Editor : BlackObs
——————
Mọi người cũng dần quen thuộc sự có mặt của người hàng xóm xinh đẹp trong căn phòng cũ nát này, Phương Nhan vẫn nói dối mình là một gái điếm, vì không muốn thân phận mình gây nên phiền phức không cần thiết.
Lầu ba có một quả phụ luôn dẫn theo trai trẻ về phòng, mỗi lần xxx cả toà nhà đều có thể nghe được. Lầu hai có cặp vợ chồng luôn cãi nhau, nhưng qua ngày hôm sau lại cười nói vui vẻ như chưa hề cách xa. Lầu một thì có thằng bé giống như ma, mỗi lần nhìn thấy Phương Nhan, nó sẽ từ xa mỉm cười quỷ dị, khi Phương Nhan tới gần thì không thấy bóng dáng nó đâu.
Những thứ phổ biến trong sinh hoạt hằng ngày cũng là những thứ dễ bị sơ xuất bỏ qua nhất. Phương Nhan nhận thấy bản thân nàng không cách nào lợi hại giống sư phụ, không đủ thấu hiểu lòng người, số người nàng tiếp xúc thật sự quá ít, ít đến nỗi mỗi lần gặp án kiện, trong đầu không thể hình dung ra được một hình dáng khái quát.
Nàng ở chỗ này đã một tuần, nhưng vụ án không chút tiến triển, cả đội hình cảnh không thể vì một vụ gϊếŧ người mà ngưng trệ quá lâu, cấp trên ra lệnh thu hồi đội, chỉ để lại Nhất đội trưởng, Phương Nhan và một nam hình cảnh tiếp tục theo đuổi đầu mối.
Vào một buổi trưa đẹp trời, Phương Nhan thấy Nhất đội trưởng ngang nhiên ngồi trên ghế sopha. Nhất đội trưởng cũng không có vẻ gì ngại ngùng khi đến ăn chực, viên cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh giải thích: "Phương tỷ, thật ngại, đồ ăn của quán cơm ở ngoài khó nuốt quá, đi vào trung tâm thì lại quá xa…".
Phương Nhan không cười nổi, bởi vì hôm nay là chủ nhật, là một ngày tương đối đặc biệt với nàng. Thấy Nhất đội trưởng thậm chí dự định ở lại ngủ trưa, Phương Nhan nhỏ nhẹ nói: "Có thể hôm nay bạn tôi sẽ tới… Các anh ở đây, tôi biết nói với bạn tôi thế nào?".
Nghe Phương Nhan nói, ánh mắt Nhất đội trưởng mang theo tia dò xét, hắn vẫn không tin Phương Nhan không có tình nhân, nếu không thì tại sao lại ở chỗ quỷ quái này thuê phòng, chắc chắn là muốn hẹn hò với người kia. Nhất đội trưởng càng rúc người trên sopha, tò mò hỏi: "Oh? Nam hay nữ vậy?".
Phương Nhan giới thiệu sơ lược tình huống giữa nàng và Giang Tê Ngô, "Nữ… Là sinh viên mà tôi quen biết ở vụ án trước…Đến bây giờ em ấy vẫn tưởng tôi là gái điếm, nhưng vẫn làm bạn cùng tôi".
Trong đầu Nhất đội trưởng hiện ra dáng dấp một nữ sinh âm trầm, nghĩ sinh viên đều là tâm khí cao ngạo mà vẫn có người nguyện ý làm bạn với gái điếm, hắn càng cảm thấy thần kỳ, hứng thú dò hỏi: "Cô cứ nói mình là cảnh sát là được rồi, không phải càng giúp hai người phát triển tình bạn hơn sao?".
Hắn không hiểu tại sao Phương Nhan muốn giấu giếm thân phận cảnh sát, Phương Nhan thì không có khả năng đem chuyện cẩu huyết của mình kể ra ngoài, đành giả vờ nghiêm túc nói: "Tôi hoài nghi cô bé này dính dáng đến vấn nạn cho vay ở trường học, nên tôi muốn tiếp cận để xác nhận sự thật".
