Chân tướng rõ ràng đang ở trước mắt, nhưng lại cách với Phương Nhan rất xa, bất quá, Phương Nhan rốt cuộc cũng có thể tan ca sớm. Nghĩ đến giai nhân mỗi ngày đều chờ đợi mình, lúc vừa hết giờ làm, Phương Nhan liền chờ không được gọi điện thoại cho Giang Tê Ngô.
“Tê Ngô, em đang ở chỗ nào?”
Giang Tê Ngô nghe Phương Nhan hỏi mà giật mình, liền phì cười lên: “Phương Nhan, chị nhiều việc quá nên ngốc rồi hả? Em bây giờ đương nhiên là đang ở chỗ làm rồi, chị quên rồi sao? Em đang là trợ lý của bác sĩ Mạc, em cũng vừa xong việc, đang chờ xe buýt.”
Phương Nhan lập tức nhớ tới chuyện này, lại có chút kỳ quái: “Mạc Tham Hoan không có ở cùng với em sao? Mạc Tham Hoan sau khi tan làm, việc đầu tiên là về nhà.”
Ý cười của Giang Tê Ngô càng đậm, giải thích nói: “Xế chiều hôm nay, Hàn Hương tỷ tới nói là muốn làm phân tích tâm lý, kết quả là sau đó cái gì cũng không làm.”
Phương Nhan cũng bừng tỉnh hiểu rõ: “Xem ra, hôm nay đến lượt của bác sĩ Mạc.”
Giang Tê Ngô nghe mà bất mãn hừ một tiếng: “Hồi trưa em nghe nói tổ chuyên án của chị đã được giải tán, bây giờ mới gọi điện thoại tìm em! Có phải lại lén lúc đi điều tra một mình phải không?”
Phương Nhan có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Ân, do thấy không yên lòng, nên đi kiểm tra một chút, không nghĩ lại có chuyện xảy ra…”
Nghe Phương Nhan nói như vậy, Giang Tê Ngô hốt hoảng: “Chị không sao chứ? Chị có bị thương hay không?”
Sự quan tâm được thể hiện theo bản năng, che mất luôn những lời của Phương Nhan phía sau, Phương Nhan nghe được Giang Tê Ngô quan tâm như vậy, cảm nhận được mình vui vẻ hơn nhiều, khéo miệng cũng tự nhiên giương lên.
Gió chung quanh nhẹ nhàng thổi, Phương Nhan vén một chút tóc lên, tiếp tục nói: “Ân, không có vấn đề gì lớn, Tê Ngô, tối nay cùng ăn một bữa thật ngon? Chị mời em.” Nàng vừa nói vừa đề máy xe, đã lâu không cùng Giang Tê Ngô hẹn hò, nàng hiện tại có chút kích động.
“Hừ, em đã nói phải giảm cân!” Giang Tê Ngô xem thường, kiên quyết từ chối Phương Nhan dụ dỗ.
“Ăn ở nhà hàng F?”
“Khu 11?”
“Em không ăn những chỗ đó sang trọng đó, ăn đồ nướng là được rồi, hoặc là bong bóng.” Giang Tê Ngô bắt đầu thấy đau lòng cho tiền của Phương Nhan.
Phương Nhan lại không muốn từ bỏ, nàng muốn đem lại cho người yêu mình sự thoải mái, hạnh phúc, và hoàn cảnh sinh hoạt tốt nhất, nhưng với tình hình trước mắt, đã một thời gian dài nàng chỉ lo bận rộn với công việc, thậm chí còn làm cho Giang Tê Ngô phòng không gối chiếc suốt thời gian qua.
Trong lòng áy náy, nàng hy vọng có thể dùng vật chất để bù đắp cho Giang Tê Ngô, vì vậy cố gắng nói: “Thật không muốn sao? Chỗ đó ăn rất ngon.”
Giang Tê Ngô vẫn khéo léo từ chối: “Không có việc gì, chị tới là tốt rồi, em ở trạm xe buýt chờ chị.”
“Ân, em phải cẩn thận, hiện tại là thời kì nguy hiểm.” Phương Nhan liên tục căn dặn.
“Em cũng không phải là trẻ nhỏ, chị yên tâm đi.” Giang Tê Ngô bảo đảm, Phương Nhan lúc này mới cúp điện thoại, lái xe tới phòng khám bệnh.
