Điên Cuồng Lão Sư

Chương 43: Loạn thất bát tao như ong vỡ tổ

Bởi vì chuyện của Ngọc tỷ cũng không muốn cùng Vương tỷ liên lạc, mỗi ngày ở nhà phiên dịch viết tư liệu hoặc là chạy đi trường học bận rộn.

Trường học của đồ đệ chỉ cách ta một con đường, đã lâu không gặp đồ đệ. Thỉnh thoảng nhận được tin nhắn của hắn, chỉ đơn giả là mấy chữ "Khí trời trở lạnh chú ý y phục" ân cần thăm hỏi các loại . Nam sinh học viện ngoại ngữ hẳn là tương đối nổi tiếng, huống chi đồ đệ của ta tư chất cũng không tệ lắm.

Suốt đêm phiên dịch tư liệu, mẹ gọi điện thoại tới muốn ta lên mạng kiểm tra tài khoản ngân hàng. Không nhìn không biết, vừa nhìn phát hiện thu nhập không nhỏ. Đều nói tri thức là sức mạnh, nói thật đúng là một điểm cũng không tệ. Vừa rửa mặt xong, chuẩn bị đón ánh sáng mặt trời rồi trùm mền ngủ bù thì nhận được điện thoại của đồ đệ.

"Sư phụ, ta ở dưới lầu!"

"A?" Cả kinh không nhỏ, hài tử này lúc nào học được chuyện tiền trảm hậu tấu."Ngươi tới làm gì? Ta còn chưa kịp mặc quần áo a!" Nhắm mắt lại nằm ở trêи giường, hướng điện thoại la to.

"Sư phụ! Ta muốn tìm ngươi nói chuyện. Ta, ta và Hân Hân cãi nhau!"

Mồ hôi, Hân Hân là bạn gái đồ đệ quen được hồi năm hai, ba ngày một trận cãi nhau lớn hai ngày một trận cãi nhau nhỏ, không có chút thời gian yên tĩnh nào. Tên đồ đệ này của ta, coi như là thông minh có thừa, thế mà hết lần này tới lần khác vừa đến chuyện của Hân Hân liền trở nên ngu ngốc muốn chết.

"Ta mặc quần áo, ngươi chốc nữa hãy lên!"

"Ân, sư phụ, ta chờ điện thoại, ngươi, ngươi gọi ta liền đi lên!"

Mặc qua loa y phục, để cho hắn lên nhà.

Nhiều ngày không gặp, người này hình như vẫn khỏe mạnh, bất quá hình như là không có nghỉ ngơi tốt, tinh thần nghèo nàn. Tóc rối bời, ngồi ở trêи ghế sa lon vẻ mặt cầu xin. Ta oán giận nghe hắn thuật lại hiểu lầm và gút mắt với Hân Hân. Ai, mỗi lần nguyên nhân đều không sai biệt lắm, tiểu tử này cũng không hấp thụ điều ta dạy một chút nào, thật không biết là nên nói hắn không có trí nhớ hay cố chấp.

Sự tình một điểm cũng không phức tạp, chỉ là khó hiểu hai người yêu nhau vì sao khi ở chung lại trở nên khó khăn như vậy. Hân Hân trong miệng đồ đệ có tính cách hay thay đổi hay gắt gỏng. Phỏng chừng đồ đệ trong miệng Hân Hân cũng không khá hơn chút nào. Vốn nói là tâm sự, cuối cùng thành lên án. Thực sự là đối với đồ đệ cảm thấy bất đắc dĩ.

Đang nói chuyện, chuông cửa vang lên. Trong lúc nhất thời có chút lười biếng, bảo đồ đệ đi mở cửa.

Vừa nhìn người tiến vào, nhất thời hối hận không kịp. Thực sự là âm hồn không tan a.

"U, tiểu Chu ngươi có khách a! Thật đẹp trai a!" Khẩu khí đậm chất tú bà của Ngọc tỷ.

"Có chuyện gì sao?" Ta trực tiếp từ trêи ghế salon đứng lên, thái độ âm lãnh. Đồ đệ nhìn ta một cái, lại nhìn Ngọc tỷ một chút, không biết rõ trạng huống.

"Nga, Vương tỷ của ngươi gần đây gặp phải chút chuyện, nhờ ta tìm ngươi mượn ít tiền!"

"Để chính Vương tỷ gọi điện thoại cho ta!" Nhìn cũng lười nhìn, cầm lấy điếu thuốc trêи bàn, đứng ở nơi đó hút.

