Đêm hôm đó, tôi nằm ngoài phòng khách nhà Hiệp, còn mỗi mẹ ngủ bên cạnh để trông chừng cô gái. Hiệp dặn tôi phải giấu hai ông bà chuyện cô nguyện hoán đổi vị trí cho Thi. Hai ông bà chỉ tưởng rằng cô gái vướng phải vận xui mà thôi.
Lúc tối, họ cũng không tin lắm.
"Dạo này con có bạn bè nào tới đảo chơi đâu mà bị vận ấn?"
"Con tự bị mà! Mẹ chẳng bảo sớm muộn ai sống trên này cũng thế hết còn gì?". Nói xong Hiệp đi vào phòng nằm. Ánh mắt người mẹ xót xa nhìn con khiến tôi không sao chịu nổi.
Cũng có lần trước tôi trao đổi với bà chủ nhà nghỉ tôi ở vài câu, tôi có hỏi sao người dân không chuyển ra khỏi đây. Câu trả lời vô cùng tiến thoái lưỡng nan
"Thứ nhất là chúng tôi không có tiền để chuyển đi. Cậu nghĩ việc chuyển nhà phắt cái mà dễ à. Thứ hai là chúng tôi đã gắn bó với mảnh đất này lâu rồi, sinh ra, lớn lên cũng ở đây, sinh nhai cũng ở đây. Trước đây mọi thứ đều tốt đẹp, gần đây có chợ buôn bán tốt, đàn ông có thể ra khơi đánh cá mang về, chị em phụ nữ ở nhà kinh doanh du lịch cũng đủ sống qua ngày. Bây giờ dù mọi thứ có không như trước nữa thì người dân cũng quen sống đất ăn nước nơi đây rồi, khó mà bỏ đi cái thói quen đó, cũng chẳng biết đi đâu về đâu, chỉ biết dặn nhau cẩn thận hơn thôi, dù sao thì cũng không phải thường xuyên mà có...Tôi cũng sợ lắm chứ!"
"Em thấy có nhiều ngôi nhà bỏ hoang rồi mà, hoặc được thuê lại đấy chứ?"
"Ừ, cũng có người có điều kiện hơn tí thì chuyển đi nhưng nghe đâu cũng tán gia bại sản, sức khỏe giảm sút, không làm lụng được. Chục người đi thì cũng 8,9 người như thế, nên bọn còn lại như chúng tôi ở đây cũng chẳng máu me mà đi nữa..."
Tôi nghe xong chỉ thấy thương cảm. Ở đây đã phải chịu cái nạn 10 năm, mong rằng tôi có thể giúp họ sau này không phải sống lay lắt như thế này nữa.
Buổi đêm, cơn mưa bất chợt kéo đến, dư âm của áp thấp nhiệt đới từ hôm trước vẫn chưa tan. Tôi ngủ mê mệt sau một ngày nhiều suy nghĩ.
...
Cảm giác bức thở làm tôi tỉnh giấc. Tôi bàng hoàng nhận ra mình đang trôi trong nước. Với một người sợ nước như tôi rơi vào thảm cảnh này quá ư kinh hoàng. Tôi đang ở đâu đây???
Mất 1s định thần nhìn mọi thứ xung quanh, tôi nhận ra tôi vẫn đang ở trong nhà của Hiệp, tôi đang lơ lửng ở phía trên băng ghế ngoài phòng khách, nơi tôi nằm xuống ngủ lúc trước. Tại sao tự nhiên căn nhà lại chìm trong biển nước? Mọi thứ xung quanh thật kì lạ, tôi đang lơ lửng, cảm giác oxi đang dần biến mất, mắt tôi không nhìn rõ mọi thứ.
Tôi vô cùng hoảng sợ, cảm giác như ký ức xa xưa ùa về, làm phổi tôi đông cứng lại.
Bất chợt tôi nghe thấy những tiếng kêu la như bị bóp nghẹt trong tiếng nước, vọng đến từ cánh cửa phòng của Hiệp đang khép hờ ở góc kia.
Tôi cố gắng dướn thân, giãy người để đến được cánh cửa đó. Tôi không biết bơi. Qua vài lần đạp chân, tôi mới đến được cánh cửa. Lực nước cản quá mạnh làm tôi không thể lách vào trong.
Dùng hết sức bình sinh tôi đu lên trên xà rồi đạp cửa vào. Cả căn phòng vẫn ngập trong nước, ngoài cửa sổ cũng là một biển nước mênh mông
Hiệp đang lơ lửng khỏi giường. Phía dưới chân Hiệp, người mẹ của cô vẫn đang nằm ngủ im lìm dưới tầng lớp nước, lặng lẽ như một bức tượng, không có chút phản ứng gì.