Khoảng nửa tiếng sau, Phương Nhan tới gần phòng khám bệnh, đã thấy Giang Tê Ngô đứng ở xa.
Giang Tê Ngô hôm nay mặc một cái áo rất đơn giản, phía dưới mặc một cái váy, phối hợp rất chuẩn, tóc nhu thuận xõa trên bờ vai, ngồi ở một bên, tay đang cầm một quyển sách mà xem. Tên sách, thì Phương Nhan không có cách nào để thấy được, nhưng thấy bên cạnh có một nam nhân mặc đồ vét đang ngơ ngác nhìn Giang Tê Ngô, giống như các chi tiết vẫn hay thấy trên tiểu thuyết.
Nhưng Phương Nhan biết, đây không phải là tiểu thuyết, cho dù là tiểu thuyết, thì Phương Nhan sẽ kéo Giang Tê Ngô cùng nhau viết nên bách hợp tiểu thuyết.
Phương Nhan lái xe đậu lại gần đó, bấm kèn.
Đang đắm chìm vào quyển sách, Giang Tê Ngô ngẩng đầu lên, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe việt dã của Phương Nhan. Đồng thời, cử động này cũng hù đến nam nhân đang lén nhìn Giang Tê Ngô, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ chật vật.
Phương Nhan cũng không tháo kính râm xuống, nàng sợ chính mình không nhịn được mà cười một trận, nàng bấm mở kính xe xuống, nghiêng đầu nói với Giang Tê Ngô: “Mỹ nữ, có muốn đi nhờ xe không?”
Giang Tê Ngô sững sờ, cũng không có đóng quyển sách lại, đi vài bước về phía của Phương Nhan, nói: “Có thể đi nhờ sao?”
Hai người nói chuyện giống như lần đầu tiên gặp mặt, nam nhân ở phía sau không có thấy được Giang Tê Ngô đang cười rất xán lạn, nét mặt của hắn rất kỳ quái, không hiểu vì cái gì hai người xa lạ có thể dễ dàng trò chuyện như vậy.
Không chỉ là như thể, mặc kệ là người bắt chuyện, hay người bị bắt chuyện, hai người đều là nữ nhân.
Tuy có nghi vấn nhưng nam nhân vẫn không lên tiếng, hắn quan sát hành động của hai người, tiếp theo nghe được Phương Nhan nói một câu rất quá đáng.
“Em hôn tôi một cái, bất cứ chỗ nào, tôi cũng đưa em đi!”
Phương Nhan giả bộ như chững chạc đàng hoàng, nàng cực kỳ yêu Giang Tê Ngô lúc nào cũng có thể phối hợp với nàng, nhìn thấy biểu tình của nam nhân ở đằng sau, nàng quyết định làm cho tới luôn.
“Cái này…” Giang Tê Ngô ra vẻ khó xử, nói thì nói như vậy, nhưng càng giống như đang tự hỏi.
Nghe như vậy, nam nhân thấy rất kinh ngạc, hắn cố gắng đang muốn tìm hiểu tình huống trước mắt, đi tới trước một chút, thấy Phương Nhan và Giang Tê Ngô đang nhìn nhau cười cười.
Phương Nhan làm như không thấy, vươn tay qua cửa sổ xe, nàng nâng cầm Giang Tê Ngô lên, bắt chước giọng điệu của mấy tên nam nhân chọc ghẹo nữ nhân: “Thế nào? Hôn một cái là được, tôi liền sẽ đưa em đi miễn phí, còn là dạng đưa tới tận cửa.”
Giang Tê Ngô thấy kỹ thuật biểu diễn của Phương Nhan quá tốt rồi, nhưng vẫn cố gắng nhịn cười phối hợp, làm như rất nghiêm túc trả lời: “Thế nhưng đây là nụ hôn đầu của em!”
Phương Nhan kéo Giang Tê Ngô tới gần hơn, tiếp tục dụ dỗ nói: “Không có việc gì, chỉ là hôn mặt thôi mà.”
Giang Tê Ngô cũng thuận tiện kéo gần khoảng cách hơn, rõ ràng nói là hôn mặt, mà môi của hai người rất gần nhau. Rốt cuộc, nam nhân ở phía sau cũng không chịu nỗi khi chứng kiến như vậy, lập tức lên tiếng: “Tiểu thư, tôi cũng có xe.”