Nhất đội trưởng nghe xong cũng biến thành nghiêm túc, "Cần giúp không?". Mặc dù mấy chuyện này không thuộc phạm vi quản lý của hình cảnh.
"Uhm, các anh mau ăn xong rời đi là được…À, nếu lát nữa em ấy đến thì các anh cứ gọi tôi là Viên Viên, tuyệt đối không được tiết lộ tên thật của tôi".
Bọn họ đưa mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phương Nhan rồi lại chăm chăm nhìn tô mì Phương Nhan đang bưng trên tay. Bây giờ thứ làm họ động đậy cũng không phải hành vi của nàng, mà chính là thức ăn ngon.
Phương Nhan mới vừa đặt mì xuống, hai người đàn ông lập tức ăn ngấu nghiến, riêng nàng thì lẳng lặng nhìn điện thoại di động, lo lắng chờ đợi Giang Tê Ngô.
Khu vực này phức tạp, không phải là nơi tốt để sinh sống, dù cho ban ngày hạn chế hơn nhưng vẫn không thể đảm bảo sẽ không có kẻ mắt mù tai điếc nào đi theo quấy rối Giang Tê Ngô. Nghĩ đến đây, Phương Nhan đứng ngồi không yên, nàng muốn gọi điện cho Giang Tê Ngô hỏi xem đi đến đâu rồi, bỗng nhiên lại nghe tiếng gõ cửa.
Phương Nhan hấp tấp đi tới, khi nàng mở rộng cửa, liền thấy Giang Tê Ngô.
Cô mặc trang phục đơn giản, tóc dài rối tung trên vai, thấy Phương Nhan xuất hiện, cô ngượng ngùng nở nụ cười. Phương Nhan cũng có chút vui vẻ, mỗi ngày chìm trong đội hình cảnh chỉ toàn đàn ông, sự tồn tại của nữ nhân liền trở thành chuyện hiếm hoi đáng quý. Đặc biệt Giang Tê Ngô còn là một cô gái quá mức xinh đẹp.
"Vào đi". Nàng nhẹ nhàng nắm tay Giang Tê Ngô, đem cô từ ngoài cửa kéo vào.
Giang Tê Ngô ngoan ngoãn thuận theo, cô đi vào phòng muốn ôm Phương Nhan một cái, lại chứng kiến hai người đàn ông đang ngẩn ngơ nhìn mình.
Trong tay mỗi người cầm một tô mì, miệng đang nhai mà ánh mắt lại chòng chọc nhìn Giang Tê Ngô.
Phương Nhan nhìn biểu tình đần độn của Nhất đội trưởng và đồng sự, bất giác cảm thấy mất mặt, nàng ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Đây là bạn tôi Giang Tê Ngô".
"Người này chính là…".
"Em biết, là chồng của Viên Viên tỷ phải không". Giang Tê Ngô cắt đứt lời nói của Phương Nhan, tiến lên một bước, chủ động đưa tay về phía Nhất đội trưởng.
Cô hiển nhiên cho rằng Nhất đội trưởng chính là gã chồng rác rưởi của Phương Nhan.
Phương Nhan cũng sửng sốt, nàng định giới thiệu Nhất đội trưởng là hình cảnh tới tra án chứ nàng không liên quan gì, nhưng vừa nghe Giang Tê Ngô nói, nàng biết cô đã hiểu lầm. Giang Tê Ngô rất thông minh, nhưng người càng thông minh nhạy bén, một khi để cảm tình vượt lên lý trí thì sẽ đẩy sự việc tiến triển theo cách ngày càng kỳ quặc.
Nhất đội trưởng đầu tiên là sững sờ, lại nghĩ tới vấn đề Phương Nhan nói trước đó, hắn quẹt quẹt tay vào quần áo, vội vàng phối hợp nói: "Xin chào xin chào, tôi là ông xã Viên Viên…còn người này là bạn tôi". Đồng sự ngồi bên cạnh cũng ăn ý gật đầu, làm tròn vai diễn.
