Lồng Giam Mật Ngọt

Chương 11: Hồi Ức: Tình Yêu Của Hắn, Quá Mức Kinh Khủng (H-)

Ban đêm ngoài trời mưa lất phất rơi, còn bên trong căn phòng rộng lớn hai thân ảnh vẫn triền miên quấn quýt.

Bất quá tình cảm trong lòng mỗi người mỗi khác.

Mà sự hoan ái gần gũi này lại khiến tận sâu đáy lòng Đổng Nhược Lam một mảnh trống rỗng băng lạnh, trong khi thẩm trong ánh mắt hẹp dài nguy hiểm của Nhậm Tác Chính lại xuất hiện vài phần mềm mại, nhu hoà khó thấy.

Hắn tựa tấm lưng rộng bên cạnh giường, tính khí thô dài vẫn không có ý định mềm xuống, như một loại hung khí gϊếŧ người xỏ xiên thân ảnh mải mai phía trước.

Thiếu nữ ấy sắc mặt cam chịu đỏ bừng, rõ ràng âm môi vô lực đau đớn, nhưng lại xuất hiện từng cơn tê dại khó cưỡng, khiến tiểu khả ái ướt đẫm dịch thể bao lấy gậy sắt thô cứng.

Những lần hành sự thế này xảy đến, chính Đổng Nhược Lam thật muốn tát mình một cái thật mạnh, mắng bản thân vì sao lại trở nên da^ʍ ô như thế, vì sao phản bội lại Lãnh Thần mà cô yêu đến sống chết.

Mỗi lần cùng ân ái trên giường thế này, sự yếu đuối cần người bên cạnh của Nhậm Tác Chính mới thật sự xuất hiện.

Hắn trông người kia cam chịu không bật lên tiếng động, trong lòng lại mềm hơn một chút, cái cảm giác chìm trong tình yêu khiến hắn mê muội, hắn động thân một chút, cô gái phía trước cuối cùng chẳng thể nhịn nổi bật lên tiếng rên khóc, nước mắt khẽ rơi, hắn lại chẳng thể cầm lòng càng tiến quân thần tốc, quần thảo rong rủi hơn vài tiếng vẫn chưa đủ thoả mãn.

Bên trong Đổng Nhược Lam ấm áp nóng bỏng, hắn thực sự không thể nhịn nổi mỗi khi cùng cô thân thiết.

Người vô tình như Nhậm Tác Chính hắn trước giờ chỉ có người khác cầu cạnh gần bên hắn, làm sao có chuyện hắn mong người khác gần gũi mình.

Nhưng hắn lại cần có Đổng Nhược Lam bên cạnh.

Đế vương cô độc không phải bởi vì chính hắn lạnh lùng, mà là người ngoài mấy ai thấu hiệu tâm can hắn?

Vậy nên khi Đổng Nhược Lam xuất hiện, sinh mệnh hắn liền biến chuyển theo hướng khác.

Chỉ những khi bên cạnh thiếu nữ nọ, đôi mắt kia mới không khiến người sợ hãi, khí tức ấy mới bớt đi chút giá lạnh thường thấy.

Hắn như một kẻ tâm thần cô độc, mà loại thuốc an thần có thể kìm hãm được hắn chỉ có thể là Đổng Nhược Lam.

Chỉ bên cạnh cô mới khiến lòng thư thái, hắn trông cậy vào tình yêu mỏng manh này đến nỗi, dù cho cô gái đó căm hận hắn, hắn vẫn yêu, vẫn muốn giam giữ lấy tình yêu của hắn bên cạnh.

Đổi lại một Nhậm Tác Chính cuồng nhiệt trong tình yêu, lại là một Đổng Nhược Lam lãnh đạm mất hết sức sống.

Huống gì giữa hắn và cô trong mắt Đổng Nhược Lam lại chẳng phải thứ tình yêu thiêng liêng quý giá gì.

