Chương 21: Thanh xuân tác bạn hảo hoàn hương (1)
( Trời xanh theo bước thẳng về làng)
Về tới trường học, hết thảy đều như trước. Không như trước có lẽ chính là tâm tình. Lần này là cùng học sinh của ta chia tay, tiếp theo, liền là bạn học và giáo sư của ta.
Rảnh rỗi mấy ngày nhận được điện thoại của Trương Trác, nói trong lớp muốn tổ chức một chuyến đi tập thể ra ngoài chơi, đi Phong Dụ Khẩu, nàng phụ trách mời ta. Kẻ không thích hoạt động tập thể hạng nhất như ta lại đồng ý tham gia, ở sâu trong nội tâm thật sự có chút luyến tiếc mấy đứa nhỏ này.
Trương Trác vẫn luôn không định kì liên lạc với ta. Mỗi lần đều ngụy trang hỏi chút vấn đề này nọ, lấy học tập làm cái cớ rồi cả buổi trời toàn nói mấy cái chuyện không đâu. Thường Lam sau lần ở nhà sách không để ý tới ta nữa, lúc đi chơi cũng làm như không thấy ta. Ai, thật là, đến mức đó sao? Thật đúng là một đứa nhỏ.
Khôi phục lại cuộc sống cũ. Cuối tuần đi phòng tập thể ɖu͙ƈ, dự kiến sẽ gặp Vương tỷ bên trong, lại ngoài ý muốn gặp được nửa kia của nàng.
Như Vương tỷ muốn, cùng nàng so mấy chiêu, sau đó nàng đề nghị ra ngoài ngồi một chút. Nửa kia của Vương tỷ nói muốn đi quán bar uống vài chén, ta liếc mắt nhìn nàng, nói ta không uống rượu được, thật là ngại quá.
Cuối cùng vẫn là đi quán trà sữa lần trước. Ta như trước là một ly Thiết Quan Âm, Vương tỷ lần này cùng nửa kia của nàng gọi hai ly cà phê hạnh nhân đậm đặc.
Cà phê kia hương vị thật nồng đậm, nghe là biết đường sữa phong phú, hạnh nhân thưa thớt. Cẩn thích cà phê, mỗi lần ra ngoài đều tới quán cà phê ngồi, chúng ta luôn là một trà một cà phê nói chuyện đến quá ngọ. Thật hoài niệm.
Hai người đối diện khe khẽ nói chuyện với nhau, hoàn toàn không giống tình trạng bằng mặt không bằng lòng Vương tỷ miêu tả. Cười chính mình bát quái. Cho dù có năng lực lớn bao nhiêu, đó là cuộc sống của người khác, cùng ta không có quan hệ.
Trong phòng tình ca vang lên chậm rãi, nhìn đôi tình lữ đối diện, trong lòng cảm thấy được chút cô đơn. Cùng Vương tỷ nói chuyện câu được câu không, một vị còn lại khác thì là hoàn toàn không có tiếng nói chung.
Không biết vì cái gì đối với cô gái kia ấn tượng đầu tiên khá kém cỏi. Lúc lấy điện thoại ra xem tin nhắn, nàng liền nhất định phải mượn điện thoại ta xem, sau đó đối Vương tỷ khe khẽ nói nhỏ là nàng thích di động này đã lâu. Nhìn đến đồng hồ trêи tay ta nhất định phải hỏi ta lột xuống cho nàng nhìn một cái, nói là Casio vẫn là hiệu nàng thích nhất, đáng tiếc loại ta mang chính là dành cho nam thoạt nhìn có chút cồng kềnh. Nói mấy câu đó xong, ta liền không muốn để ý tới nàng nữa. Gặp qua người như vậy, mỗi một lần ta đều là kính nhi viễn chi(2), lúc này đây lại phải ngồi cùng bàn nói chuyện phiếm, thật sự là buồn bực đến cực điểm.
"Thật có lỗi, vị đại tỷ này, ta còn chưa biết xưng hô với ngươi thế nào!" Ta cười ngắt lời huyên thuyên về hàng hiệu của nàng.
Tựa hồ đối với xưng hô "Đại tỷ" của ta có chút bất mãn, bất quá cũng không có gì đáng trách, vốn nàng liền so với ta lớn tuổi hơn mà.