Hết thảy đã phát sinh, Phương Nhan không cách nào phản bác sự thật trước mắt, đành bắt chuyện kêu Giang Tê Ngô ngồi xuống, sau đó đi múc cho Giang Tê Ngô một tô mì.
Giang Tê Ngô mỉm cười với Phương Nhan, nhưng khi quay đầu về phía Nhất đội trưởng, mặt cô liền chuyển sang chế độ lạnh lùng.
Nhất đội trưởng không hiểu ất giáp gì, cho rằng bộ dáng cẩu thả nhếch nhác của hắn làm Giang Tê Ngô phản cảm, hắn cố ngồi thẳng lưng bày ra vẻ giỏi giang. Thế nhưng khi hắn tự thấy bản thân đã thể hiện mặt soái khí tốt đẹp nhất, lại phát hiện ánh mắt Giang Tê Ngô ở đối diện càng thêm băng lãnh.
Phương Nhan chứng kiến tất cả, chỉ có thể yên lặng xoay người, che giấu nụ cười không nín nhịn được. Nói thật, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bắt gặp cảnh tượng thú vị khi Giang Tê Ngô đến thăm 'nhà' mình như thế này. Nàng cũng nhanh chóng múc cho mình một tô mì rồi ngồi vào chỗ, bốn người tiếp tục ăn, có điều hai người đàn ông vừa nãy còn ăn như hạm, bây giờ đột nhiên vô cùng lịch sự.
Giang Tê Ngô ăn cũng rất chậm, thay vì nói là đang ăn, không bằng nói là tiêu điểm ánh mắt đều đặt trên người Nhất đội trưởng. Phương Nhan cảm thấy cô nương này đúng là tinh thần mười phần trượng nghĩa, nhưng nhìn hoài sẽ làm Nhất đội trưởng bị ảo tưởng quá độ mất, suy nghĩ một chút, Phương Nhan đứng dậy đi lấy đồ gia vị mới vừa mua.
"Chị nấu ăn không quen bỏ bột ngọt…nếu thấy lạt quá thì có tiêu ớt đây….". Dứt lời, nàng đặt mấy chai lọ lên bàn.
Giang Tê Ngô theo phản xạ muốn cầm hũ ớt sa tế Lão Can Ma, Nhất đội trưởng vừa vặn cũng chuẩn bị cầm nó, hai tay nhẹ nhàng đυ.ng vào nhau, Nhất đội trưởng sợ đến rụt tay về, khuôn mặt đen thui không khỏi đỏ lên.
"Cô trước, cô trước…".
"Anh dùng trước đi".
Hai người bắt đầu khiêm nhượng, Phương Nhan cùng đồng sự hứng thú nhìn Nhất đội trưởng bất chợt cư xử như thiếu nữ, nhường qua nhường lại một hồi, Phương Nhan dứt khoát cắt ngang.
"Hay là để chị đi, Tê Ngô, bao nhiêu đây đủ chưa?". Phương Nhan vừa nói vừa múc một muỗng cho Giang Tê Ngô.
Giang Tê Ngô hướng về phía Phương Nhan cười cười, tiếp tục húp nước súp, nhưng ánh mắt vẫn không bỏ qua động tác giữa Phương Nhan và 'chồng nàng'.
Có điều Giang Tê Ngô không ngờ Phương Nhan lại bỏ hũ sa tế xuống, cầm lọ ớt bột lên, nàng cười với Nhất đội trưởng một cái, Nhất đội trưởng còn chưa kịp phản ứng thì trong tô hắn đã có chừng nửa lọ ớt bột.
Phương Nhan tiếp tục cười, như đang dùng phương thức đặc biệt này cảnh cáo Nhất đội trưởng.
Dưới tình huống này, Nhất đội trưởng – người bị đối đãi vô nhân đạo cũng chỉ đành nuốt hết uỷ khuất vào lòng, sau khi cơm nước xong, hai người họ bị Phương Nhan tùy tiện tìm một lý do đuổi ra ngoài.