"Ta đã gọi điện thoại cho ngươi, nhưng không cách nào gọi được a!" Ngọc tỷ bĩu môi lầm bầm nói, muốn vào phòng, bị ta tiến lên ngăn cản.

"Ta đem số ngươi cho vào sổ đen! Có việc gì để Vương tỷ tìm ta!"

"Ngươi có ý tứ gì?" Thái độ Ngọc tỷ chợt biến hóa. Đồ đệ không ngừng nháy mắt cho ta, xem ra người này nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra. Kỳ thực đừng nói là hắn, ngay cả chính ta cũng có điểm lờ mờ.

"Ý của ta là, nhà của ta không chào đón ngươi, Chu Minh ta không muốn gặp ngươi, ngươi bây giờ cút cho ta!" Ta nghĩ ý của ta cùng với thái độ của ta đã rất rõ ràng.

Đồ đệ nghe ta đây nói xong rõ ràng chấn động. Người này lần đầu tiên gặp ta đã bị ta mắng một trận cẩu huyết lâm đầu. Ta nghĩ hắn đối với hình dạng lúc ta tức giận hẳn là tương đối quen thuộc.

Ngọc tỷ nhìn ta một cái, lại nhìn đồ đệ một chút, cười nhạt.

"Chu Minh a Chu Minh! Ta biết, ta quấy rầy hảo sự của ngươi phải không?" Ngọc tỷ cười mà như không cười, vẻ mặt đùa cợt.

"Ngươi có ý gì?" Ta nghĩ trong lời nữ nhân này có hàm ý.

"Ta có ý gì? Ngươi sáng sớm trong nhà lưu một nam nhân, ngươi nói ta có ý tứ gì! Ngươi gặp các ngươi hai người như vậy, quần áo xốc xếch, cả đêm mây mưa thất thường. . ."

"Con mẹ nó ngươi. . ." Đồ đệ nhất thời bị mù quáng, tiến lên muốn đánh người. Bị ta vội vã ngăn lại.

"Ngọc tỷ, đừng mẹ nó có ba phần nhan sắc lại tự mình bôi đen đi! Chu Minh ta không phải nể mặt ngươi, chỉ cần ngươi còn là lão bà của Vương tỷ, ta nể mặt Vương tỷ sẽ không động ngươi! Nếu như ngươi và Vương tỷ chia tay, ngươi tìm đến ta! Ta bảo đảm đem ngươi đánh đến mẹ ngươi cũng không nhận ra!" Ta cũng nổi giận, không nghĩ miệng lưỡi của nữ nhân lại có thể trở nên điêu độc và bẩn thỉu như vậy. Ta thật hoài nghi nàng buổi sáng có phải nàng đã dùng nhầm bàn chải chà bồn cầu hay không.

"Ô ô, ai nha, ta còn nghe nói ngươi thích một nữ nhân lớn hơn ngươi suốt bảy năm, chó má! Chu Minh ngươi cũng không phải thứ tốt đẹp gì, đừng vờ vịt với ta. Ngươi không phải T sao? Nam nhân này là sao a? Phi! Ta thấy ngươi thật buồn nôn!"

Ngọc tỷ nói còn chưa dứt lời, đồ đệ một bước vội tiến lên, ta không ngăn cản.

"Phanh!" Đồ đệ một cước, Ngọc tỷ từ trong miệng "Phi" một cái

"Con mẹ nó miệng mồm ngươi nên sạch sẽ một chút, còn nói sư phụ ta nữa ta bẻ răng ngươi!" Đồ đệ đứng ở cửa quát. Nhìn cổ hắn nổi gân xanh, chỉ biết tiểu tử này cũng tức muốn chết.

"Cút!" Đồ đệ đứng ở cửa quát, trong lòng ta không khỏi cả kinh! Rất nhiều bạn học cùng trường trọ ở đây, hi vọng đừng gây nên động tĩnh gì lớn.

"Ngươi. . . Được. . . Ngươi chờ đó cho ta!"

"Ta chờ, lão tử mẹ nó chưa bao giờ đánh nữ nhân, lúc này lại phá giới a. Ngươi có giỏi tìm một đám nữ nhân giống như ngươi tới cưỡиɠ ɠiαи ta a? Coi như ngươi bản lĩnh!"

Ngất, đồ đệ a đồ đệ, ngươi thật kinh điển! Lời này đều có thể nói ra.

"Ta nhớ kỹ ngươi!" Ngoài cửa nữ nhân kia còn đang lớn tiếng. Trong lòng ta đầy mồ hôi, âm thầm cầu khẩn: Tất cả mọi người đã đi học...; trong tòa nhà này không ai nhận thức ta. . .