Nghe được tiếng nói, Phương Nhan và Giang Tê Ngô quay đầu lại, nhìn nam nhân đang nghẹn đến đỏ mặt, hai người không hẹn mà cùng nhau cười lớn.
Nam nhân càng bối rối thêm, màu đỏ trên mặt càng đầm hơn, tiếp tục nói: “Xe đến đón tôi sắp tới, tôi có thể đưa…”
Nhưng lời còn chưa nói hết, Giang Tê Ngô đã quay đầu, nàng hôn lên môi của Phương Nhan, hôn mấy giây. Phương Nhan ngây ngẩn cả người, không biết cái gì đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giang Tê Ngô.
Phương Nhan đang muốn lên tiếng hỏi, Giang Tê Ngô đã nhanh hơn nàng, quay đầu nhìn nam nhân cười cười: “Cám ơn, không có việc gì, so với nam nhân, tôi thích đi với bạn gái của tôi hơn.”
Giang Tê Ngô lên tiếng công khai quan hệ với Phương Nhan, nam nhân lập tức cương cứng tại chỗ.
Giang Tê Ngô lên xe, nàng đẩy nhẹ Phương Nhan còn đang ngồi ngây ngốc bên cạnh. Phương Nhan sững sờ, lập tức điều khiển xe, nghênh ngang chạy đi. Nam nhân vẫn duy trì tư thế cứng ngắc, vẫn chưa hiểu được chuyện đang xảy ra trước mắt.
Giang Tê Ngô nhịn không được nữa, cười lên, bận bịu hỏi Phương Nhan bên cạnh: “Dọa sợ?” Dù cho đùa ác làm cho lòng cô rất vui vẻ, nhưng cô vẫn lo lắng hành động của mình sẽ làm cho Phương Nhan không được vui.
“Có chút, nhưng cảm giác rất tốt.” Phương Nhan trả lời, mặc dù đây không phải là dự định ban đầu của nàng, nhưng kết quả này vẫn làm nàng rất vừa lòng.
“Hừ, chị đến chậm, nam nhân kia đã nhìn em chằm chằm rất lâu rồi, tuy không khi dễ em, nhưng trong lòng như thế nào đều cảm thấy không được thoải mái.” Giang Tê Ngô bắt đầu kể lễ sự bất mãn trong lòng với Phương Nhan, Phương Nhan mỉm cười nghe, nhưng không có can thiệp.
Sau đó, hai người đến một cửa hàng thịt nướng.
“Em không phải đã nói, không thể ăn thịt!”
“Ai? Chị thấy em gần đây ốm quá rồi, cho nên cần phải bồi bổ thật tốt cho em, không nên khách khí, nhà hàng này là tự phục vụ, giá cả cũng không đắt.” Phương Nhan mỉm cười giải thích, mình vì cái gì mà dẫn Giang Tê Ngô tới đây, lúc nói chuyện, nàng còn cầm lấy khăn tay lau khéo miệng của Giang Tê Ngô.
Rõ ràng nói không ăn thịt, giờ lại liều mạng ăn thịt, không biết tại sao Giang Tê Ngô lại có thể đáng yêu như vậy!!!
“Hừ, ăn xong chị phải theo em đi dạo phố, phải bù đắp những ngày không có ở bên cạnh em!” Giang Tê Ngô nói tiếp, Phương Nhan chỉ có thể im lặng lắng nghe, vẫn không quên lật thịt ở trên vỉ. Chính nàng cũng không ăn bao nhiêu, ngược lại đem phần lớn bỏ vào chén của Giang Tê Ngô.
Đối với Phương Nhan mà nói, yêu là kính dâng, sau khi nghe Giang Tê Ngô nói xong, tâm tình của nàng cũng trở nên thỏa mãn hơn.
Chỉ là, Giang Tê Ngô không phải là nữ nhân chỉ biết hưởng thụ, cô vẫn không nhịn được mà gắp thịt đưa tới miệng của Phương Nhan, cưỡng chế Phương Nhan phải ăn, bổ sung thêm chất dinh dưỡng. Hai người thân mật, động tác thì mười phần ăn ý, Phương Nhan chậm rãi ung dung nhìn Giang Tê Ngô trước mắt, dù thế nào đi nữa, cũng cảm thấy Giang Tê Ngô quá gầy rồi.
