Ở nhà ông nội ngồi một lúc, cùng ông nội hàn huyên chút chuyện xưa. Bởi vì còn phải chuẩn bị một chút, cho nên rất nhanh liền rời đi.
Về đến nhà lục lọi hồi lâu, tìm được quần áo muốn tìm, đơn giản bọc lại, ném vào trong xe. Nghĩ nghĩ lại chạy tới siêu thị, mua một đống lớn khăn ướt khăn tay gì đó, lại mua thêm chút đồ ăn vặt đủ loại thượng vàng hạ cám. Lúc cảm thấy chuẩn bị tương đối ổn thỏa, nhìn nhìn đồng hồ, ai, cứ như vậy qua hết nửa ngày.
Sắp đến giờ tan tầm của Cẩn, đem xe chạy đến phụ cận trường học. Cầm lấy điện thoại, hi vọng Cẩn không có về sớm, bằng không ta chính là chạy một chuyến không công.
Đợi hồi lâu Cẩn mới bắt điện thoại, ngữ tốc cực nhanh, chỉ nói là đang bận, phỏng chừng sẽ trễ một chút.
"Không có việc gì. Không vội. Tan tầm gọi điện thoại cho ta!" Ta cười nói.
Cẩn "Ân" một tiếng rồi vội vàng cúp máy. Bên kia đầu dây rất là ồn ào. Trường học chính là nơi nhiều thị phi, không dạy học, công việc cũng không ít.
Đem xe đậu bên đường, ngồi trong xe hút thuốc. Chỉ chốc lát, học sinh xuất hiện trêи đường nhiều hơn, mang ba lô thật lớn, trêи tay còn cầm chút đồ ăn vặt vừa đi vừa ăn. Có lẽ là học sinh lớp 10, 11 tan học. Lớp 12 thì tương đối thảm đi, còn ở bên trong chuẩn bị học thêm tiết tự học tối đi. May mắn Cẩn không phải dạy lớp 12, nếu không thật sự là đủ thảm.
Giờ cao điểm tan học cũng chầm chậm qua đi, ngẫu nhiên sẽ có tốp năm tốp ba học sinh ngang qua. Hút xong ba điếu thuốc, vẫn chưa có tin nhắn hay điện thoại của Cẩn. Hút nhanh điếu thuốc, khởi động xe, hướng cửa trường học.
Trong sân trường thực im lặng. Đem xe dừng trước cửa trường, xuống xe. Bảo vệ cửa có nhìn ta vài lần, không để ý đến, cũng không có ngăn trở.
Sân trường quen thuộc, không có gì thay đổi. Thật là "Năm năm tháng tháng hoa còn đó. Tháng tháng năm năm khách đổi dời."
Ở sân thể ɖu͙ƈ đi đi lại lại. Trước kia đi học, thường cùng bằng hữu ở nơi này chơi đùa. Mà hiện tại, những bằng hữu cùng ta lớn lên đều đã trời nam đất bắc.
Ta là người sợ hãi chia ly. May mắn có Cẩn. Ta biết, nàng sẽ luôn ở cùng ta.
Đi dạo chốc lát, cảm thấy được có chút lạnh. Ai, mùa này chính là như vậy, tối đến liền lạnh muốn chết. Một trận gió thổi qua, rụt cổ, trở lại trong xe.
CD của cha nhàm chán muốn chết, cũng không phải thể loại ta thích. Đổng Văn Hoa rồi Tông Tổ Anh, chọn qua chọn lại, vẫn là quyết định nghe Đặng Lệ Quân đi. Giọng hát ngọt ngào, còn thực phù hợp tâm tình ta lúc này.
Một tiếng, hơn một tiếng, hai tiếng...
Bụng cũng bắt đầu thầm thì hát tình ca. Đói bụng, chút cháo ăn giữa trưa quả nhiên là không dùng được. Ngày dần dần tối sầm, đèn đường cũng đã lên. Hướng dãy lớp học nhìn một cái. Ba tầng dưới tối om, ba tầng trêи đèn sáng rực rỡ.
