Chỉ Là Em Yêu Đơn Phương!

Chương 30: Có thai.

Thưa bà, thưa cha mẹ và mọi người con và Triết có chuyện muốn nói ạ!!!

Hoàng Triết đang ăn vì thế mà vô cùng bất ngờ. Anh định chỉ thông báo cho bà và cha mẹ thôi, cùng lắm là thêm cậu em trai của anh mà thôi.

Lâm lão gia thấy vậy cũng ngừng đũa, nhấp lấy ngụm nước, ông nói:

- Có chuyện gì để tí nữa nói. Giờ không tiện, con hiểu chứ Tiểu Như?

- Dạ con hiểu ạ, nhưng mà Thiên Nguyệt và hai vị tiểu thư này cũng thân quen với nhà mình. Vả lại dù sao sau này mọi người đều sẽ biết ạ!

- Có chuyện gì? Hai đứa cứ nói đi! - Lâm lão phu nhân cũng hướng mặt về phía anh và cô ta với vẻ mặt mất hứng vô cùng.

Thiên Nguyệt lúc này tim bỗng nhanh liên hồi, trực giác như muốn nói cho cô biết có chuyện gì đó rất rất quan trọng sắp được tiết lộ. Mà sao trong lòng cô cứ bồn chồn thế này.

Hoàng Triết nắm chặt lấy tay Lý Tuệ Như đứng dậy, nghiêm túc nhìn về phía bà và cha mẹ, dõng dạc nói:

- Con và Tiểu Như muốn tiến tới hôn nhân ạ. Chúng con mong bà, cha, mẹ sẽ tác thành cho chúng con ạ!

Đoàng..... đoàng......

Thình thịch..... thình thịch.....

Thiên Nguyệt đơ người lại, cô vừa nghe thấy gì vậy. Anh sẽ kết hôn sao. Sao trái tim nó lại đau như vậy, đau quá!

Thiên Nguyệt muốn khóc lắm rồi. Nhưng lý trí cô vẫn điều khiển được. Người ta kết hôn là chuyện tốt, cô khóc cái gì, vì cái gì chứ. Vì cô yêu anh sao? Chẳng phải cô luôn dặn lòng quên đi cái tình cảm đơn phương không kết quả này đi rồi sao? Cô dặn lòng cũng được bốn năm rồi mà sao giờ tim vẫn đau đến thế cơ chứ. Lúc này nước mắt cô tuôn ra chỉ chứng minh cho tình cảm của cô dành cho anh vẫn chưa hết, sẽ làm mọi chuyện trở nên cô cùng phức tạp. Đồng thời nó sẽ kéo theo rắc rối kia xuất hiện thêm lần nữa.

-Không được khóc.... không được phép khóc lúc này.... mạnh mẽ lên Thiên Nguyệt. Mày làm được mà......

Đâu chỉ Thiên Nguyệt đang cố kiểm soát tâm trạng, mọi người ở đây đều há hốc vì bất ngờ.

- Hai đứa còn trẻ cứ để thêm một thời gian nữa.

Lâm lão phu nhân xoa nhẹ hai trán, bà nhấp lấy ngụm trà rồi điềm tĩnh nhìn về phía Hoàng Triết mà lườm anh một cái.

- Nhưng mà......

Lý Tuệ Như cúi đầu ấp úng như muốn nói điều gì đó. Cô ta lay nhẹ tay anh.

Hoàng Triết đưa ánh mắt khó xử nhìn Lý Tuệ Như, rồi chuyển hướng sang nhìn Thiên Nguyệt và nhìn bà nhìn cha mẹ anh.

- Bà ơi, Tiểu Như có thai rồi, nếu để cô ấy đợi thêm thì không hay đâu ạ. Chúng cháu nghĩ cứ kết hôn càng sớm càng tốt. Dù sao cô ấy là người của công chúng, nếu mang thai mà không có danh phận thì sẽ ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp của cô ấy mà cũng ảnh hưởng đến bộ mặt của Lâm gia bà ạ.

Nói đến đây, bất ngờ lại chồng chất thêm bất ngờ. Giờ Thiên Nguyệt bị tin hót kia đè chèn hết lên dây thần kinh rồi. Khuôn mặt cô nóng dần lên, người cứ đờ đẫn ra đấy.

Thanh Hạ và Tiểu Á vừa bất ngờ không nói nên lời vừa thấy lo lắng cho Thiên Nguyệt. Hai cô còn choáng thế này thì làm sao Thiên Nguyệt chịu đựng cho nổi. Bữa ăn này đồ ăn thì ngon, hương vị cũng vô cùng tuyệt vời mà sao khó nuốt quá vậy.

Hoàng Đông cũng mang ánh mắt lo lắng dè dặt nhìn Thiên Nguyệt. Có lẽ cậu đã sai khi quá cố gắng đưa bằng được ba người họ đến đây ăn cơm. Dù biết tin tức này đằng nào Thiên Nguyệt cũng biết, nhưng trường hợp như thế này thì quá đột ngột rồi.

Lâm lão gia im lặng, ngồi suy tư, đây là chuyện vui mà nhỉ?

Bà nội cũng đang choáng váng trước tin tức vừa rồi chưa kịp định thần. Bà nội sắp có chắt rồi sao....

Lâm phu nhân nhẹ nhàng đặt đũa xuống, ánh mắt chầm chậm nhìn hai con người đang đứng kia. Bà có cháu rồi mà sao có gì đó cứ lấn ca lấn cấn trong lòng như vậy cơ chứ

- Tiểu Như con đang mang thai, mau ngồi xuống. Đứa bé được mấy tháng rồi?

- Dạ thưa mẹ, được hai tuần rồi ạ.