"Cút cút cút! Ba ngươi rớt quần đem ngươi lộ ra ngoài a, không biết xấu hổ!" Đồ đệ vừa nói, vừa vào phòng, đóng cửa lại.

Nghe xong một câu cuối cùng, ta rốt cuộc triệt để hết chỗ nói rồi. Gặp qua người mắng chửi, chưa thấy ai hung hãn như vậy.

Đồ đệ ngồi ở trêи ghế sa lon không nói được một lời, ta trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Sự tình phát sinh có chút đột nhiên, trong nháy mắt liền long trời lở đất, đối với ta cũng tương đối đả kϊƈɦ và chấn động.

Từ trong tủ lạnh cầm chai nước ngọt cấp đồ đệ, đồ đệ tiếp nhận, cười cười.

"Sư phụ, ngươi thay đổi!" Đồ đệ nhàn nhạt nói.

"Ta? Thay đổi chỗ nào?" Ta dời ghế ngồi đối diện đồ đệ. Trải qua một hồi đại náo vừa rồi, lại thêm những lời Ngọc tỷ nói, hiện tại ta và đồ đệ hai người cùng ở một phòng nghĩ có chút xấu hổ.

"Ngươi không phải đai đen Taekwondo sao? Ngươi nghĩ ngươi cho nàng một cước nàng sẽ trụ được sao. Ngươi lại chấp nhận chịu uất ức như thế? Ngay cả khi người ta đã chỉ thẳng vào mũi ngươi mà chửi!" Đồ đệ tức giận, đập bàn một cái, bàn trà mơ hồ lắc lư.

"Ha ha, đánh nàng có ích lợi gì a? Hơn nữa, ta tự nhiên có điều ta lo ngại!" Cầm lấy chén trà trêи bàn uống một ngụm, có chút buồn bực. Bị đồ đệ nói, ta cũng cảm giác mình uất ức.

Đồ đệ nhìn ta một cái, cười lạnh một chút! Tiểu tử này bình thường nhìn thấy ta đều là rất cung kính, thái độ khác thường như vậy làm ta có chút không thích ứng.

"Sư phụ, ngươi một điểm cũng không như Chu Minh trong truyền thuyết kia!"

"Truyền thuyết?" Ta cảm thấy buồn cười, "Sư phụ ngươi không có nổi danh a! Lại còn truyền thuyết?"

"Ân!" Đồ đệ gật đầu, "Đỗ lão sư nói, Chu Minh là một hài tử có trí tuệ , yêu hận phân minh, có nghĩa khí có can đảm, dám làm dám chịu, vì thế cho dù Chu Minh đôi khi làm sai, nàng cũng không đành lòng phê bình. Nàng sợ nàng một khi phê bình, Chu Minh sẽ đem những điều đó vứt bỏ!"

Đồ đệ nói làm trong lòng ta cả kinh! Cẩn đánh giá ta với người khác ta đã sớm nghe thấy, nhưng nói như thế vẫn là lần đầu tiên nghe được.

"Ha ha, lão sư sẽ không nói điều này lúc đứng lớp đâu! Ngươi trêu chọc ta a! Đỗ lão sư thích chèn ép ta nhất, trong trường người nào mà không biết?" Ta nhàn nhạt cười.

"Lão sư nói với ta, bởi vì. . . Ta làm một chuyện, Đỗ lão sư phê bình ta. Nàng nói nàng đối với ta có chút thất vọng. Ta. . . Ta đã nói trước đây Chu Minh cũng từng làm như vậy, nàng thế nào không thất vọng với ngươi!"

Đồ đệ nói làm ta không khỏi hít một hơi khí lạnh. Không nghĩ tới, Chu Minh ta dù đã lên đại học, vẫn lưu lại cho Cẩn những hậu hoạn như thế.

"Sư phụ, ngươi bây giờ làm ta nhìn không ra tính cách dám làm dám chịu! Nhìn không ra dám yêu dám hận!" Đồ đệ nhìn ta, có chút thất vọng nói.

"Tiểu tử!" Ta cười cười, "Ngươi biết sư phụ ngươi ta rốt cuộc là hạng người gì sao?"

Đồ đệ lắc đầu.

Châm điếu thuốc, chậm rãi hút. Hình như có rất nhiều lời muốn nói, trong lúc nhất thời lại không biết bắt đầu.

"Chu Minh ngươi nhận biết kia, cuồng ngạo, học giỏi, thành tích tốt, lão sư cưng chiều, phụ huynh chiều chuộng! Ngươi nghĩ, đó chính là toàn bộ con người sư phụ ngươi sao? Vậy thì ngươi sai rồi!"