“Gần đây em không về nhà ngủ sao? Như thế nào, em ngủ không được ngon giấc sao?”
“Ân, không có chị bên cạnh, em liền thấy không được thoải mái, mỗi ngày đều lo lắng không biết chị ăn có đúng giờ không? Có nghỉ ngơi không? Tra án có nguy hiểm gì không? Lúc nào mới có thể ôm chị đi ngủ?” Giang Tê Ngô lau khóe miệng, nàng có chút than thở cuộc sống bây giờ.
“Xin lỗi em, Tê Ngô.” Phương Nhan thấy thật có lỗi với Giang Tê Ngô, nàng cũng biết mình đã vắng vẻ người yêu. Vốn dĩ Giang Tê Ngô là một nữ nhân rất mẫn cảm, cô cần cảm giác an toàn nhiều hơn những người khác.
Giang Tê Ngô trở nên nghiêm túc hơn: “Hiện tại còn nói cái gì đó! Em là vợ của chị! Những tình huống như thế này nhẫn nại một chút thì được rồi… Chị bây giờ cần làm tự chăm sóc bản thân thật tốt thật tốt, chị nhìn xem đi, chị lại gầy hơn rồi!”
Giang Tê Ngô thấy hình như cái chén của Phương Nhan nhỏ quá, gắp thật nhiều thịt để vào. Phương Nhan, ừ gật đầu, gấp thích bỏ vào miệng, nhai, nàng ăn mà thấy thịt thật ngọt, nàng nghĩ có lẽ mình đã tu mấy kiếp bây giờ mới gặp được Giang Tê Ngô.
Giang Tê Ngô cũng không phải hoàn mỹ, chỉ là Phương Nhan đối với cô mà nói, thì Phương Nhan là cả thế giới của cô.
“Chút nữa, chúng ta đi dạo phố, tới mấy cửa hàng…” Giang Tê Ngô líu ríu nói ra kế hoạch của tối nay, Phương Nhan nghiêm túc lắng nghe, nghề nghiệp của nàng, làm cho có nhiều việc nàng không thể cấp cho Giang Tê Ngô được, nhưng nếu như nàng có thể, thì sẽ dâng hiến toàn bộ cho Giang Tê Ngô.
“Tê Ngô, tối nay em có muốn đi KTV không?” Phương Nhan đề nghị làm chuyện mà Giang Tê Ngô thích.
“Phương Nhan, chị nhất định là đang rất mệt, trước kia cùng với em đi KTV, liền là dáng vẻ sắp chết!”
Giang Tê Ngô lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị, thấy Phương Nhan trước mặt chắc bị quỷ nhập rồi.
Phương Nhan nghe mà có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Không, tự nhiên muốn ca hát thôi.”
Phương Nhan nhớ tới ca khúc , cũng nhớ tới đã lâu rồi chưa có nghe Giang Tê Ngô nói thích.
“Xem ra thật là mệt muốn chết rồi, nếu không muốn đi dạo phố thì quên đi, chúng ta đi thẳng về nhà nghỉ ngơi.” Giang Tê Ngô cũng trở nên lo lắng, tại từ lúc hai người quen biết, Phương Nhan chưa bao giờ chủ động nói tới chuyện muốn ca hát, đây lần đầu tiên.
Nghe được Giang Tê Ngô lo lắng hơi quá rồi, Phương Nhan có chút dở khóc dở cười, muốn giải thích là mình thật sự chỉ muốn ca hát thôi, Giang Tê Ngô làm như không nghe thấy, cô bắt đầu lôi kéo Phương Nhan đi mua quần áo. Quá trình mua sắm diễn ra cũng rất nhanh, nhưng tất cả đều mua cho Phương Nhan.
“Thật không đi KTV?”
“Không đi… Hơn nữa, trong nhà không phải cũng có KTV sao? Hôm nay Hàn Hương với bác sĩ Mạc đi ra ngoài, những người khác chắc sẽ rất yên tĩnh.” Giang Tê Ngô cười rất xinh đẹp, ngón tay thì quấn lấy tóc của Phương Nhan, tiếp tục nói: “Hát ở nhà, nếu chị mệt mỏi thì có thể trực tiếp ngủ, không buồn ngủ thì có thể ở bên cạnh em nói chuyện phiếm, so với đi KTV ở bên ngoài, thì ở nhà có nhiều chuyện có thể làm hơn.”