Vắng bóng hai người đàn ông, không gian căn phòng trở nên thoáng đãng hơn, Phương Nhan bắt đầu gom tô đũa, Giang Tê Ngô cũng giúp thu dọn, các nàng cười nói vui vẻ, thoả mãn hưởng thụ buổi trưa êm đẹp.
Phương Nhan không nói nhiều, Giang Tê Ngô kỳ thực cũng không phải người thích bày tỏ bản thân, nhưng bây giờ các nàng lại trò chuyện còn nhiều hơn cả tuần vừa rồi gộp lại. Phương Nhan phát hiện lần tán gẫu này Giang Tê Ngô không hề nhắc tới bạn trai dù chỉ một câu.
Phương Nhan suy nghĩ về thái độ gần đây của Chung Vĩ Triết, rõ ràng là hắn cũng không mấy suôn sẻ với Giang Tê Ngô.
"Dạo này với anh ta không ổn sao?".
Giang Tê Ngô ngây ra một lúc mới hiểu được Phương Nhan nói tới người nào, cô giải thích: "Không có, chẳng qua là ảnh có vẻ rất khó chịu khi em nói hôm nay đến thăm chị".
Phương Nhan có thể hoạ ra dáng vẻ nổi giận lôi đình của Chung Vĩ Triết. Thấy tâm tình Giang Tê Ngô đi xuống, Phương Nhan có chút không đành lòng, nhưng nàng không nhịn được hiếu kỳ, hỏi tới: "Em nói cho bạn trai em biết chị làm nghề gì rồi hả?".
Giang Tê Ngô nặng nề gật đầu, lo lắng nói: "Từ sau khi em nói ra, anh ấy liền có thành kiến đối với chị…". Giang Tê Ngô thở dài một hơi, hiển nhiên bởi vì chuyện của Phương Nhan mà cô đã cãi nhau với Chung Vĩ Triết không ít.
"Tê Ngô, em thật sự là một cô gái rất tốt, chỉ là chị hình như không xứng làm bạn với em". Phương Nhan lấy lui làm tiến, nàng biết càng nói như vậy, Giang Tê Ngô càng không buông tha chuyện kết giao bằng hữu với nàng.
Quả nhiên Giang Tê Ngô cuống quýt lên, cô bắt lấy tay Phương Nhan, mạnh mẽ phủ định, "Không phải, Viên Viên tỷ, chị hiểu lầm ý em rồi, cho dù nghề nghiệp của chị là gái điếm thì em vẫn thật sự muốn kết bạn cùng chị".
Phương Nhan chợt thấy xúc động, dù lời Giang Tê Ngô nói chỉ là từ một phía nhưng khi một người có thể vô điều kiện tiếp nhận toàn bộ một người, đây đã là chuyện phi thường đáng quý. Và Giang Tê Ngô đã chân chính làm được chuyện mà phần lớn người không cách nào làm được.
"Nếu như chị là đàn ông thì tốt rồi". Phương Nhan cảm khái.
"Nếu chị là đàn ông, chị tuyệt đối sẽ không tiếp cận em đâu". Giang Tê Ngô tựa hồ nghe ra ý tứ, nhưng cô lại có cái nhìn bất đồng.
Trong đầu Phương Nhan lập tức hiện ra miêu tả của Tạ Tử Kỳ, nàng vẫn chưa biết dáng vẻ lúc Giang Tê Ngô đi học, tò mò hỏi: "Tại sao? Bình thường ở trường em rất lạnh lùng cao ngạo hay sao?".
Giang Tê Ngô bị hai từ này chọc cười, khiêm tốn đáp: "Cũng không phải lạnh lùng cao ngạo gì, chỉ là không biết từ khi nào thì mọi người lại gán cho em danh hiệu đó, họ đều cảm thấy em rất khó ở chung". Dường như nghĩ tới chuyện không vui, đuôi lông mày Giang Tê Ngô hơi nhíu lại.