Thứ đang nắm chặt lấy cổ Hiệp chính là vong ma nữ lần trước tôi đã đối diện nơi đàn lễ. Da của nó xanh tái, vằn gân đen, mái tóc dài đen rũ rượi lả lơi trong làn nước. Nó cứ bóp chặt cổ của Hiệp và thì thầm vào tai của cô gái điều gì đó. Bàn tay nhầy nhụa đóng lớp màng của nó cầm vào tay phải của Hiệp, ấn mạnh vào nét ấn đang hằn lên đó khiến Hiệp quằn quại lên đau đớn, máu loang ra trong nước, ấn vận vào càng sâu hơn.
Tôi không biết mình có thể chịu đựng trong bao nhiêu lâu nữa nhưng vẫn cố xông vào kéo Hiệp ra. Con quỷ nắm lấy áo tôi rồi cười lên man rợ, nó rít lên:
"Hahaha...tên yếu đuối...ta biết nỗi sợ của ngươi...Cút khỏi đây đi...". Bàn tay nó kìm chặt khiến tôi gần như không thở được nữa.
Trong lúc cấp bách, một thứ đập vào mắt tôi khiến tôi nhận ra sự thật.
Tôi vội vàng móc từ trong chiếc túi bất ly thân ra lá bùa đỏ lớn. Tôi nhanh chóng kẹp nó vào giữa hai ngón tay, giơ thẳng vào mặt con ma nữ. Dồn hết sức, tôi niệm chú, thái dương nổi gân lên, từ miệng tôi, một luồng lửa xanh phát ra. Khối nước xung quanh rung lên, sôi ùng ục, con quỷ bị đẩy bật ra sau, bơi lên trên trần nhà rồi biến mất.
Lớp nước xung quanh cũng biến mất, tôi vớ lấy Hiệp rồi rơi xuống đất. Một cơn đau thấu trời đến từ giữa l*иg ngực tôi, giữa các lớp xương sườn. Vết thương lần trước vẫn chưa lành mà tôi đã dùng pháp.
Nén cơn đau, tôi lại gần xem Hiệp ra sao. Người tôi và cô ướt sũng, còn lại toàn bộ đồ vật đều khô ráo. Chúng tôi vừa rơi vào ảo ảnh Ngục nước của con quỷ. Chỉ có những người có năng lực tâm linh và bị chúng điều khiển mới có thể nhìn thấy điều này. Giây phút tôi nhìn thấy kim đồng hồ treo trên tường dịch chuyển tôi mới nhận ra sự thật.
Mẹ của Hiệp thấy tiếng động mới bật dậy choàng tỉnh. Tôi ấn mạnh vào nhân trung của Hiệp, cô tỉnh lại, ho ra bao nhiêu nước. Vết ấn bên tay phải của Hiệp vẫn nóng đỏ và rỉ máu. Nhìn Hiệp như vậy, tôi lo lắng quá. Có lẽ đêm nào chúng cũng tìm tới nạn nhân để hành hạ như vậy, khiến thể lực nạn nhân suy kiệt, tinh thần hóa điên.
Tuy nhiên khả năng chúng mò đến những không gian khác như này là điều không thể, trừ phi có vật chất dẫn. Vậy vật chất dẫn ở đây là gì?
Tôi lặng lẽ nhìn xung quanh căn phòng, suy nghĩ.
"Cô ơi! Cháu cần đào nền nhà lên gấp!"
"Cái gì cơ?" Người mẹ vẫn không hiểu tôi nói gì, hỏi lại.
"Cháu cần cạy nền nhà lên. Cháu sẽ lát lại sau." Tôi chậm rãi nhắc lại.
Sau khi Hiệp tỉnh lại, được đỡ ngồi dậy trên giường đầy mệt mỏi, người mẹ đi gọi bố Hiệp để làm theo yêu cầu của tôi.
Hiệp ôm mặt: "Nó...nó nói với em..."
"Nói gì?"
"Nói rằng em sẽ thuộc về nó, sẽ không thoát được đâu. Tự tử là cách duy nhất..."
Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống ôm lấy vai Hiệp lắc lắc.
Người bố bước vào, mang theo chiếc máy đυ.c vừa mang trong kho ra.
Tôi cảm ơn rồi cầm máy, khoan đυ.c phá vỡ một vài viên gạch ra. Tiếng ầm ĩ vang lên trong đêm. Tôi kiên nhẫn đào sâu thêm...
[ NGÔI THỨ 3]
Trong lúc thầy Vĩnh đang loay hoay ở trong ngôi nhà của Hiệp thì ở trong một căn nhà khác trên hòn đảo, mọi thứ cũng đang náo loạn lên.
Chiều hôm nay thằng Vũ, người bị rơi xuống sông lần trước, lả đi phải đi cấp cứu. Tới đêm thì bệnh viện trả về vì không thể cứu chữa được nữa. Bác sĩ kết luận Vũ bị suy hô hấp, đột quỵ, tình trạng nặng, không can thiệp được nữa.