Dù cho Giang Tê Ngô rất hiểu chuyện, nói mình có thể hiểu được tính chất công việc của Phương Nhan, nhưng thật ra cô luôn muốn Phương Nhan có thể ở bên cạnh của cô.
Chỉ là cả hai người đều rất lý trí, lý trí để nỗi đồng ý cho Phương Nhan lấy công việc làm đầu. Cảm nhận được rõ sự yêu thương của Giang Tê Ngô, nàng không khỏi sờ lên tóc của Giang Tê Ngô, chỉ thấy Giang Tê Ngô bất mãn trừng mắt nói: “Như thế nào, lại không vui?”
Phương Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không có việc gì, liền cảm thấy Giang Tê Ngô lúc nào cũng đáng yêu hơn so với tưởng tượng của chị.”
Giang Tê Ngô không hiểu rõ ý tứ của nàng, nhưng cô cũng không muốn đi tìm hiểu, cô chỉ ôm Phương Nhan, rất bất mãn nói: “Em mặc kệ, tối này dù có chuyện gì thì chị cũng chỉ có thể là của em.”
Phương Nhan nhẹ nhàng hôn lên trán Giang Tê Ngô, yêu thương nói: “Ân, chị vĩnh viễn là của em.”
Giang Tê Ngô đỏ mặt, nhưng không muốn rời khỏi l*иg ngực của Phương Nhan, như sợ nếu buông lỏng tay, cái mộng đẹp ngọt ngào này sẽ biến mất. Nhưng không có chuyện gì phát sinh sau đó, hai người trở về biệt thự.
Biệt thự vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhân viên quản lý Gió Lớn thì đang nhàn nhã xem sách.
“Hôm nay lầu hai có người dùng không?”
“Không có, Phương Nhan tiểu thư và Giang Tê Ngô tiểu thư muốn dùng sao?" Nhân viên quản lý ngẩng đầu lên, không hề để ý tên của quyển sách bị hai người nhìn thấy.
Phương Nhan gật đầu, nhân viên quản lý đứng lên, cười nói: “Được, vậy để tôi lên trước chuẩn bị, lầu hai cách âm rất tốt, hai người cứ yên tâm mà sử dụng. Bất quá nhớ kỹ đừng làm bẩn thảm, thảm đó rất khó giặt.”
Nhân viên quản lý mặt không đổi sắc giới thiệu rõ với hai người, giống như bình thường chỗ này sẽ phát sinh những chuyện riêng tư. Cách nói mập mờ như vậy làm cho Giang Tê Ngô thấy rất ngượng ngùng, Phương Nhan đã thành thói quen, những chuyện như vậy ở trong biệt thự này sẽ thường xuyên thấy.
“Làm phiền Gió Lớn rồi.”
“Không có việc gì, đây là chuyện tôi phải làm.” Nhân viên quản lý trả lời, quay lưng đi chuẩn bị.
“Gió Lớn thuận tay trái sao?” Phương Nhan tò mò nhìn nhân viên quản lý, cảm thấy nhìn như có chút không đúng.
“Đúng vậy đó, tôi từ trước tới giờ thuận tay trái.” Nhân viên quản lý nghi ngờ đáp lại, có chút không hiểu tại sao Phương Nhan lại hỏi chuyện này.
Phương Nhan biểu tình ngưng trọng, nàng đột nhiên tới hôm sát thủ Bạch trà trộn vào biệt thự, lúc nhân viên quản lý xuất hiện, rõ ràng là sử dụng tay phải. Nói cách khác, lúc đó sát thủ Bạch đã nghênh ngang xuất hiện bên cạnh mọi người. Phương Nhan dựng tóc gáy, như sợ sát thủ Bạch lần nữa tập kích.
Nhưng Phương Nhan không thể nói, nàng không muốn làm cho Giang Tê Ngô và mọi người bất an, ngày đêm phải sống trong lo lắng. Sau khi lên tới lầu hai, thì sự bất an của nàng bị Giang Tê Ngô hóa giải hết.
Hai người mở máy lên, vì Giang Tê Ngô cảm thấy hôm nay sự vận động còn chưa đủ, hai người bắt đầu chơi các trò chơi ở lầu hai.