"Ta tên Như Ngọc. Ngươi gọi ta Tiểu Ngọc tỷ là được!"
Một miệng trà thiếu chút phun ra. Thế này còn Tiểu Ngọc tỷ! Ngươi tự xem ngươi là Tiểu Ngọc Nhi a, vẻ mặt khắc phu như thế hèn gì Đa Nhĩ Cổn (3) không thể có được thiên hạ!
"Ha ha, tên này của tức phụ nghe cũng không tệ lắm nha, người ta chính là "ngự tỷ" a!" Vương tỷ nói đùa cũng không cao minh chút nào.
"Đúng vậy a, không tồi, hảo một "ɖu͙ƈ tỷ", đã nhìn ra! (4)" Ta cười có chút không hảo ý.
Hai người cũng chưa nghe ra ý tại ngôn ngoại. Ai, đạo bất đồng bất tương vi mưu(5). Ta bắt đầu càng ngày càng tưởng niệm cùng người nào đó nói chuyện phiếm, tưởng niệm cái loại này ăn ý, cái loại này dùng ánh mắt đan vào nhau một cách lãng mạn.
Nhạc trong phòng đổi thành bài [Thiên sứ cá nhân] (6) của Tank. Vẫn luôn thật thích bài nhạc cuối phim của phim truyền hình đó. Bộ phim kia chính là khôi hài không đâu, nhưng bài cuối phim này quả thật thâm tình chân thành. Lẳng lặng nghe, mỗi một ca từ đều thật sâu khắc vào tâm trí của ta.
"Chu, mai là cuối tuần, ngươi muốn ra ngoài dạo phố không? Lão bà ta muốn mua quần áo, nàng luôn nói ta không có mắt nhìn. Ta xem ngươi bình thường cũng có nghiên cứu mấy thứ này, mai cùng nhau đi đi?" Vương tỷ thấy ta không nói lời nào, bắt đầu chủ động tìm đề tài.
"Làm sao ngươi biết ta có nghiên cứu a?" Có chút buồn bực việc nàng phá hủy ý muốn im lặng thưởng thức nhạc của ta.
"Ta ngày đó tan tầm thấy ngươi ở quầy báo mua [Tạp chí trào lưu] và [Milk]."
"U? Thế à? Ngươi cũng thích? Bất quá hai cái tạp chí kia đại đa số đều là thời trang nam a!" Ngọc tỷ cũng bắt đầu mở miệng. Ai, Ngọc tỷ, như thế nào lại không được tự nhiên như vậy. Nhìn nàng ấy ta cũng thấy không được tự nhiên, nghe nàng nói ta cũng thấy không được tự nhiên, ta đây làm sao vậy? Bình thường ta là người rất tùy ý a, như thế nào lần này tâm lý lại không được tự nhiên như vậy đây?
"Ha ha, không được rồi, mai ta có việc!"
Đang nói, tin của Cẩn tới, nói nàng hôm nay khá bận, vừa mới về nhà, cảm thấy đói, đột nhiên nhớ bánh bao kẹp thịt của Tây An.
Đột nhiên lòng cảm thấy đau. Nhìn nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ hơn. Tiểu nữ nhân đáng thương, đã trễ thế này lại đói, nhất định là không có ăn cơm chiều. Bắt đầu bận rộn liền cái gì cũng quên. Đều tại ta, nếu ta ở đó, ta nhất định không cho phép nàng vất vả như thế.
Trầm mặc, trả lời tin nhắn, lòng bắt đầu lo lắng.
"Làm sao vậy, Chu?" Vương tỷ cẩn thận hỏi ta. "Không sao chứ? Mặt ngươi nhăn lại đến nỗi có thể kẹp giấy đó!"
Ta cười cười, mày giãn ra, tâm lại thắt.
"Ngày mai ngươi thật sự bận a? Cứu bồ ta một chút đi mà! Ta mời ngươi ăn cơm! Chúng ta dạo phố Đông, sau đó đi Hồi tộc phố ăn tam thang bao (7), thế nào?" Vương tỷ tiếp tục nói chuyện vừa rồi.
"Ta thực sự bận!" Ta cười nói, trong lòng thực không thoải mái. Đã như vậy còn phải chưng ra cái vẻ mặt cười đùa rất là phản cảm, lão tử cũng không phải bán rẻ tiếng cười.