Không biết văn phòng Cẩn ở đâu, cũng không tính toán đi lên. Hiện tại xuất hiện trong này, hẳn là sẽ bị rất nhiều người hỏi nguyên do. Dù sao ta vốn hẳn là đang ở Tây An học, cứ như vậy đột nhiên trở lại, nhất định là phải giải thích một phen.
Ta không thích giải thích, nhất là giải thích với những người không cần thiết, quả thực chính là lãng phí thời gian.
Chờ đợi, ôm cây đợi thỏ. Dù sao trường học chỉ có mỗi cái cổng này, ta không tin ta đợi không được.
Lúc ta sắp chết vì chán, di động rung lên. Mừng rỡ như điên, ai, nhất định là tin nhắn của Cẩn, phỏng chừng là xuống tới đi.
Cầm lấy di động nhìn một cái, có điểm thất vọng. Là Vương tỷ.
"Minh tử, vui đến quên cả trời đất đi, khi nào thì trở về a?"
Hỏng mất, người này thật có tật xấu a. Ta mới trở về hơn một ngày có được không.
"Tuần tới sẽ về!" Tin nhắn luôn phải trả lời, mặc dù có chút không tình nguyện.
"Lão bà ta nói, trở về nhớ mua quà cho nàng!"
Vừa thấy tin nhắn nhất thời không muốn nói gì nữa. Lão bà Vương tỷ muốn quà liên quan gì tới ta a? Ta cùng nàng lại không quen! Người này có bệnh đi!
"Được. Nông thôn phụ cận nhà ta có rất nhiều khoai tây, ta sẽ khiêng một túi to về cho ngươi!" Ăn chết ngươi nha.
Bỏ điện thoại sang một bên. Ai, thật sự là không biết nói sao. Từ lúc ta nhìn thấy lão bà của Vương tỷ lần đầu tiên đã không có hảo cảm. Cố tình còn phải cùng nàng giao tiếp. Nữ nhân kia, mỗi lần nhìn thấy đều có cảm giác như ăn phải sâu bọ.
Gặp qua những người trần tục, nhưng chưa thấy ai trần tục như thế. Gặp qua con buôn, nhưng chưa thấy con buôn "cực phẩm" như vậy. Trương Trác bát quái nói là Vương tỷ tan tầm còn phải làm thêm ở phòng tập thể ɖu͙ƈ, tiền lương một tháng không đủ lão bà đi shopping một ngày. Thực là cực phẩm trong cực phẩm a, xem ra lão bà phá sản này không làm khổ Vương tỷ đến thành một nghèo hai trắng thì thề không bỏ qua.
Chu Du đánh Hoàng Cái. Làm khổ thì đi làm khổ lão công ngươi đi, tìm ta đòi quà làm chi? Chán ghét!
Đang oán giận, di động lại vang lên. Lười nhìn, giả bộ không nghe thấy.
Chuông vẫn vang lên không ngừng. Buồn bực, chẳng lẽ là điện thoại tới? Không để lão tử yên a!
Cầm lấy di động vừa nhìn, là Cẩn.
Vội vàng cúp máy, sau đó gọi trở về.
"Tan việc rồi?" Phản chiếu trong kính xe bộ mặt vui vẻ của ta. Khó trách người ta nói trọng sắc khinh bạn, ta cũng phát hiện là có điểm bất công.
"Ân, ngươi ở đâu? Nhắn tin cho ngươi ngươi không trả lời!"
"Ta đang ở trước cổng trường!"
"A?" Nghe khẩu khí Cẩn cả kinh không nhỏ, "Nga, ta đang ở cùng Lý lão sư!"
Hiểu ý tứ Cẩn, "Ngươi cùng nàng đi đến trạm xe, sau đó mượn cớ rời đi. Ta ở đối diện trạm xe chờ ngươi!" Ta cười nói. Ai, ta đón nữ nhân của ta tan việc như thế nào lại biến thành nghênh đón đặc vụ như vậy đây?
