Trong thế giới tự nhiên, bình thường kỳ giao phối sinh sản của cá rất ngắn, cho nên không tới mùa sinh sản thì cũng sẽ không có chuyện giao phối nào. Từ sau lần trước làm chuyện ấy tuy cảm giác cũng tốt hơn, nhưng Ninh Tử Mạn cũng không có chủ động, mà nhân ngư cũng không có nói. Trong suy nghĩ của nhân ngư chuyện giao phối này dường như còn có cả thời gian cố định, nhưng hiện tại Ninh Tử Mạn đột nhiên nổi hứng, còn vội vàng như vậy, khiến cho nhân ngư không kịp chống đỡ.
”Mạn Mạn… Có thể giao phối được sao?” Nhân ngư mờ mịt hỏi, hai tay dùng sức ôm chặt Ninh Tử Mạn, nhưng lại sợ làm cô đau, mỗi cái ôm đều rất cẩn thận.
”Ngốc nghếch, giao phối không cần thời gian, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể.” Nghe nhân ngư hỏi, biểu tình trên mặt Ninh Tử Mạn cũng bình tĩnh lại, cô tiến tới nhẹ liếʍ lấy vành tai nhân ngư, cảm thấy hô hấp đối phương có chút dồn dập, liền đưa bàn tay trống đặt lên bụng nàng.
Lúc đầu sofa rất rộng, nhưng vì các nàng cùng nằm chung một chỗ nên có vẻ hơi chật chội, Ninh Tử Mạn còn đang nằm trên đuôi cá của nhân ngư, cũng không dám dùng toàn bộ trọng lượng của mình đè lên, nhưng lại thích cảm giác bên cạnh nhân ngư như vầy.
”Mỗi ngày, đều có thể.” Nhân ngư biết được giao phối không có hạn chế, trong lòng rất vui vẻ, nàng không hề ghét cảm giác này, thậm chí còn vô cùng thích nó, từ sau lần trước giao phối cùng với Ninh Tử Mạn xong, thì mỗi ngày nàng đều nhớ đến, nhưng lại không có cách nào chủ động nhắc đến.
“Nếu tay chị vẫn còn có thể.” Ninh Tử Mạn rời khỏi vành tai nhân ngư, theo gò má của nàng, một đường hôn xuống khóe môi nàng. Hương thơm trên người nhân ngư vẫn luôn thơm mát, hoàn toàn không giống như mùi của cá bình thường chỉ có mùi của nước biển, ngược lại là tản ra hương bạc hà nhàn nhạt. Cái lưỡi trơn trượt của cô cạy hàng răng thẳng tắp kia ra, một đường tìm đến chỗ sâu nhất, bên trong nhẹ nhàng khuấy động.
Ninh Tử Mạn biết vừa rồi mình tiếp cận quá thô lỗ, hiện tại chỉ có thể không ngừng an ủi nhân ngư, ngón tay ở nơi ướŧ áŧ kia cũng thả lỏng một chút. Nhân ngư hiển nhiên vẫn còn chưa học được cách hôn môi, chỉ biết dùng đầu lưỡi vụng về đáp lại, nhưng động tác vẫn có vẻ yếu ớt, nhưng cũng đủ khơi mào tất cả mọi du͙© vọиɠ của Ninh Tử Mạn.
Cô cấp bách cởϊ qυầи áo của mình, chỉ để lại chiếc qυầи ɭóŧ màu tím nhạt, không kịp đợi lần nữa nằm lên người nhân ngư, dốc lòng vì nàng tháo áo ngực xuống. Khi mảnh vải trói buộc được xả xuống, hai khỏa căng đầy cùng trân châu thản lộ ra ngoài. Đó là hai khối thịt trong trịa vô cùng mềm, lại tinh khiết vĩ đại như là trân châu..
Đỉnh phong căng mềm óng ánh trong suốt, làn da trắng sáng có thể nhìn thấy được gân mạch bên trong. Nó so với bình thường lớn hơn một ít, khi thấy mình liền đứng thẳng dậy, giống như sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ không tiếng động. Ninh Tử Mạn tin là lúc này ánh mắt sắc tình của mình không gì sánh được, có lẽ cô biết nhân ngư không cảm thấy ngượng, cũng sẽ không cự tuyệt mình. Cho nên, cô giống như đứa con bé mới sinh còn chưa dứt sữa, say mêm hôn lên viên trân châu thật lớn kia, miệng không ngừng mυ'ŧ vào, tay còn lại không ngừng di chuyển nhào nặn, cũng đều như vậy.