Phương Nhan bắt đầu nỗ lực tưởng tượng dáng dấp nghiêm túc của Giang Tê Ngô, trông coi biểu tình chờ được khích lệ của đối phương, nàng cũng thuận theo nói: "Thật muốn nhìn một chút dáng vẻ em lúc ở trường".
Giang Tê Ngô không khỏi mỉm cười, nhưng lời Phương Nhan nói hình như làm cô nhớ ra chuyện gì, cô nắm tay Phương Nhan, không nén được tâm tình kích động, "Đúng rồi, tuần tới khoa em có tổ chức thi đấu hùng biện, vì là công khai, cho nên người ngoài cũng có thể đến xem…".
Phương Nhân không ngờ lời mời đến đột ngột như vậy, quan trọng hơn là nàng cảm thấy nếu mình đi thì trăm phần trăm sẽ gặp Chung Vĩ Triết. Hành động này quá mức mạo hiểm, bất kể là trước kia hay hiện tại Phương Nhân cũng sẽ không tuỳ tiện thử nghiệm. Nàng định bụng từ chối, nên nói lãng sang chuyện khác: "Em cũng tham gia thi đấu?".
Giang Tê Ngô gật đầu, hơi ngại nói: "Đúng vậy, dù sao em cũng đang dùng học bổng của trường chi trả học phí, cho nên trường học có thi đấu, em nhất định sẽ tham gia".
Nếu vừa rồi còn lo sợ đến trường sẽ bại lộ thân phận thì bây giờ Phương Nhan lại hiếu kỳ, nàng thật sự không nghĩ ra được cô gái run rẩy trong lòng nàng khi lên đài thi đấu sẽ mang dáng vẻ thế nào.
Nàng thử vẽ cảnh tượng Giang Tê Ngô lúc đó nhưng không ra. Có lẽ vì quá mức tò mò, Phương Nhan rõ ràng đã muốn kiên quyết từ chối vậy mà giờ lại không nhịn được dùng lời nói mập mờ đáp lại: "Tốt, nếu có thời gian chị nhất định sẽ đến xem em".
Giang Tê Ngô rất vui, trên mặt xuất hiện nụ cười thuộc về lứa tuổi sinh viên tươi đẹp. Trong lòng Phương Nhan càng ấm áp, nàng không biết rốt cuộc mình đối với Giang Tê Ngô là dạng cảm tình gì, nhưng mỗi khi ở bên Giang Tê Ngô, nàng luôn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Các nàng sẽ không đắn đo những vấn đề thực tế hay lo lắng xảy ra bất kỳ xung đột nào, tựa hồ là thời gian ở cùng Giang Tê Ngô quá dễ chịu, người vốn không ngủ trưa như Phương Nhan chợt thấy buồn ngủ, Giang Tê Ngô dường như cũng bị lây nhiễm, ngáp theo Phương Nhan.
Đã là gái đẹp thì bất kể làm gì cũng luôn đẹp. Cho dù là biếng nhác buồn ngủ thì mặt mày vẫn hiện vẻ phong tình mê người. Phương Nhan nhìn cô, bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng, nàng đi kéo rèm, mở cửa sổ ra, làm cho gió bên ngoài có thể dễ dàng luồn vào. Bởi vì gần bên ngọn núi, cũng không có khu công nghiệp nào cho nên làn gió nhẹ mát trong lành, không khí vô cùng sảng khoái, nàng đứng bên cửa sổ, tầm mắt lại nhìn đến mênh mông bia mộ.
Giang Tê Ngô cũng tò mò lại gần, khi cô nhìn thấy ngoài cửa sổ đều là bia mộ, không nén được tiếng cảm thán, sau đó rất tự nhiên ôm lấy Phương Nhan, thể hiện nỗi sợ, "Viên Viên tỷ, chỗ chị ở kinh khủng quá đi, phía sau đều là bia mộ thế kia".
