngạc đến hỏng rồi.

"Dương Dương thích ăn hải sản a?" Ta quay đầu nhìn Cẩn một chút.

"Mẹ cũng thích ăn!" Cẩn chưa kịp trả lời, Dương Dương đã nói tiếp.

"Không được, Minh Minh dị ứng hải sản!" Cẩn quay đầu nói với Dương Dương, "Ăn thứ khác đi!"

Ta nở nụ cười, quay đầu xe, chạy về.

"Đi đâu a?" Cẩn thấy ta thay đổi phương hướng, không nhịn được hỏi.

"Đi ăn buffet hải sản a! Đi, buổi tối hôm nay ăn hải sản! Đều nói rồi mà, hài tử của chúng ta chọn! Dương Dương muốn ăn hải sản thì liền ăn hải sản!" Ta quay đầu lại nhìn Dương Dương một chút, cười, tiếp tục chạy.

"Không phải ngươi dị ứng sao?" Cẩn quay đầu lại nhìn ta hỏi.

"Ta cũng chưa nói ta ăn a, buffet hải sản không phải chỉ có hải sản không thôi. Khẳng định có beefsteak a, nước trái cây a, còn có mì Ý, hai người các ngươi ăn thôi!" Ta một bên cười, một bên lái xe.

Tiếng cười Dương Dương tràn đầy cả xe, ta cùng Cẩn im lặng lắng nghe, trầm mặc, tin rằng trong lòng chúng ta, đều có cảm giác giống nhau, đó chính là hạnh phúc.

[*] Nhất minh kinh nhân: bỗng nhiên nổi tiếng; gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc ( Theo Sử ký, Hoạt kê liệt truyện: "thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân". Ví với bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc)