Sáng hôm sau, mọi người đi làm đi học hết, chỉ có mình tôi với mẹ ở nhà. Mẹ tôi làm nội trợ với nhận thêu thủ công ở nhà, đi đâu mẹ chỉ cần mang đồ nghề theo, làm xong thì gửi cho khách, thế là vẫn có đồng ra đồng vào.
Tôi ngồi bới đất chán chê sau vườn, trèo lên cây nghịch mấy quả ổi non mới trổ. Tôi còn vơ ít bèo, ra sau chuồng cho lợn ăn, chạy trên sân đuổi gà. Chơi một mình chán quá, mẹ tôi cứ cặm cụi thêu ở trong nhà, thi thoảng đảo mắt ra ngoài sân trông chừng tôi.
Nỗi nuối tiếc ngày hôm qua vẫn còn trong tôi. Tôi vẫn muốn mình có cá để chơi. Tôi đã biết cách câu rồi, hôm qua anh tôi dạy hết rồi, tôi nghĩ tôi có thể tự câu được mà không cần anh hướng dẫn. Nếu câu được cá thì tôi sẽ đem về khoe mẹ, mẹ sẽ thấy con trai mẹ giỏi như thế nào. Tôi còn có thể đem về khoe lũ con nít trong khu nhà tôi ở nữa, chắc chắn chúng nó còn không biết câu cá là như thế nào.
Thế rồi tôi hét lên với mẹ: "Mẹ ơi! Con ra sau nhà chơi tí nhé!"
Mẹ tôi nói với theo: "Chơi tí thôi về ăn cơm đấy!"
Đống giun đất hôm qua anh tôi đã đổ lại hết ra vườn. Tôi đành ra lại sau nhà hì hục đào bới chục con giun lên. Sau đó, tôi bèn rón rén vào nhà kho hôm qua anh họ tôi đã vào. Tôi vui mừng phát hiện ra mấy chiếc cần câu cong cong vẫn nằm gọn trong góc nhà kho. Tôi cố vác một chiếc cần câu ra ngoài, ngó nghiêng xem mẹ tôi có để ý không, rồi chạy vụt qua. Tôi khẽ để cần câu cá và chiếc xô giun trong một bụi cây, rồi lại quay lại lấy chiếc xô đỏ không để múc nước sau.
Mẹ tôi bất chợt nhìn thấy.
"Mang xô đi làm gì thế con?"
"À...còn tước nước sau vườn ấy mà mẹ...". Tôi nói dối ngon ơ.
"Đừng có nghịch dại đấy nhé!" Mẹ tôi dặn tôi nhưng lúc đó tôi đã chạy đi khuất. Giá như chỉ lần đó thôi, tôi nghe lời bà.
Đồ đạc đã đầy đủ, tôi lại ngồi chỗ cầu ao để câu cá. Tôi kiên nhẫn ngồi chờ đợi. Thế nhưng lòng kiên nhẫn của một đứa trẻ lúc đó là được bao lâu đâu. Trời đã dần đổ về trưa, cái nắng chớm hè làm tôi toát hết mồ hôi. Trán tôi ướt đẫm, lưng áo cũng thế. Sao hôm nay cá không cắn câu như hôm qua vậy? Làm thế nào bây giờ?
Cảnh trưa nơi miền quê im lặng xao xác. Bất chợt ở phía giậu đầu nhà, đối diện chỗ tôi đang ngồi, một người phụ nữ xuất hiện. Người phụ nữ ấy có mái tóc dài, làn da trắng sứ. Cô ta cứ đứng lấp ló ngoài bờ giậu, giấu mặt đằng sau một lùm cây cao. Tôi không để ý ánh mắt cô ta cứ nhòm vào tôi.
Một lát sau, cô ta ló mặt ra khỏi lùm cây, vẫy vẫy tôi, cười hiền.
Tôi bần thần rồi cũng buông cần đi lại phía cô ta. Người phụ nữ bám tay vào bờ rào, vừa cười vừa nói:
"Cậu bé câu cá à?"
"Vâng"
"Cô nhờ cháu chút việc được không?"
"Việc gì ạ?"
"Cô đánh rơi chiếc giày xuống cái ao gần đây. Nó trôi ra xa quá, cô cần một cây gậy để khều nó lại...Cháu bé có thể cho cô mượn chiếc cần câu được không?"
Tôi ngẫm nghĩ, rồi đáp:
"Chiếc cần câu này là của anh cháu....cháu sợ..."
Người phụ nữ lại tiếp tục mỉm cười và nói bằng giọng nhẹ nhàng
"Vậy à...Thế này nhé, cô thấy nãy giờ cháu cũng không câu được con cá nào. Mà cô biết tại sao đấy..."
"Vì sao ạ?"
"Tại cái ao này có cá bị câu nhiều rồi, nên giờ cá khôn lắm, nó sẽ lặn mất, không đớp mồi nữa...Cô bảo này...hay là một công đôi việc luôn, cháu mang cần sang đó, lấy cho cô chiếc giày, rồi ngồi câu cá đó luôn, nhé!"
Tôi lung lay, lời đề nghị của người phụ nữ đó thực sự hấp dẫn. Nhìn vào xô nước trống không của mình, tôi bèn gật đầu cái rụp.
Thế là tôi đi theo người phụ nữ đó, ra ngoài đường làng, đi sâu vào trong mấy con ngõ, cuối cùng cũng tới một chiếc ao nằm sâu trong một ngách nhỏ. Người phụ nữ mặc chiếc váy dài thướt tha, chỉ vào bên trong chiếc ao.
"Đó..cậu bé cứ đi trước đi, cô đi vào trước lại vướng. Cứ đi thẳng, đi thẳng tới cầu ao, vớt cho cô chiếc giày nhé...". Người phụ nữ lùi lại nhường tôi đi trước.
Theo lời chỉ dẫn, tôi rón rén đi vào sâu bên trong, nền đất dưới chân lạo xạo sỏi đá. Tôi lại sát chiếc ao lớn, xung quanh mênh mông là nước, vườn cây cũng được rào kín, um tùm cây lá.
Tôi quan sát mặt chiếc ao nhưng không thấy chiếc giày nào đang trôi nổi cả. Tôi ngoái lại tìm người phụ nữ đó thì không thấy cô ta đâu nữa cả.
Bất chợt, tôi ngã nhào xuống ao.
Mọi thứ xảy ra bất ngờ tới mức tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi chỉ nhớ trước lúc ấy có thứ gì đó nắm lấy chân tôi kéo mạnh.
Tôi chìm xuống trong làn nước đυ.c ngầu toàn bùn đất và rêu xanh, miệng ngập nước không sao kêu cứu được. Tôi chỉ nhớ trong đầu hiện lên hình ảnh của mẹ: "Mẹ ơi! Cứu con với!"
Có vài lần bố tôi cũng đưa tôi ra sông tắm, tập bơi, cho chuồn chuồn cắn rốn. Thế nhưng tôi chỉ mải vầy nước, có tập tành cho tử tế đâu.
Tôi cố sức nhoi lên, thế nhưng mỗi lần ngoi được lên mặt nước thì hai chân lại bị thứ đó túm chặt kéo xuống. Sức lực của một đứa trẻ sao trụ lại được bao nhiêu. Tôi sặc nước và mất dần đi ý thức. Trong làn nước đυ.c ngầu ấy tôi chỉ thấy trôi nổi một mái tóc dài và làn da trắng sứ...
Bỗng nhiên Tùm một tiếng, làn nước xung quanh dao động mạnh. Vai áo tôi được ai đó nắm chặt, kéo lên trên. Lên khỏi mặt nước, tôi hớp không khí thở. Tôi nhận ra mẹ tôi, bà đang nắm lấy áo tôi, khuôn mặt hoảng hồn hết sức, cố đẩy tôi vào bờ. Sao bà lại biết tôi đang ở đây? Thế nhưng lực kéo kia không buông tha cho tôi dễ dàng đến thế. Tôi và mẹ cứ bị kéo lên kéo xuống trong làn nước ao. Mẹ tôi kêu:
"Có ai không! Cứu với! Cứu con tôi với!!"