Phương Nhan đang đặt tâm tư ở cái ôm của Giang Tê Ngô, nàng luôn cảm thấy Giang Tê Ngô cố ý ăn đậu hủ mình, rồi lại tự thấy lòng dạ mình như vậy cũng quá hẹp hòi. Dù sao đều là con gái, có làm gì cũng chỉ là hành vi biểu đạt sự gần gũi thân thiết mà thôi.
Nàng cũng theo bản năng nắm lấy tay Giang Tê Ngô, cảm nhận đôi bàn tay lạnh lẽo.
"Sợ hả?".
"Một chút". Giang Tê Ngô thành thật đáp, cô vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý lúc ngồi xe bus đến đây, nhưng khi chân chính đi vào, mới phát hiện nơi đây quả thật là mặt tối của thành phố Thiên Đường. Mà một cô gái như Phương Nhan, lại ở địa phương hỗn tạp này. Cô nhịn không được siết chặt vòng tay, ôm lấy cái eo thon thả của Phương Nhan, đau lòng nói: "Em mà ở chỗ này một ngày chắc sẽ điên mất, chị đã ở đây lâu rồi sao?".
Phương Nhan cảm giác Giang Tê Ngô đang dựa đầu vào vai nàng, giống như không muốn để Phương Nhan thấy vẻ mặt khổ sở của mình hiện tại. Cô bé này là chân chính yêu thương nàng, nếu không cũng sẽ không biểu hiện địch ý mãnh liệt như vậy với Nhất đội trưởng.
"Cũng không lâu….Bất quá vẫn ổn, thật ra người nơi này cũng không tệ lắm đâu". Phương Nhan nghĩ đến tên trộm mà nàng gặp mấy ngày trước, kết quả hắn bị nàng cảm hoá, mấy ngày nay bắt đầu bán trái cây.
Mặc dù không biết nguồn trái cây này từ đâu tới, nhưng cũng coi như làm ăn đàng hoàng, dù sao trộm cắp ăn bữa nay lo bữa mai không phải là kế sinh nhai.
Phương Nhan đang định nêu ví dụ cho thấy người nơi này không xấu như tưởng tượng, nguyên nhân phạm tội cũng chỉ vì quá bần cùng, tuy nhiên lời đến bên miệng lại không thốt ra được, Phương Nhan ngẫm thấy tình huống trước mắt không phù hợp, cuối cùng vẫn tạm thời bỏ qua giải thích. Nàng nghĩ Giang Tê Ngô còn rất kháng cự với nơi này, lại cảm thấy mình bị đối phương dùng lực ôm chặt hơn. Kế tiếp nghe Giang Tê Ngô dùng thanh âm rất nhỏ nói rằng: "Lúc nãy khi tới đây, em gặp phải…".
Trong nháy mắt đó, Phương Nhan tức tốc nghiêng đầu ra, nắm lấy bả vai Giang Tê Ngô, "Lúc nãy xảy ra chuyện gì?!". Nàng rất khẩn trương, rất sợ đám quỷ ma ở phố thiên sứ gây sự với Giang Tê Ngô.
Thấy biểu tình ôn nhu của Phương Nhan trở nên nghiêm trọng, Giang Tê Ngô càng thêm ấm áp trong lòng, có lẽ chỉ có dùng đến vẻ nhu nhược yếu đuối thì cô mới có thể hợp tình hợp lý cùng Phương Nhan nảy sinh tiếp xúc thân thể được.
Ấm áp, hương thơm, còn có loại cảm giác an toàn trước nay chưa bao giờ có. Nét mặt của Giang Tê Ngô rất mê man, cô không biết tại sao lại ở trên người Phương Nhan thể nghiệm được loại tình cảm mà ngay cả bạn trai Chung Vĩ Triết cũng không thể mang đến cho cô. Phương Nhan không có chú ý, nàng bận rộn kiểm tra Giang Tê Ngô, rất sợ lời nói dối của mình làm cho Giang Tê Ngô bị thương tổn lần nữa.