Sự yêu thương của Nhậm Tác Chính trong mắt Đổng Nhược Lam chỉ như loại cỏ rác, đáng kinh tởm đáng sợ hãi.

Cô vốn dĩ không có tình cảm với người này, ngay từ đầu không phải, về sau... cũng nhất định không phải!

Đổng Nhược Lam thực căm ghét thủ đoạn trên giường của hắn, hắn luôn biết cách khiến cô sợ hãi mà ngoan ngoãn mở chân.

Cách hắn rong rủi chơi đùa bên trong cơ thể cô, đem vật vẫn luôn cương cứng thô to như hung khí đâm sâu vào cơ thể cô, ép Đổng Nhược Lam khóc thành tiếng, ép cô rêи ɾỉ thực dâʍ đãиɠ.

Cô căm ghét hắn dùng ánh mắt như kẻ bị hại mà nhìn cô, ghét hắn mỗi khi lêи đỉиɦ điểm lại thì thầm vào tai cô, nói những lời như... " Tiểu Lam, tôi yêu em..."

Yêu sao? Cả tư cách yêu cô người đàn ông đó cũng không có, sao lại dám nói lời yêu dễ dàng như vậy.

Vạn nhất trên đời người người đều muốn gϊếŧ hại cô, cô vẫn thà chính mình một nhát bị người khác đâm chết cũng không muốn phải tiếp tục bị giày vò thế này với một tên cầm thú không biết tình yêu là gì.

Yêu là hy sinh.

Là muốn người mình yêu có được hạnh phúc.

Nhưng Nhậm Tác Chính lại không như thế.

Tình yêu của hắn quá mức kinh khủng, hắn thích chiếm đoạt, thích sở hữu, thích giam cầm.

Hắn muốn cái gì cái đó nhất định phải là của hắn.

Tỷ như, hắn yêu Đổng Nhược Lam, dù cho hắn vạn lần biết Đổng Nhược Lam chỉ yêu thiếu gia nhà họ Lãnh đoan chính trung trực, nhưng chỉ cần là hắn muốn, hắn nhất định đoạt cho bằng được, dẫu tâm cô chỉ thuộc về người nọ, hắn vẫn giữ lấy một thể xác không hồn.

Hắn thà cô hận hắn, cũng nhất quyết không buông tha cho cô.

Nước mắt bất giác rơi, hoa huyệt đã bị hắn chơi đùa vô số lần, Đổng Nhược Lam cũng không đủ sức đẩy người nọ ra nữa.

Cô gục đầu lên hõm vai Nhậm Tác Chính, sức lực không chống đỡ được bao lâu.

Vô số loại tư thế bày ra, Đổng Nhược Lam vẫn mặc kệ để hắn quần thảo qua lại.

Hai chân mảnh khảnh trắng muốt của cô bị Nhậm Tác Chính ép chặt xuống ngực, hắn liên tục áp sát thân mình to lớn ghì cô xuống giường đem căn hung khí thô to đẩy vào, từng đợt kɧoáı ©ảʍ vẫn dâng trào, nhưng chỉ mỗi hắn là vui sướиɠ, trong khi người dưới thân ánh đã trực trào nước mắt, tim đau đến vô tận.

Việc phải mở chân nghênh hợp, bất giác rêи ɾỉ thành tiếng dâʍ ɭσạи với người đàn ông mà cô không yêu khiến trái tim tưởng như đang bị người bóp nát.

Ngay cả khi thân thể này đối với người Đổng Nhược Lam cô yêu nhất - Lãnh Thần, cũng chưa một lần phơi bày.

Những lần hò hẹn chỉ thấy nắm tay thôi đã đủ thẹn, mà nam nhân nhà họ Lãnh kia lại đối cô thật ôn nhu, như thể nếu vô tình thân mật quá phận với cô cũng cảm thấy mình mang tội.

Từng một cử chỉ từng một lời nói yêu thương đều là thực tâm trân trọng Đổng Nhược Lam, đem muôn vàn sủng ái trao cho cô.