Giây phút tôi và mẹ tôi chìm dưới nước, tôi vẫn nhìn thấy ánh mắt nâu của bà đầy mạnh mẽ và kiên cường. Tôi thấy môi bà mấp máy: "Bám vào bờ..."
Thế rồi bà cố gắng giằng lấy tôi, bơi vào gần bờ, đẩy tôi lại phía cầu ao nơi tôi ngã xuống. Còn thiếu một chút nữa thôi, tay tôi vươn ra. Mẹ tôi cứ dùng lực đẩy tôi về phía trước.
"Xa quá.. mẹ ơi..."
"Con làm được mà!" Mẹ tôi nói.
Thế rồi bất chợt mẹ tôi bị kéo ngược lại, giằng ra xa khỏi tôi, tôi hét lên
"Mẹ ơi!" trong khi bà vẫn đang giãy giụa trong nước.
"Lên bờ...lên..đi con...gọi người..tới..."
Thế là tôi cố gắng đạp chân vào bờ, khoảnh khắc bụng tôi chạm vào bậc cầu thang cuối cùng của cầu ao, tôi cảm thấy người vẫn run rẩy nhưng đã nắm được tia hi vọng. Tôi gắng sức trèo lên, người ướt nhẹp. Tôi quay đầu nhìn lại thì không thấy mẹ mình đâu nữa, chỉ còn những đám bọt nước lớn cùng đám bèo bị vạt ra xa hai bên.
Tôi vừa khóc vừa chạy đi, miệng kêu cứu ầm làng. "Cứu mẹ cháu với!". Người dân gần đó mới tủa ra. Tôi chỉ tay về phía chiếc ao, nói: "Mẹ cháu..rơi xuống đó..." rồi khụy chân xuống mà ngất đi. Sự việc vừa xảy ra khiến cơ thể của một đứa trẻ quá sức.
Khi tôi tỉnh lại thì trời đã tối. Xung quanh tôi không có một ai. Tôi đang nằm ở gian trong của căn nhà. Ngoài sân có tiếng náo nhiệt. Bộ quần áo của tôi đã được thay mới. Tôi ngồi dậy, thấy người đau rã rượi, chân tay vẫn còn bủn rủn. Đúng rồi! Còn mẹ tôi thì sao?
Bước ra ngoài cửa, tôi thấy tiếng than khóc dần lớn lên. Ngoài sân có đông đủ họ hàng của tôi, tôi còn nhận ra bố tôi, mắt mũi đỏ ngầu, đang đứng gần đó. Mọi người đang quây quanh một tấm chiếu đắp.
Tôi lặng lẽ lại gần, tôi bấu lấy áo của bố mà dứt. Bố quay lại nhìn tôi rồi cúi xuống ôm tôi khóc. Các cô các bác cũng quay lại xoa lưng tôi mà mếu máo. Tôi vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi cứ hỏi:
"Bố ơi! Mẹ đâu??"
"Mẹ..mẹ đi rồi con ạ!"
"Đi..đi đâu ạ?"
"Mẹ mất rồi con ạ..."
Dù lúc đó chưa hoàn toàn nhận thức được cái chết nhưng tôi nghe thế cũng sợ hãi mà òa lên khóc nức nở. Nghĩ đến viễn cảnh không được gặp mẹ nữa là tôi đau thấu tâm can. Tôi chỉ biết khóc gào lên. Chiều đó mọi người không cứu kịp mẹ tôi lên. Người dân tới thì mẹ tôi đã chìm xuống, mò vớt mới lấy được xác lên. Tối hôm ấy mẹ tôi được đưa vào quan tài. Tôi ngồi gật gù cạnh quan tài ấy mà trông, mắt không ngưng lệ. Trong đầu tôi lúc ấy chỉ tràn ngập những hình ảnh cuối cùng của mẹ tôi, ánh mắt nâu cương nghị quyết không bỏ cuộc của mẹ cứ ám ảnh tôi mãi. Mẹ tôi đã dùng cả tính mạng của mình để đánh đổi cho tôi sự sống.