“Ninh Tử Mạn, thoải mái, xoa bóp.” nhân ngư thích nhất là Ninh Tử Mạn làm chuyện này với nàng, bởi vì mỗi lần làm, nàng đều cảm thấy cả người thoải mái không giải thích được. Nhân ngư cũng không hiểu về thân thể của mình, nhưng nhớ rất rõ mỗi lần Ninh Tử Mạn sờ ngực mình thì đều khiến cho nàng rất thoải mái, mà Ninh Tử Mạn sờ được thỏa mãn. Nhân ngư cảm thấy chỗ này của mình to như vậy thật tốt, nếu nhỏ, Ninh Tử Mạn sẽ không còn khoái nhạc nữa.
“Trạm Lam, Trạm Lam của chị, em quá xinh đẹp, chị thật sự khó có thể tưởng tượng, có được thân thể của em là chị.” Ninh Tử Mạn thấp giọng nỉ non, tay phải hơi giật giật, ở bên trong cơ thể nhân ngư hơi động vài cái. Thân thể nhân ngư rốt cuộc cũng nóng lên, nơi đó so với trước kia rốt cuộc cũng ướt nhiều hơn. Cũng do khi nãy mình không nói trước liền tiến vào, Ninh Tử Mạn cũng nhớ kĩ lớp vảy bên trong của nhân ngư cũng không kịp phản ứng, nhưng lúc này từng cái như là cầu thịt đang chèn ép ngón tay của mình.
Do đó Ninh Tử Mạn đưa ra kết luận, thì ra nhân ngư càng hưng phấn thì vảy bên trong cơ thể sẽ càng nở to ra hơn. Nếu nữ nhân bình thường chỉ có một điểm G, lại vô cùng khó tìm, thì lớp vảy bên trong dũng đạo của nhân ngư sẽ ngược lại, toàn bộ đều là điểm G của nàng, khi mỗi lần mình chạm vào, nhẹ nhàng xoa lên tiểu nhục cầu kia thì sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thần kinh nhạy cảm của nhân ngư, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao khiến cho nhân ngư lại lêи đỉиɦ lâu đến như vậy.
“Trạm Lam, hôm nay chị sẽ cho em thoải mái nhiều hơn so với lần trước, còn điên cuồng hơn nữa, em có sợ không?” Ninh Tử Mạn vuốt mái tóc dài của nhân ngư, nhẹ giọng hỏi, cô rất muốn nhân ngư, cho nên càng muốn có được nhiều hơn. Nhưng mà chỉ mỗi lêи đỉиɦ thì còn chưa đủ, cô còn muốn nhân ngư khóc vì mình, điên cuồng vì mình, vì mình sinh một đứa con.
Ý nghĩ như vậy khiến Ninh Tử Mạn ngẩn ngơ cứng người, cô không ngờ trong lòng mình lại có suy nghĩ như vậy. Bất quá mình là nữ nhân, nhân ngư cũng là giống cái, khả năng mang thai cũng không thể có được. Cho dù mình là nam, cũng chưa chắc có thể khiến nhân ngư mang thai. Nghĩ như vậy Ninh Tử Mạn cười cười, nhưng trong lòng lại có ý tưởng khác. Cái gọi là nghiên cứu chính là biến cái không thể thành có thể a!?
“Ninh Tử Mạn, Mạn Mạn.. nhúc nhích.” nhân ngư thấy Ninh Tử Mạn đờ người, chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại, cảm thấy thân thể nhân ngư hơi giãy dụa, dùng vách thịt bên trong cọ lấy ngón tay mình, Ninh Tử Mạn lại đang nghĩ tới thì thất thần mà quên mất làm chuyện ấy.
“Xin lỗi, chị sẽ tiếp tục.” Ninh Tử Mạn nói, cúi thấp người, nằm trên người nhân ngư. Cô biết thân thể nhân ngư rất mẫn cảm, kỳ thực cũng không cần chạm đến những chỗ khác, chỉ cần ma sát lớp vảy bên trong thân thể nàng thì cũng khiến cho nàng đạt đến cực hạn rồi, nhưng lúc này đây Ninh Tử Mạn lại không muốn cho cuộc hoan ái này kết thúc nhanh như vậy.
