Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngược lại với phản ứng của Thẩm Mặc, Tô Thanh nghe xong trong lòng vui mừng, nắm tay Lục Gia Dật, có chút phấn khởi nói: "Có thật không? Gia Dật, anh đối xử với em tốt quá đi."
Lúc này, Lục Gia Dật đẩy Tô Thanh ra, lạnh lùng nói: "Cô biến đi xa một chút, sau này không nên xuất hiện ở tập đoàn Lục Thị, như vậy thì không cần nhìn thấy cô ấy."
"Gia Dật, anh sao có thể...?" Tô Thanh không nghĩ tới người đàn ông này trở mặt nhanh như vậy? Nhưng là không chờ cô nói xong, liền bị Lục Gia Dật vô tình cắt ngang.
"Bảo vệ, đem người phụ nữ điên này mời ra ngoài." Nói xong, Lục Gia Dật nhìn Thẩm Mặc một chút, lãnh đạm nói: "Cô cùng tôi tới phòng làm việc một chút."
Thẩm Mặc gật đầu một cái, không nói gì, yên lặng đi theo phía sau lưng Lục Gia Dật.
Tầng cao nhất của tập đoàn Lục Thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lục Gia Dật sau khi vào cửa, khuôn mặt âm trầm, anh ta cởϊ áσ khoác, tiện tay để lên ghế ngồi, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt.
"Thẩm Mặc, cô làm ăn kiểu gì vậy? Cô nhận lương giám đốc của bộ phận ngoại giao của tập đoàn Lục Thị rồi làm chuyện như vậy sao? Tôi không phải đã nói cô đem người đàn bà điên Tô Thanh đó xử lí sạch sẽ sao? Cô quên hết rồi đúng không? Chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, tôi làm sao yên tâm mà giao cả bộ phận đó cho cô? Hả? Thẩm Mặc, bây giờ cô còn giá trị sao?"
"Thật xin lỗi, Lục tổng, lần này là do tôi sơ sót, không nghĩ tới Tô Thanh cô ta lại làm ầm ĩ như vậy, còn tưởng cô ta là người có mặt mũi, Tô gia cũng không phải gia tộc nhỏ, có không hiểu chuyện đi chăng nữa cũng không đến nổi...?" Thẩm Mặc thấp giọng giải thích.
"Cô im đi cho tôi." Lục Gia Dật giận dữ.
Thẩm Mặc liền im lặng, đối với người dàn ông này, cô hiểu rõ hơn ai hết.
Nhất thời, hai người cũng không nói thêm gì nữa, chỉ làm im lặng nhìn nhau, để Phật nhìn thấu tâm can đối phương vậy.
Một lát sau, Lục Gia Dật nhìn Thẩm Mặc từ từ nói, âm thanh có chút khàn khàn.
"Mặc Mặc, cho tôi biết, sáu năm qua... Cô như thế nào?"
Thẩm Mặc nghe xong, ngực đau nhói, giống như bị điện giật vậy, cô thế nào cũng không nghĩ tới Lục Gia Dật sẽ hỏi câu như thế.
Nửa ngày, Thẩm Mặc mới cười một tiếng, trả lời: "Cảm ơn Lục tổng đã quan tâm, mấy năm nay tôi rất tốt, cùng với con trai sống rất hạnh phúc."
Nghe tới hai chữ con trai, trong ánh mắt của Lục Gia Dật tràn đầy ý hận, nếu không vì đứa bé kia, bọn họ làm sao mà đi tới bước đường này?
Hôm nay cô lại nói bọn họ rất hạnh phúc?
Vậy anh thì sao? Sáu năm qua, anh sống như thế nào? Ngày này qua năm nọ, cho dù bên cạnh anh lúc nào cũng có những người phụ nữ, nhưng không có ai có thể khiến cho anh động tâm, anh với Thẩm Mặc từng yêu rất cuồng nhiệt, nhưng sự cuồng nhiệt đó, cũng sẽ không bao giờ có nữa.
Thấy Lục Gia Dật sắc mặt không tốt lắm, không nói gì, như vậy cũng rất lúng túng, Thẩm Mặc dò xét hỏi: "Lục Tổng, còn có chuyện gì không? Tôi có thể đi được chưa?"
"Đi." Một chữ nặng nề, Thẩm Mặc lập tức xoay người rời đi, đúng hơn là trốn đi.
Cô không dám đối diện với ánh mắt của Lục Gia Dật, bởi vì cô sợ mình không khống chế được nói cho anh biết sự thật năm đó.
Nhưng cô không thể, cô đã đồng ý yêu cầu của mẹ Lục, không bao giờ nói cho Lục Gia Dật, càng đồng ý với bản thân, muốn quên chuyện năm đó dù có quyết định như thế nào, cô cùng Lục Gia Dật không thể trở về được, mọi thứ cũng không thể trở về được.