"Có chuyện gì a?" Ngọc tỷ bắt đầu xen vào. Ai, nghe thấy nàng nói chuyện ta liền phản cảm. Chuyện gì? Chuyện gì mắc mớ tới ngươi a? Lo uống cà phê của ngươi đi.
"Ngày mai ta về nhà!"
Lời vừa nói ra khiến bản thân giật nảy mình. Trong lòng nghĩ cái gì cứ như vậy mà nói ra. Ta là một người điên cuồng, có ý định gì sẽ lập tức đi làm, mà hiện tại, ý niệm trong đầu chợt lóe lại cứ như vậy mà thốt ra.
Đúng vậy, ta phải về nhà. Khoảnh khắc nhận được tin nhắn kia ta đã biết ta sẽ có quyết định này. Tưởng niệm, không chỉ có mỗi tưởng niệm. Rất muốn đem nàng gắt gao ôm vào ngực, rất muốn cùng này dắt tay cùng nhau tản bộ dọc bờ sông, rất muốn mang nàng và hài tử cùng nhau chơi thuyền trêи hồ, rất muốn cùng nàng vừa ngồi uống trà vừa đọc thơ, nói một số ý tưởng thiên mã hành không, nghe lời giải thích sâu sắc độc đáo của nàng.
Tưởng niệm làm cho ta nháy mắt điên cuồng, nói ra ý định sau lại trở nên im lặng.
"Về nhà? Ngươi không phải còn có lớp sao? Hơn nữa cần phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp đi!" Vương tỷ nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu.
"Không có việc gì, lớp không nhiều lắm. Ta trở về nghỉ ngơi một thời gian sẽ trở lại!" Ta cười nói.
"Trong nhà có chuyện à?" Ngọc tỷ liếc mắt nhìn ta, mắt còn đính lông mi giả làm ta thấy phi thường khó chịu. Đem cái ly trước mặt xê dịch, đại tỷ, ngươi cũng đừng để lông mi rụng vào trong ly ta nha, ta sẽ ói chết đó.
Trong nhà có chuyện? Không có chuyện gì làm lại đi nguyền rủa nhà của ta? Chán ghét, trong nhà ngươi mới luôn luôn có chuyện ấy!
"Không!" Lười nhiều lời.
"Nhớ bạn gái đi?" Vương tỷ châm điếu thuốc, đưa cho ta. Ta lắc lắc đầu, không nhận.
"Ân, nhớ!" Nhìn cái ly trong tay xuất thần.
"Ha ha, ngươi á nha, ta thật sự là chịu phục 180 phân!" Vương tỷ vỗ vỗ ta, nở nụ cười, ta cũng cười lại với nàng. Vương tỷ là một người qua loa đại khái, nhưng kết giao lâu sẽ thấy được cùng người như vậy làm bằng hữu rất vui vẻ. Bởi vì nàng sống đơn giản.
"Lão bà ngươi không cùng ngươi ở một chỗ a!" Ngọc tỷ lại mở miệng.
Ai, thực phiền! Không đợi nàng nói xong, ta cầm lấy di động đứng dậy, "Ta đi ra ngoài gọi điện thoại!" Nói xong liền đi ra ngoài.
Đứng dưới tán cây, châm một điếm thuốc.
"A lô, Lữ hành XXX phải không? Chuyến bay trực tiếp tới XX ngày mai, ân, đúng, giờ sớm nhất, ân, giờ sớm nhất không có bay thẳng? Vậy chuyển tiếp, dù sao cũng phải là chuyến sớm nhất! Hảo!"
Đặt vé xong lại gọi điện thoại cho bạn học, nói cho nàng ta về nhà một chút, lão sư nếu hỏi nói ta đi tìm việc làm đi. Có việc giúp ta xử lý một chút, nếu xử lý không được liền để đó chờ ta về giải quyết.
Quyết định này có chút đột nhiên, bạn học tò mò không ngừng ở trong điện thoại hỏi ta có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay không. Mồ hôi chết. Nhà của ta thế nào lại không yên ổn a? Đây là gì chứ...