Cô chậm rãi cúi người, đem ngón tay từ trong động khẩu căng mịn rút ra, hơn nữa cô còn có thể cảm giác được, khi mình vừa rút ra, thì từng lớp vảy bên trong như là giác mυ'ŧ bình thường cần dựa vào mình, không muốn cho mình ra. Chôn người trước cái vảy cá nhỏ, để cho lớp vảy mềm mại như lông vũ kia được nằm ngang, lộ ra lớp thịt mềm mịn căng đầy.
Nơi đó bình thường luôn bị những cánh hoa mềm mịn kia bao bọc, mặc dù ở trong nước cũng khó mà bị nước làm ướt, có lẽ lúc này lại vì mình mà trở nên ướŧ áŧ không gì sánh được. Màu sắc nơi đó cực đẹp, đẹp home bất kì cái vỏ sò nào ở trong nước. Nó căng đầy và mềm mại, bên ngoài là một lớp dịch óng ánh bao quanh. Ở giữa hai cánh hoa tinh tế trắng mịn đang khép mở kia chính là hạt ngọc châu lấp lánh sáng.
Nơi xinh đẹp ấy của nàng so với những chỗ khác hồng hơn lúc này cũng đã sưng lên, cũng do chính mình nhìn vài chăm chú mà thi thoảng sẽ run lên vài cái. Ninh Tử Mạn nhẹ nhàng lộ ra đầu lưỡi, dùng tưa lưỡi có chút xù xì nhẹ nhàng lướt qua ngọc châu kia, khi chạm vào nó nhanh nhẩu run rẩy, không ngừng nghỉ như tim đang đập.
Nhân ngư không biết vì sao Ninh Tử Mạn lại rút tay ra khỏi cửa động của mình, còn lại không ngừng ngậm lấy âʍ đa͙σ của mình, không lẽ Mạn Mạn cũng đói bụng muốn ăn của mình, nhưng nếu âʍ đa͙σ bị ăn sạch, thì mình và Mạn Mạn cũng không còn cách nào giao phối rồi. Nhân ngư nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy lúc Ninh Tử Mạn ăn mình không có chút đau nhức nào, ngược lại rất thoải mái. Nơi đó bị miệng Ninh Tử Mạn ngậm vào, thi thoảng cắn cắn rồi di động cũng không có đau, trong lúc thoải mái thì bên trong lại càng khát vọng Ninh Tử Mạn cho ngón tay vào trong đó lần nữa.
Nhân ngư cũng không biết tư vị này là khó chịu hay là thoải mái, nhịn không được mà phe phẩy đuôi cá, bẹp bẹp vài cái trên sofa, lại lập tức bị Ninh Tử Mạn dùng chân kẹp lại.
”Trạm Lam, nói nhiều lần rồi, trong lúc giao phối không được quẫy đuôi.”
Tác giả có lời lải nhải
Hí hí, ban đầu cũng định hôm nay không có đổi mới, nhưng hôm qua lại ngây thơ quá. Hú hú hú, cầu mọi người nhắn lại, kết quả chỉ có vài người nhắn lại, khen thưởng cũng vậy, nếu không phải sợ đi xin lỗi các bảo bảo khen thưởng thì hôm nay tính bãi công luôn rồi.
Rõ ràng nhiều người xem như vậy nhưng nhắn lại thì chả có mấy người, tui cảm thấy mọi người không thương tui cũng không thương nhân ngư. Ngay cả nhắn lại cũng không có, còn nói thương hu hu hu, tui bùn lắm, cũng không còn động lực, vô cùng chán nản, cho nên ngày mai không có đổi mới.
Nói chung chỗ này là nơi xem văn miễn phí, cũng là nơi tui viết những truyện mà khi xưa tui từng nghĩ đến. Cũng không có ép mỗi bảo bảo phải khen thưởng gì nhiều, nếu có cho, tui sẽ rất vui, cảm tạ. Không cho thì nhắn lại cổ vũ cũng được. Nhưng mà, đua xe lại nhắn ít như vậy, lẽ nào mọi người không muốn xem đua xe?
Đừng nói đến cả 1 mao tiền cũng không cho tui, có mấy bảo bảo đến nhắn lại cũng không nhắn cho tui a…. Lam gầy như nấm hương.
Hôm nay phỉ nhổ nhiều như vậy, cũng hao nhiều năng lượng rồi, ngại quá. Chỉ là nói cũng không nhanh không chậm, hy vọng hôm nay mọi người xem văn hài lòng nha!