Chỉ chốc lát, thấy được thân ảnh Cẩn. Lý lão sư bên cạnh khoác tay Cẩn, làm ta ghen tị muốn chết. May mắn ta không phải người ngoài hành tinh, nếu không mấy dây điện trêи đầu sẽ có đốm lửa bắn ra bốn phía.
Cẩn nhìn thoáng qua xe ta, như trước bình thản ung dung tiêu sái. Ai, tâm lý của tiểu nữ nhân thật tốt. Nếu đổi là ta, Cẩn ngồi ở trong xe, phỏng chừng ta liền chạy vội đến.
Từ kính xe nhìn các nàng chậm rãi đi xa, khởi động xe, chạy tới trạm xe buýt gần trường học, tiếp tục đợi.
Xe của cha làm cho ta có một loại ảo giác, giống như phim hình sự, cảnh sát mặc thường phục ngồi trong xe chặt chẽ giám sát nghi phạm.
Ngẫm lại thấy thật buồn cười. Nếu Cẩn biết ta đem nàng tưởng tượng thành nhân vật của phim TVB, có thể hay không dùng ánh mắt gϊếŧ chết ta?
Đang ở nơi đó yy say sưa thích thú, cửa xe mở, Cẩn ngồi vào ghế phó lái.
"Đang nghĩ cái gì? Vui vẻ như vậy!" Phỏng chừng Cẩn đoán được chuyện ta đang nghĩ không phải là chuyện tốt. A Đạt từng nói qua, ta đôi khi cười nhìn rất ɖâʍ tiện.
Vội vã nhìn kính xe, ân, may mắn may mắn, chỉ tiện như bình thường mà thôi.
"Đem tiểu Lý lão sư bỏ rơi rồi?" Ta cười nhìn Cẩn, tận lực hàm súc một chút.
"Ân, ta nói đi đóng tiền điện thoại!"
"U, Lý lão sư cũng thật dễ xua. Đổi lại là ta, ta nhất định cùng ngươi đi." Ai, đổi lại là ta, đừng nói là đi đóng tiền điện thoại, núi đao biển lửa ta đều đi theo a.
"Ta ban đầu cũng lo lắng nàng sẽ đi theo, cho nên nói xong liền nhanh chóng bước đi. Nàng còn chưa kịp phản ứng ta đã đi xa, cũng liền không có biện pháp!" Một bộ dáng thông minh đắc chí, Cẩn lúc này, thật đáng yêu a.
"Ha ha, phản ứng thật chậm. Mà thật ra, cho dù nàng đi theo ngươi cũng không có việc gì, ngươi còn có thể kiếm một cái cớ khác!"
Trong lòng nghĩ ra một kế!
"Ân?" Cẩn tò mò nhìn ta.
"Ngươi nói "dì cả" ghé thăm, cần mua băng vệ sinh. Xem nàng có không biết xấu hổ không?" Che miệng cười trộm.
Hạ độc thủ nhéo thắt lưng ta. Ai nha, tìm địa phương thật tốt. Nơi đó thịt mềm nhéo đau nha.
"Đau... Đau..." Thật hít một ngụm lãnh khí, nữ nhân ôn nhu bắt đầu lộ bộ mặt thật ra rồi.
Cẩn bắt đầu giơ tay, ta liền vội hạ giọng, "Nơi này thịt mềm, ngươi nhéo cánh tay ta được không?" Ta kháng nghị.
"Tay ngươi toàn mỡ khối, nhéo không được!" Cẩn nhìn chằm chằm cánh tay ta.
"Phốc..." Có một loại xúc động muốn hộc máu. "Bắp tay ta có cả chuột nha. Cái gì đầy mỡ a? Ngươi xem ta gầy giống khúc củi thế này, còn có thể có mỡ?"
"Chuột?" Cẩn như có điều suy nghĩ nghiên cứu cánh tay ta, lại nhìn nhìn tay của chính mình, sau đó cười khanh khách.