Lúc về lại quán, hai người đang thân mật nói chuyện, tay ôm eo, nhìn thực là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Về nhà, hiện tại thầm nghĩ về nhà.
"Vương tỷ, không có việc gì ta về. Mai ta phải bay sớm!" Ta cười nói.
"Nga, mấy giờ a?"
"Buổi sáng!" Còn phải trước tiên đi sân bay lấy vé. Ai, thật sự là vội vã, bất qua ta là lòng tràn đầy vui mừng. Ai, xem ra đêm nay lại không ngủ được.
"Đi. Chúng ta đi thôi." Vương tỷ cầm ly cà phê trong tay uống vài hớp, lôi kéo lão bà của nàng [thật sự là không muốn gọi tên ra], cùng nhau đi ra ngoài.
Trêи đường về nhà, trăng sáng sao thưa, tâm tình phá lệ thật tốt, càng đi càng nhanh, cuối cùng rõ ràng bắt đầu chạy.
Một hơi chạy về đến nhà. Chạy quá nhanh, có chút thở hổn hển, mồ hôi theo mặt chảy xuống.
Vừa vào cửa liền vội vàng gọi cho Cẩn.
"Uy?" Lần này là ta mở miệng trước. Có chút lo lắng, chính mình không biết nôn nóng cái gì.
"Làm sao vậy? Suyển thành như vậy?" Khẩu khí thản nhiên. Tiểu nhân nhi ôn nhu của ta, ngày mai, ta sẽ đem ngươi ôm vào trong ngực.
"Không có việc gì, chính là đi đường đột nhiên muốn chạy, liền chạy về nhà!" Ta cảm thấy chính mình cười có điểm quá phận, có điểm ngu ngốc.
"Nga, ta còn tưởng rằng thang máy chỗ ngươi trọ bị hỏng, ngươi phải đi cầu thang mệt tới như vậy!" Trí tưởng tượng của Cẩn thật là phong phú.
"Ha ha, đúng vậy, thang máy bị hỏng, ta đi cầu thang bộ, gặp một con ma mang mặt nạ sắt, sau đó vội vàng chạy nhanh về nhà. Hiện tại cầu cứu, ai, may mắn đạo tặc không có ngắt dây điện thoại của ta, bằng không ta thảm!" Ta lại bắt đầu quỷ xả.
"Ngươi xem phim truyền hình hơi bị nhiều đi!" Cẩn bất đắc dĩ nói.
"Đúng vậy a, gần đây xem khá nhiều phim TVB!"
"Gần đây thực nhàn rỗi a! Ngươi chú ý cuộc sống phải quy luật, đừng rảnh rỗi một chút liền suốt ngày ăn ngủ!"
"Ta nào có? Nhìn lại ngươi đi, không ăn cơm đúng giờ, còn không biết xấu hổ nói ta!" Ta đối Cẩn nói chuyển khẩu khí ngày càng tủy tiện, người xa lạ nghe thấy liền cho rằng là vợ chồng son đang liếc mắt đưa tình.
"Ngươi! Ai, chỉ có nữ tử và Tiểu Minh là khó dạy!" Cẩn bất đắc dĩ nói.
Mồ hôi, cái này là nói cái gì a.
"Muốn ăn bánh bao kẹp thịt?" Ta còn nhớ rõ tin nhắn của Cẩn.
"Ân, có một chút. Buổi chiều tan việc ở ven đường thấy được một chiếc xe con, mặt trêи viết bánh bao kẹp thịt Thiểm Tây. Đột nhiên nhớ ngày trước, trêи đường đi học có một tiệm X ký bán bánh bao kẹp thịt. Tiệm rất nhỏ, mỗi lần đi qua đều nghe thấy mùi thơm. Lần trước về ta còn đi tìm, bất quá qua vài năm, tiệm đó đã mở rộng, trang hoàng cũng tốt hơn nhiều, bất quá hương vị không có đổi!"
"Gần nhà ta cũng có chi nhánh tiệm đó, hiện tại mở cửa 24 giờ. Thực nổi danh, lớp bánh bao mỏng cộng mùi thịt, lại gọi thêm một chén súp thịt viên...!" Ta cười nói.
"Ai nha, ngươi người kia, đừng dụ dỗ ta nữa!"thanh âm Cẩn miễn cưỡng, còn có ý tứ làm nũng.