Khoé miệng Giang Tê Ngô tràn ra ý cười, Phương Nhan lập tức hiểu ra mình bị Giang Tê Ngô lừa gạt. Nàng thở một hơi, nói: "Không nên lấy chuyện này ra doạ chị a, chậc, lần sau chị không cho em tới nhà chị nữa đâu, mất công phải nơm nớp lo sợ".
Rõ ràng là oán giận, nhưng giọng nói của nàng thật sự quá mềm nhẹ. Không có vẻ gì là chỉ trích, ngược lại như đem toàn bộ thương yêu trao hết cho Giang Tê Ngô.
Giờ khắc này Giang Tê Ngô hết biết mình mang tâm tình gì rồi, cô chăm chú nhìn Phương Nhan.
"Tê Ngô, em sao vậy? Làm gì lại nhìn chị bằng vẻ mặt này?". Phương Nhan bị mất tự nhiên, nàng thấy ánh mắt Giang Tê Ngô có điểm nguy hiểm. Nhưng khác với ánh mắt nguy hiểm của tội phạm gϊếŧ người, ánh mắt cô tựa hồ mang theo ám chỉ nào đó.
Loại ám chỉ này làm cho tim Phương Nhan giật thót, nàng không tự chủ lùi về sau, đến khi đυ.ng cửa sổ. Giang Tê Ngô đương nhiên là tiến tới, chiều cao hai người không chênh lệch bao nhiêu nhưng không biết vì sao hiện tại Phương Nhan lại có cảm giác yếu thế. Nàng cảm giác nếu bây giờ không đẩy Giang Tê Ngô ra, các nàng có thể sẽ phát sinh những chuyện kỳ diệu.
Nhưng thực tế chẳng có gì phát sinh, cả hai bị tiếng rít đột ngột của cửa sắt làm cho hoảng sợ, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy ở sân phơi xuất hiện một người mặc quần áo công nhân.
Vừa đi ra, hắn liền đảo mắt nhìn khắp nơi, Phương Nhan vội vàng kéo Giang Tê Ngô, hai người cùng nhau trốn sau rèm cửa. Không biết tại sao nhưng sự xuất hiện của người đàn ông này mang đến cảm giác rất lạ lùng, khiến Phương Nhan không nhịn được phản ứng theo trực giác.
Lúc này Giang Tê Ngô đang bị áp vào tường, cô nhìn Phương Nhan, muốn hỏi lý do tại sao phải ẩn nấp, nhưng khi cô mở miệng chuẩn bị hỏi, Phương Nhan lại trực tiếp dùng môi ngăn chặn môi Giang Tê Ngô.
Trong lúc nội tâm Giang Tê Ngô giằng co không biết có nên phản kháng hay không, bất đắc dĩ phát hiện lực chú ý của mình không tự chủ đã tập trung trải nghiệm cánh môi đối phương, nó là một sự đυ.ng chạm mềm mại, chỉ qua vài đấu tranh hình thức, cô bắt đầu hưởng thụ, nghe theo say mê của cơ thể, không cách nào chống cự. Thấy Giang Tê Ngô đã an tĩnh, Phương Nhan dừng lại, tầm mắt nàng tiếp tục dõi theo người đàn ông kia, sau khi so sánh các điểm đặc thù, nàng rốt cuộc nở nụ cười.
'Cuối cùng tìm được ngươi!'
Hắn chính là chân dung hung thủ mà nàng đã phân tích, Phương Nhan không ngờ hắn lại ngụy trang thành thợ sửa ống nước để lui tới toà nhà này.
Khi Phương Nhan sẵn sàng báo tin tốt lành cho mọi người, nàng đột nhiên nhớ ra người trước mặt là Giang Tê Ngô.
Vừa nãy, nàng vậy mà lại chọn cách hôn môi để chặn tiếng nói của Giang Tê Ngô. Phương Nhan muốn giải thích, mặt nàng không ngăn được đỏ lên, ngay cả nàng cũng không hiểu nổi vì sao hoàn toàn có thể dùng tay che miệng Giang Tê Ngô nhưng nàng lại đi dùng miệng.