"Ta không có chuột!" Cẩn cười nhéo nhéo tay mình.
"Ha ha, sao có thể không có. Mọi người đều có. Chính là cơ thể ta không giống ngươi. Của ngươi không rõ ràng!" Ta cười nói. Tiểu nữ nhân này cũng có lúc ngây ngốc hồ đồ.
"Ta đây là cái gì a" Còn tại kia nắm bắt tay của mình.
"Của ngươi là xương cốt gà!" Oa ha ha!
Đang cười đắc ý lại bị hạ độc thủ, lập tức ủy khuất, "Đừng động thủ nữa a, ta có chút thịt mà a!" Đỗ chủ nhiệm, hình tượng hình tượng a...
Ở trong xe nháo hồi lâu, mới vừa an tĩnh lại, bụng một trận kháng nghị!
"Đói bụng không?" Nhìn Cẩn hỏi.
"Hoàn hảo!" Cẩn cười nói.
"Ta sắp chết đói rồi đây, giữa trưa ta chỉ uống có chút cháo ở nhà ông nội!" Ta cười kháng nghị nói.
"Ngươi không ăn cơm chiều?" Cẩn tò mò nhìn ta, "Vẫn chờ trước cổng trường?"
Nhìn vẻ mặt băn khoăn của Cẩn, thật muốn lập tức ôm nàng vào trong ngực. "Không, đi dạo linh tinh một chút!" Ta cười nói, đúng là đi dạo sân thể ɖu͙ƈ thôi.
"Kia chạy nhanh về nhà đi!" Cẩn vẻ mặt vội vàng.
"Lão Đại, trong nhà ngài có cái gì a? Đừng giỡn với ta! Đi thôi, đi ra ngoài ăn một chút!" Ta cười nói.
Khởi động xe, hướng ** phố. Phố lên đèn. Đêm tối, đèn đường, đèn xe, phác ra một bức tranh cảnh đêm thành thị.
Cá trích hấp, rau cần trộn, Cẩn bất đắc dĩ nhìn ta.
"Có phải ngươi ăn một bữa cơm phải cần tới ba đĩa hai bát hay không a, tìm một quán nhỏ ăn mì là tốt rồi!" Cẩn kháng nghị nói.
"Cái gì a? Ăn tối như thế? Không sợ bị rối loạn tiêu hóa?" Xem ra bình thường tiểu nữ nhân đối với ẩm thực một chút cũng không thật sự để ý!"
"Cái này của ngài tiêu hóa tốt?" Cẩn cười chỉ cá trích hỏi.
Đang nói, phục vụ bưng tới một dĩa bánh ngô cùng hai chén cháo gạo tím.
Cẩn hoàn toàn bất đắc dĩ.
"Ngô là lương thực phụ, tốt cho dạ dày. Hơn nữa buổi tối ăn cháo cũng có lợi cho tiêu hóa! Ta tối đều đi ngủ trễ, cá trích cùng rau cần bổ não!" Ta cười giải thích.
"Ngươi còn bổ não? Ba cái ghi nhớ não ngươi là nhạy nhất còn gì!" Cẩn trừng mắt nhìn ta, "Tuổi còn nhỏ đã lo dưỡng sinh..."
"Đó là, chuyện thân thể không thể qua loa được. Ta không dưỡng sinh, chẳng lẽ về nhà sinh dưỡng đi?"
Đang ở kia cười đắc ý, dưới bàn một bàn tay liền hạ độc thủ trêи đùi của ta.
Mặt không đổi sắc lo gắp thức ăn, ngẩng đầu nhìn tiểu nữ nhân đối diện.
"Có muỗi!" Ta ra vẻ trấn tĩnh nói.
Lắc lắc tay, trừng mắt nhìn ta.
"Chân thực rắn chắc a!" Giận dữ!
Ha ha, hiện tại mới phát hiện, thường ngày tập thể ɖu͙ƈ cùng chạy xe đạp thay đi bộ là một quyết định sáng suốt a!