Lý Tuệ Như e thẹn ngồi xuống dưới cái đỡ ân cần của Hoàng Triết. Hình ảnh này cứ như hàng vạn mũi tên xuyên thủng con tim của Thiên Nguyệt vậy . Cô sắp không chịu nổi nữa rồi. Mọi nỗ lực của cô bốn năm qua sắp đổ sông đổ bể, tan thành mây khói đến nơi rồi. Phải làm sao đây, cô muốn chạy ra khỏi nơi này ngay lập tức. Cô ghét cảm giác này. Cô ghét chính bản thân mình. Bốn năm rồi sao cô không bỏ đi được tình cảm vô dụng này cơ chứ. Rốt cuộc anh có gì để cô phải giữ mãi trong tim như vậy. Chỉ là đẹp trai, tài giỏi, tận tình, ấm áp thôi mà. ( Không hiểu sao, Thiên Nguyệt lại thấy được mặt ấm áp của chàng trai ngày ngày mặt lạnh như băng kia á????)

Thời gian trong căn phòng lúc này dường như đóng băng lại. Người hạnh phúc nhất lúc này chắc chắn chính là Lý Tuệ Như rồi.

Nhìn thấy khuôn mặt thất thần của cô trong lòng Lý Tuệ Như lại hạnh phúc thêm gấp bội phần. Vừa có thể thông báo cho gia đình, vừa có thể dằn mặt Thiên Nguyệt. Đúng là Lý Tuệ Như tính toán rất giỏi, một mũi tên trúng hai đích mà, kế hoạch hoàn mỹ vô cùng.

Nghĩ lại giờ cô ta chỉ muốn đến nơi nào đó thật cao để cười thật lớn. Niềm hạnh phúc thực sự vô cùng vô cùng to lớn đối với cô ta mà..

( Ba tuần trước )

Trong căn phòng làm việc của Hoàng Triết.

Tối hôm ấy, Hoàng Triết bận bịu với một số làm ăn quan trọng nên ở lại công ty tăng ca. Bất ngờ, Lý Tuệ Như bước vào, trên người cô ta mặc một chiếc váy trắng vô cùng sεメy. Tuy không phải quá hở hang nhưng khiến người đối diện không thể dời mắt.

- Triết, em biết hôm nay anh tăng ca nên chuẩn bị ít đồ ăn cho anh này. Em hôm nay nhận thêm một dự án phim mới nên muốn ăn mừng cùng anh.

Lý Tuệ Như luôn giữ nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt, tay chân nhanh nhẹn dọn đồ ăn, rượu vang ra bàn, ngoan ngoãn ngồi đợi chờ Hoàng Triết hoàn thành công việc.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng mặt trời len lỏi qua tấm rèm trắng, trên chiếc giường lớn, hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang say sưa ngủ. Dưới sàn, một mớ quần áo được dải lộn xộn.

Hoàng Triết mơ màng tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Anh chẳng còn nhớ chút gì tối hôm qua, hình như anh và bạn gái anh uống rượu, rồi sau đó, cô ta ôm chặt lấy anh, rồi tình tiết ra sao nữa thì anh không nhớ nổi, một chút cũng không. Dạo này tửu lượng của anh kém vậy sao.

Cảm giác này là sao? Tại sao anh lại khó chịu như vậy cơ chứ? Hai người cũng trưởng thành rồi, là người yêu của nhau, làm mấy chuyện này thì cũng đâu có sao?

Anh nhìn sang bên cạnh thì Lý Tuệ Như vẫn ngủ rất say, tay ôm chặt lấy eo của anh. Dưới lớp chăn kia là một thân thể trắng muốt nõn ra. Anh nhẹ nhàng đặt tay cô ta ra, rồi đi vào phòng tắm. Khi tiếng nước chảy rào rào xuống là lúc Lý Tuệ Như tỉnh dậy. Cô ta ôm chăn ngồi dậy và mỉm cười đầy mãn nguyện.

Khi anh bước ra, một thân thể cường tráng, cơ bụng sáu múi, săn chắc khoẻ khoắn được phơi bày ra, bên dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Tay anh đang thoăn thoắt cầm chiếc khăn nhỏ lau lấy mớ tóc đang ướt nhẹp. Ôi, mlem...... quyến rũ chết mất thôi......

Lý Tuệ Như cứ nhìn anh không chớp, khuôn mặt bắt đầu tỏ vẻ e thẹn vùi vào trong chăn, miệng cứ ấp úng như muốn nói lên điều gì đó?

Bỗng Hoàng Triết đến bên cạnh, ôn nhu xoa đầu cô ta, nở nụ cười có chút miễn cưỡng:

- Cứ nghỉ ngơi đi, anh đã gọi đồ ăn sáng cho em rồi, ăn xong, nằm chơi ở đây chút nữa anh dẫn đi ăn trưa luôn.

- Triết, đêm qua em xin lỗi ..... em say nên là ...... em.... em.....

- Không phải ngại, anh mới là người nên xin lỗi, do anh say quá không kiềm chế được.

- Không, Triết,.... là anh nên.... nên em rất sẵn lòng.... em yêu anh mà.....

Nói rồi, Lý Tuệ Như nhìn anh vài giây rồi cầm chăn chạy nhanh vào phòng tắm. Ánh mắt của Hoàng Triết tập trung vào vết máu trên tấm ga trắng kia, gương mặt không chút cảm xúc. Nhưng một hồi sau, đúng là vẻ âu sầu cứ hiện dần dần lên rồi......

-Đây là chuyện bình thường mà đâu phải nghĩ nhiều như thế.

Ra bàn làm việc, anh luôn tự nhẩm lại suy nghĩ kia để bình ổn tâm trạng bất bình thường trong anh lại.

Một chuyện hết sức bình thường mà!!!!

Không có gì bất thường đâu ????