Lời vừa ra khỏi miệng, chúng ta hai người đều ngây dại. Dụ dỗ, ai, tối thế này rồi a... Nghĩ thế nào lại dùng cái từ như vậy...
Chú thích:
(1): Một câu trong bài thơ " Văn quan quân thu Hà Nam, Hà Bắc của Đỗ Phủ.
聞官軍收河南河北 Văn quan quân thu Hà Nam, Hà Bắc Nghe tin quan quân lấy lại Hà Nam, Hà Bắc (Người dịch: Doãn Kế Thiện)
劍外忽傳收薊北,
初聞涕淚滿衣裳。
卻看妻子愁何在?
漫卷詩書喜欲狂!
白首放歌須縱酒,
青春作伴好還鄉。
即從巴峽穿巫峽,
便下襄陽向洛陽。
Kiếm ngoại hốt truyền thu Kế Bắc,
Sơ văn thế lệ mãn y thường.
Khước khan thê tử sầu hà tại,
Mạn quyển thi thư hỉ ɖu͙ƈ cuồng!
Bạch nhật phóng ca tu túng tửu,
Thanh xuân tác bạn hảo hoàn hương.
Tức tòng Ba Giáp xuyên Vu Giáp,
Tiện há Tương Dương hướng Lạc Dương!
Dịch:
Kiếm ngoại được tin thu Kế Bắc,
Thoạt nghe nước mắt ứa hai hàng.
Vợ con buồn thảm, liền vui vẻ,
Sách vở mừng điên gấp vội vàng.
Ngày đẹp hát ngao thì chuốc rượu,
Trời xuân theo bước thẳng về làng!
Ngay từ Ba Giáp qua Vu Giáp,
Rồi xuống Tương Dương tới Lạc Dương.
Nguồn: thivien.net
(2)Kính nhi viễn chi là thành ngữ tiếng Việt có gốc từ thành ngữ “敬而遠之”(kính nhi viễn chi) trong tiếng Trung.
Thành ngữ này có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong "Luận ngữ - Ung dã" (論語•雍也):
Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ"(務民之義,敬鬼神而遠之,可謂知矣。).
Tạm dịch như sau:
Làm việc nghĩa, có ích cho dân, tuy phải kính trọng quỷ thần (ý nói bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa quỷ thần, đó là trí.
Có thể nói rằng, "Kính nhi viễn chi" chính là cách nói rút gọn từ câu "Kính quỷ thần nhi viễn chi"(敬鬼神而遠之).
Ngày nay, trong tiếng Việt, thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trêи thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó. Ví dụ:
Họ là những người có quyền uy thế lực, hô mưa hoán gió, giao du với họ là họa phúc vô lường, tôi chỉ dám "kính nhi viễn chi" thôi.
Nguồn: wiki
(3): Đa Nhĩ Cổn: Đa Nhĩ Cổn (Mãn Châu: (Dorgon); chữ Hán: 多爾袞; bính âm: Duō"ěrgǔn) (1612–1650) là một trong những hoàng thân có ảnh hưởng lớn trong đầu nhà Thanh. Ông giữ ngôi vị nhϊế͙p͙ chính vương triều Thanh khi quân Thanh vào Sơn Hải quan tấn công quân Lý Tự Thành và đánh dẹp các thế lực nhà Nam Minh, đặt nền móng vững chắc cho triều đại nhà Thanh thống nhất Trung Hoa. Theo lịch sử, Đa Nhĩ Cổn đã cưới một trong những người em của Hiếu Trang hoàng hậu là Tiểu Ngọc Nhi, nhưng trêи thực tế giữa họ không có quan hệ huyết thống. Năm 1650, Nhϊế͙p͙ chính vương Đa Nhĩ Cổn qua đời khi chỉ mới 38 tuổi.
Nguồn: wikipedia.
(4): Ba từ "ngự", "ngọc" và "ɖu͙ƈ" đều đọc là "yù".
(5)Lý tưởng khác nhau thì không thể cùng ngồi bàn với nhau được)
(6)Ending song của phim Hanakim
(7): Thang bao: Một loại bánh bao lớn, có súp từ Yangzhou, chứa xúp trong nhân khi ăn phải uống nước nhân trước sau đó ăn vỏ