Sáng hôm sau, bố tôi mới kéo tôi ra một góc mà hỏi tại sao tôi với mẹ tôi lại rơi xuống chiếc ao ấy. Tôi thú nhận trong từng tiếng nấc, kể về người phụ nữ đã dẫn tôi đi, rồi việc tôi bị kéo xuống như thế nào, mẹ tôi cũng bị dìm xuống ra sao.Bố tôi chỉ thở dài.
Đám tang mẹ tôi diễn ra ngay sau đó. Tôi chỉ nghe loáng thoáng rằng mẹ tôi không nhận được lễ, hay báo mộng về cho bác tôi, người ướt sũng với gương mặt buồn rầu.
Mẹ tôi đi rồi để lại tôi và bố trống vắng trong căn nhà còn đang sửa sang dở. Bố tôi cũng đắm mình vào rượu chè mất một thời gian dài. Còn tôi đêm nào cũng khóc vì nhớ mẹ và từ đó, tôi mắc chứng bệnh sợ nước. Hễ mỗi lần nhìn thấy hình ảnh mình trong nước tôi lại gào lên giãy giụa và khóc thét. Những ký ức tràn về khiến tôi không sao chịu đựng nổi. Mất mẹ là một ký ức đau buồn, để lại trong lòng tôi một khoảng trống không bao giờ có thể khỏa lấp được.
Bí ẩn nằm sau mọi chuyện ấy đến khi lớn hơn tôi mới hiểu rõ. Sư phụ của tôi cũng là người nhìn thấu bí ẩn ấy. Câu nói ông nói với bố tôi mãi sau này tôi mới được nghe lại.
Thầy đã nói: "Vợ anh bị ma kéo chết, không phải chết thường, giờ vong hồn còn vẫn siêu tán. Thêm nữa, thằng con trai anh, từ khi nó ngã xuống đó, gặp phải vận chết đuối mà sống lại, luân xa của nó cũng đã mở ra rồi, không tránh được cái nghiệp này đâu. Nếu cứ cố giữ nó ở nhà mà không có biện pháp cụ thể, sớm muộn anh cũng mất cả con trai, có khi cái mạng còn chẳng giữ được!"
Câu nói ấy đã thuyết phục được bố tôi cho tôi theo thầy. Ngay sau đó thầy đã làm lễ giải, đưa mẹ tôi trở về cùng với gia tiên, được siêu độ.
Sự tình ngày hôm đó thực sự xảy ra như thế nào, tại sao mẹ tôi lại biết tôi ở đấy để ứng cứu, chắc mãi mãi chỉ là bí mật. Sau đó khoảng hơn mười năm, tôi mới đủ can đảm quay trở lại nhà thăm bác hai. Nhắc về chuyện ngày xưa, bác hai cũng thầm thì kể lại.
Trước đó vài năm, chiếc ao nhỏ ấy đã bị ma ám. Ở ao đó từng xảy ra sự việc một cô gái bị người yêu phụ tình nhưng vì quá yêu nên vẫn đeo bám. Gã đàn ông bạc tình khốn kiếp đã gϊếŧ cô gái, ném xác xuống ao rồi bỏ đi biệt xứ. Mấy ngày sau xác cô gái mới nổi lên, mắt mở trừng trừng, ai trông thấy cũng bảo khϊếp đảm, nói rằng cô ta oán niệm không siêu thoát. Sau đó, chiếc ao ấy cũng bị bỏ hoang, lại có thêm vài vụ người chết đuối nữa, người dân phải rào lại, không ai lai vãng. Không hiểu tại sao hôm đó tôi lại có thể biết đường tới đó...Khả năng cao, người phụ nữ dẫn tôi đi không phải là người...Một vong hồn cô đơn phải biến hóa để câu dẫn người...
Đối với tôi, chuyện ngâm mình xuống nước diệt quỷ là không thể.
Hiệp lắng nghe câu chuyện của cuộc đời tôi trong im lặng...