Phương Nhan cố gắng nhảy, lại phát hiện cho dù nàng cố gắng nhảy như thế nào, thì Giang Tê Ngô ở bên cạnh luôn cao gấp đôi điểm của nàng. Phương Nhan buồn bực ngồi xuống ghế salon, thấy Giang Tê Ngô đang dương dương tự đắc nhìn nàng cười. Phương Nhan yên lặng đổi bài hát khác, giai điệu nhanh hơn lúc nãy.
Giang Tê Ngô nhảy đến mồ hôi như đang tắm, không thể nào không chấp nhận, Giang Tê Ngô nhảy nhìn rất đẹp. Mà vũ điệu thay đổi liên tục làm cô cũng biến hóa như một tiểu yêu tinh, mỗi một động tác tay chân đều đang câu lấy hồn của Phương Nhan.
Nhưng Giang Tê Ngô không hề biết được, bản thân cô rất là mê người, còn đối với Phương Nhan ngoắc ngón tay. Phương Nhan đứng lên, Giang Tê Ngô từng bước từng bước đi tới, khi Giang Tê Ngô đến gần Phương Nhan, vây quanh người Phương Nhan tiếp tục nhảy múa.
Phong cách giống như lúc hai người ở buổi diễn tập ở học viện, chỉ là, lần này Giang Tê Ngô không hề cười, thế giới bây giờ chỉ có hai người, mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên. Phương Nhan cuối cùng cũng không khống chế được nữa, nàng vươn hai tay ôm Giang Tê Ngô, đè cô lên tường, cuồng nhiệt hôn.
“Phương Nhan, người em toàn mồ hôi, còn chưa có tắm… Ngô…” Đáng tiếc, Giang Tê Ngô vẫn chưa có nói xong, thế giới mới về vũ đạo đã được mở ra.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra rất tự nhiên, nhưng hôm nay khác với mấy lần trước, sáng ngày hôm sau Phương Nhan không hề đi làm trễ. Nàng bởi vì không có đi trễ là vì trời còn chưa sáng, nàng đã bị điện thoại đánh thức.
“Có video mới lại xuất hiện, chúng ta lập tức tập hợp lại.” Âm thanh của Tam đội trưởng trong điện thoại, vừa vội vàng vừa hưng phấn.
Phương Nhan nghe được như vậy không thể không tỉnh dậy, nàng nhìn Giang Tê Ngô ở bên cạnh, mặc dù có chút không đành lòng đi, nhìn thêm một lúc đứng dậy thay quần áo rồi tới cục.
Nếu chuyện của sát thủ Bạch còn chưa giải quyết, thì nàng sẽ không thể cùng Giang Tê Ngô có được cuộc sống bình yên.
Bởi vì tổ chuyên án đã giải tán, lần này triệu tập, đương nhiên là tổ do mọi người tự thành lập, địa điểm tập trung ở văn phòng của đội ba, sau đó bắt đầu vây quanh máy tính xem video mới đang được truyền tải trên mạng.
Video lần này, giống như vụ án lần trước đã qua tay của đội năm, trực tiếp trò cười rồi tự chặt tay mình. Nam nhân trong video khóc giống như ruột gan đứt từng khúc, bắt đầu kể ra tội trạng của hắn, sau đó lại dùng phương pháp thôi miên, tự chém đứt tay của mình.
Giống như lần trước, các trang web khác điều bị ngăn cạnh, chỉ còn lại trang web của sát thủ Bạch làm vẫn lan truyền video này. Lúc mới xuất hiện lượt người xem đã là trăm vạn, bây giờ đã vượt lên năm trăm vạn, dựa theo tiết tấu bây giờ, nếu lại có video mới được tải lên, chắc sẽ thu hút được số lượt xem cả ngàn vạn.
“Ngày mai sẽ là phiên xử cuối cùng của vụ án kia, sát thủ Bạch sẽ không đi gϊếŧ tên đại nhân vật đó chứ.” Có người đưa ra giả thuyết, nghe như vậy, tất cả mọi người đều rùng mình.
Nếu thật sự dựa theo thời gian xuất hiện video của hai lần vừa rồi, thì chỉ còn lại không tới 48 giờ để bắt sát thủ Bạch.