Người nhà Vũ rất sốc, khóc lóc vì không tin vào sự thật. Mới hôm qua thằng Vũ vẫn còn khỏe mạnh là thế, dạo này nó chỉ kêu đau bụng thôi, giờ đã sắp thành người Thiên cổ.
Nửa đêm canh ba, tiếng gõ cửa nhà Vũ vang lên.
Một người đàn ông đứng trước cửa nhà, cao lớn, mặc chiếc áo khoác đen, người đàn ông hôm trước đã xuất hiện ở bờ sông cứu vị thầy pháp đang dàn trận địa.
"Tôi thấy quan đang ốp ở nhà này, nhưng vẫn có cửa thoát, có cần tôi giúp không?". Người đàn ông nói ngắn gọn.
Người nhà Vũ không còn gì để mất nên mời thầy vào, mong rằng đây sẽ là quý nhân cứu giúp.
Người đàn ông đó bước vội vào phòng, nơi cậu thanh niên đang nằm hấp hối trong sự túc trực của người nhà. Thầy Lộc yêu cầu đóng kín hết cửa lại, đốt thảo mộc lên nghi ngút. Dưới gầm giường, thầy yêu cầu đặt một chiếc bếp than nóng hồng lửa. Người nhà cởϊ áσ của Vũ.
Thầy Lộc nhờ người nhà chuẩn bị 5 chiếc khăn lạnh bọc đá, đặt vào 5 yếu điểm trên cơ thể của Vũ. Xong những khâu chuẩn bị như vậy, thầy Lộc rút từ trong túi ra một mảnh giấy dài, lớn màu vàng, gần như có thể phủ kín hết người.
Thầy rải giấy ra đất, rút từ trong túi ra chiếc bút lông nhọn, mềm, chấm vào lọ mực đỏ, rồi họa rất nhanh trên giấy chữ cổ loằng ngoằng, hình dáng của một con người, lục phủ ngũ tạng. Đó là đặc trưng của phái Phù Lục miền Bắc- họa bùa phải đẹp, nét rõ ràng.
Vẽ xong, thầy Lộc trải bùa to lên người của Vũ. Ngồi cạnh Vũ, thầy rút ra 1 bộ châm cứu.
Hơ qua chiếc đèn bấc nhỏ, thầy Lộc tỉ mẩn cắm sâu từng mũi kim vào những đường huyệt mạch máu mà chỉ mình thầy thấy.
Sau đó miệng nhẩm chú, thầy dùng 4 ngón tay ấn mạnh vào giữa bụng của Vũ, móc vào cơ hoành rồi dùng lực đẩy lên ngực trái.
Tay trái thầy móc miệng của Vũ, tay phải dồn lên cổ.
Vũ tự dưng giãy giụa mạnh, máu bắn ra từ cổ họng. Vũ trợn mắt mở ra.
Và rồi cậu nôn ra một con ếch con nhuốm máu. Con ếch giãy giụa trong đống máu trông đến kinh tởm.
Cùng lúc đó, mũi khoan của thầy Vĩnh chạm vào thứ gì đó khiến nó bắn tung tóe khắp nơi.
Đó là nước. Thầy vừa chạm vào một mạch nước ngầm nào đó.
Lật những lớp gạch lát nền ra, thứ nằm bên dưới nền gạch là những đường ống nước, dường như là dẫn nước từ sông.
Máy khoan vướng phải gì đó nên không chạy tiếp được nữa. Thầy móc tay rút ra.
Tóc, rất nhiều tóc, thứ tóc nhơ nhớp đã ngâm lâu ngày dưới nước. Nắm tóc rút mãi không có điểm dừng.
Thầy đã hiểu.
Vậy là chúng đã tìm đến mỗi nạn nhân bằng những đường nước, còn nước thì lại ở khắp mọi nơi. Điều đó càng khiến chúng dễ điều khiển nạn nhân. Sự thực lí giải vì sau chúng ngụ dưới cây cầu ngoài kia mà vẫn biết được mọi người nói gì, làm gì...
Nước là vật dẫn trung gian, nên chúng có thể dịch chuyển nạn nhân, che mắt thiên hạ như từng làm với Thi, với Thu...
Vũ đã tỉnh lại. Thầy Lộc xoa tay vào nhau, nói:
"Dính bùa Chu Thủy, ăn sâu vào máu và tim rồi, may mà vẫn đẩy ra được!". Người nhà cảm ơn thầy rối rít.
Thầy Lộc khẽ mỉm cười. Những điều như này là đơn giản với thầy. Thế nhưng để đạt đến mục đích cuối cùng thì vẫn phải chờ đợi thêm...
Còn ở bên kia, thầy Vĩnh lặng lẽ đứng lên giữa đống gạch vữa lộn xộn. Những bí ẩn đã dần được hé mở. Giờ điều duy nhất cần khám phá, đó chính là cách để tiêu diệt lũ quỷ và những hàm ý chúng ẩn chứa sau lời bài hát.
Ngày mai, thầy Vĩnh sẽ rời đảo một chuyến.