Nhìn bàn trà, ngẩn ra một chút."Ta từ nhỏ sống trong một gia đình bạo lực, không bao lâu sau cha mẹ liền ly dị, nguyên nhân là bạo lực gia đình. Lớn lên trong quân khu, sau đó một mình sinh sống. Từ nhỏ đi học, ta sẽ không học tập. Đánh nhau, lưu ban, thậm chí bị khai trừ học tịch. Cấp hai bắt đầu chơi game, đi sàn nhảy. Thi tốt nghiệp, thành tích ta chỉ 300 điểm, ta đã cho rằng ta sẽ không học cấp ba, sau lại vẫn bị đi cửa sau đưa đến cấp ba!"

Đồ đệ trầm mặc nghe ta nói. Ta biết, Chu Minh ta đang tự thuật, không còn là sư phụ mà hắn sùng bái kia, mà là một thiếu niên sa ngã.

"Lúc học lớp mười, ta đã cho ta rằng ta sẽ không học xong cấp ba, không nghĩ tới, ta gặp một người. Nàng thay đổi ta, ta bắt đầu học tập, khao khát muốn học cho thật giỏi. Toán lý hoá ta không có cơ sở, tìm gia sư, tự mình liều mạng tu bổ. Ngữ văn tiếng Anh cầm sách học ngày học đêm. Ngươi có lẽ nghĩ ngươi mệt nhất chính là lớp mười hai, thế nhưng ta mệt nhất, chính là lớp mười. Chính là như thế từng chút từng chút luyện tập, từng chút từng chút học được!"

Có chút cảm giác dở khóc dở cười! Như chuyện xảy ra từ kiếp trước, không biết mình là ai.

"Trước đây, ta đánh nhau, đánh thắng, thắng lợi, cái gì là thắng lợi a, đó không phải là để kết thúc cuộc chiến, mà là một thủ đoạn dùng để phát tiết hận ý bình sinh. Sau lại, có một loại cảm giác làm ta đem tất cả hận đều buông xuống, ta không muốn đánh nhau. Hay nhất là có thể giải quyết trong hòa bình; nếu như không thể, nếu không chạm đến giới hạn của ta, ta nhẫn! Học Teakwondo không phải là vì đánh nhau, có lẽ thời gian bắt đầu học còn có chút ý muốn đánh nhau, thế nhưng hiện tại, ta càng ngày càng nghĩ luyện Teakwondo chính là luyện tâm tính, luyện kiên nhẫn. Về phần đánh nhau, ta chỉ hy vọng khi ta cần bảo vệ người kia, năng lực đó phát huy được là tốt rồi!"

Một điếu thuốc hút xong, lời tuy không dài, nhưng nói xong có chút mệt mỏi! Vấn đề gia đình vẫn luôn là chuyện ta kiêng kỵ. Có lẽ, đây là căn nguyên ta lớn lên với một nội tâm đau khổ. Mà bây giờ, ta có thể buông lỏng đem chuyện đó nói ra, biểu thị, quá khứ ấy, đã tiêu tan từ lâu.

Đồ đệ rơi vào trầm mặc. Ngọc tỷ gây rối cùng với hình tượng ta bị phá vỡ, tin tưởng, hắn cần một chút thời gian để điều chỉnh hết thảy.

"Sư phụ, ta có thể hỏi ngươi chuyện này không?" Trầm mặc một lát, đồ đệ đột nhiên đặt câu hỏi.

Ta gật đầu.

"Nữ nhân kia nói, ngươi thích một nữ nhân lớn hơn ngươi suốt bảy năm, có phải là Đỗ lão sư hay không!"

Bỗng nhiên ngẩng đầu, ta nghĩ đồ đệ rất thông minh, nghĩ hắn đã đoán được, thế nhưng không nghĩ hắn sẽ thản nhiên hỏi như thế.

Lần này đến phiên ta gặp khó khăn.

"Sư phụ, kỳ thực ta có thể cảm giác được, ở trường đại học, ta đã thấy rất nhiều người giống như ngươi. Ta trước đây đã sinh nghi, thế nhưng không có nghĩ sâu. Hơn nữa ta nghĩ chuyện đó không có quan hệ gì với ta, ngươi thích người nào, nam nhân hay là nữ nhân, đều không liên can tới quan hệ của chúng ta. Chỉ là. . ." Đồ đệ muốn nói lại thôi.

Nhìn bộ dáng khó xử của hắn, đoán không được hắn muốn nói gì.

"Chỉ là, ta cũng thích Đỗ lão sư!" Đồ đệ chậm rãi nói ra khỏi miệng.