Nếu như không bắt được sát thủ Bạch, uy nghiêm của cảnh sát hình sự đều bị vứt vào thùng rác, đại nhân vật này, cũng căn bản sẽ không thông qua con đường bình thường bị đưa ra công lý.
Đây chính là sát thủ Bạch đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ với tất cả cảnh sát, mà trận chiến này, tuyệt đối không thể thua.
“Đoán chừng mọi người không biết, hiện tại người đều bị đổi rồi, tôi tùy tiện điều tra một chút, mọi người đoán xem, những tinh anh trong truyền thuyết là những nhân vật nào?” Hình như cảm thấy mọi người qua im lặng, mọi cảnh sát hình sự già tìm chủ đề để nói. Tất cả mọi người tò mò lắc đầu, muốn nghe hắn nói tiếp.
“Ha ha ha, tất cả các tinh anh đều là người mới, có mấy người chỉ là vừa mới tốt nghiệp, đại nhân vật kia căn bản cũng không muốn vụ án này sáng tỏ!” Vị cảnh sát già than thở, cảm giác các quan lớn ở nước này quá đáng sợ rồi.
Lòng của mọi người càng phức tạp hơn.
“Tôi đoán là hắn sợ chúng ta tra ra hắn, có lẽ hiện tại khắp thế giới đều đang tìm sát thủ Bạch!” Cao pháp ý cũng lên tiếng than vãn.
“Không, hắn rõ ràng muốn đem sát thủ Bạch thành bao cỏ, nói không chừng đối phương đang trà trộn vào một trong những người bên cạnh hắn, sẵn sàng lúc nào cũng có thể gϊếŧ chết hắn.” Lại có một người lên tiếng nói ra cách nghĩ của mình.
Chỉ sau khi nghe nói xong, mọi người không hẹn mà đều nhìn lẫn nhau, hình như đã nghĩ được vấn đề mấu chốt gì đó.
Có phải hay không, lúc bọn hắn đang liều mạng tìm kiếm sát thủ Bạch, thì nàng ta lại đường đường chính chính đứng bên cạnh của đại nhân vật, lúc nào cũng có thể gϊếŧ hắn.
“Vậy làm sao bây giờ, mặc dù với thân phận của mình, mà nói như vậy thì thật sự rất không thích hợp, nhưng tôi thật sự muốn tên này phải trả giá thật lớn.” Mọi người lại lần nữa khôi phục bầu không khí ngưng trọng, hình như cũng không biết phải làm cái gì.
“Cái này có chút khó khăn, đại nhân vật hiện tại rõ ràng là không tin tưởng chúng ta, nên căn bản sẽ không cho chúng ta có cơ hội tiếp xúc hắn, mà cái gì cũng không làm, thì chúng ta sẽ bỏ lỡ cơ hội để bắt được sát thủ Bạch. Ai, thật sự phiền phức quá đi!” Phương Nhan đơn giản khái quái điểm mấu chốt.
Mọi người điều muốn bắt được sát thủ Bạch nhưng cũng không muốn buông tha cho đại nhân vật, bất kể người đó là ai, đã phạm sai lầm, thì cần phải bị trừng phạt. Sát thủ Bạch chính là như vậy, tên đại nhân vật cũng phải là như vậy.
Không khí ở văn phòng trầm mặc thật lâu. Bỗng nhiên, có một giọng nữ vang lên rất lớn, đánh gãy suy nghĩ của tất cả mọi người, Phương Nhan giật mình, quay đầu thì thấy một dáng người thanh tú xuất hiện ở cửa.
Mặc chế phục sạch sẽ, thẳng tấp, gương mặt xa lạ giống như là lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ có, Tam đội trưởng, Cao pháp y, và Phương Nhan là không hề xa lạ, người đang đứng ở cửa chính là tiểu nữ cảnh lần trước.
“Báo cáo, tôi gọi là Tiêu Hiểu Hiểu, hôm nay được điều tới đội ba, xin các vị tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.” Hiểu Hiểu trên mặt nghiêm túc, nhưng rất tươi mới, có cảm giác như sau cơn mưa trời lại sáng, Phương Nhan dư quang liếc trộm Tam đội trường đang ngồi bên cạnh, thì thấy sắc mặt của Tam đội trưởng mây đen dày đặc, giống như giông bão sẽ lập tức kéo tới.