Khi lời nói Trần Diệp vừa xong thì biểu tình của Ninh Tử Mạn cũng không động, trên trán đã rịn mồ hôi. Cô đã sớm biết Uông Lỗi không đáng tin, không ngờ được hắn lại báo cho kẻ phiền toái này. Trần Diệp là thầy dạy mình, Ninh Tử Mạn cũng không ưa cách làm của hắn, nếu nói Ninh Tử Mạn chỉ nghiên cứu vì mưu cầu danh lợi, vậy thì Trần Diệp chính là tên điên.
Hắn từng thực nghiệm trên cơ thể sống, chuyện này Ninh Tử Mạn đã sớm biết đến, tuy đối tượng thí nghiệm đều là tù nhân mang án chung thân, còn không thì là những kẻ bị kết án tử hình. Nhưng nghĩ đến chính mình cũng đã từng nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của những người đó khi bị đem đi thí nghiệm, da đầu Ninh Tử Mạn như tê dại đi. Trần Diệp hiện tại đang là thầy hướng dẫn về nghiên cứu sinh vật đứng đầu trong nước, nhưng phía sau hắn là những thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, so với thanh danh của hắn còn vang dội hơn.
“Lão sư, thầy nói đùa, cái này chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích, sao có thể xuất hiện ở nhà em được? Em chỉ nói đùa với Uông Lỗi, không ngờ hắn lại nghĩ thật.”
“Hả? thật không? Tử Mạn, thầy luôn nghĩ em là học trò mà thầy tự hào nhất, em sẽ không nói dối với thầy chứ?”
Trần Diệp nói, dùng ngón tay gõ lên bàn, một người mặc tây trang đen đi đến, đem một túi giấy đưa cho Trần Diệp. Thấy hắn không mở ra mà nhìn chằm chằm mình, Ninh Tử Mạn ho khan một tiếng, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Lão sư, em không cần phải nói dối với thầy.” Ninh Tử Mạn nói xong, cứ nghĩ Trần Diệp sẽ bỏ qua, lại không ngờ hắn còn cười. Hắn mở túi giấy ra, bên trong là những xấp hình chụp nhà mình, bắt đầu chỉ là bên ngoài, nhưng về sau thì có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của nhân ngư qua lớp cửa kính.
Ảnh dường như là chụp lén từ tối hôm qua, cũng không rõ ràng, cho đến khi tấm hình nhân ngư đem Tả Hi ném ra đống rác. Nhìn những tấm hình này mồ hôi trên mặt Ninh Tử Mạn cũng chảy xuống tới cằm, cô không ngờ Trần Diệp đã sớm có chuẩn bị mà đến, hiển nhiên đã cho người theo dõi mình từ sớm. Xung quanh nhà đã có người theo dõi mình nhưng lại không phát hiện, Ninh Tử Mạn siết chặt tay. Là cô sai rồi, chính cô đã tạo thành đường chệch này, có lẽ sẽ hại nhân ngư.
“Tử Mạn, thầy nghĩ trò trong chốc lát còn chưa biết được mình, không sao, thầy cho trò một ít thời gian, bất quá không nên quá lâu. Bởi vì lão sư ta a… muốn xem thử sinh vật trong cổ tích này hình dạng như thế nào. Trò có ba ngày để suy nghĩ, trong thời gian này, thầy sẽ cho người bảo vệ tốt trò và tiểu thư nhân ngư xinh đẹp kia.”
“Lão sư, thầy nhất định muốn làm như vậy?” Ninh Tử Mạn nhíu chặt mày, cô không muốn nhìn thấy mọi chuyện lại tiếp diễn, như kiểu bảo vệ này bất quá chính là nhốt.
“Tử Mạn, lão sư ta già rồi, hiện tại mọi chuyện thầy làm đều muốn tốt cho trò thôi. Trò còn trẻ, còn đường đi còn rất dài. Thành quả nghiên cứu khoa học, đối với sự nghiệp của trò chính là thành quả vượt bậc của tiến bộ khoa học hiện đại. Thầy cũng không sợ nói cho trò biết, giáo sư nghiên cứu sinh vật cấp quốc gia chính là trò.” Trần Diệp thề hứa chắc chắn, Ninh Tử Mạn nhìn hắn hồi lâu, cũng cười theo đứng dậy.
“Phải… lão sư, thầy nói không sai, em biết nên làm thế nào.”
“Tử Mạn, thầy quả nhiên không nhìn lầm trò. Sự nghiên cứu vĩ đại trước mắt, mọi sinh vật đều là đối tượng thí nghiệm. Tiểu Trương, tiễn Ninh sở trưởng về nhà.”
“Vâng.”
Sau khi nói chuyện Ninh Tử Mạn ra khỏi sở nghiên cứu. Trên đường đi ra ngoài đầu cô vẫn không ngừng rối bời, thậm chí cả đồng nghiệp qua chào hỏi cũng không có phản ứng. Lúc cô tính ra ngoài phòng nghiên cứu, thì có một nữ nhân đi đến, cản trước mặt cô, Ninh Tử Mạn dừng lại, phát hiện mình không biết cô ta, trên người cô ta có đeo thẻ nhân viên, tên hai chữ Trần Phương.
“Có chuyện gì không?” Ninh Tử Mạn thấp giọng hỏi, cô hiện tại rất kém, cái gì cũng không muốn nói, càng không rảnh để nói lí với loại người này.
“Ninh Tử Mạn, cô giả vờ cái gì, cô nói đi, cô giấu Lỗi ca đâu rồi.” Trần Phương ban đầu chỉ muốn nói chuyện thẳng thắn, nhưng thấy hành động của Ninh Tử Mạn coi thường mình, nhất thời tức giận.
Từ sau đêm hôm đó cũng không còn tìm thấy Uông Lỗi nữa, cũng đã hơn nửa tháng không có đến sở nghiên cứu. Chính mình gọi điện hắn cũng không có tiếp máy, cũng không thấy về nhà, cảnh sát đã đến nhà Uông Lỗi lập án. Trần Phương lại không có cách nào cung cấp chứng cứ, dù sao cô cũng không dám nói chuyện mình và Uông Lỗi ra. Nhưng mà… lần cuối thấy Uông Lỗi đi đến chính là nhà Ninh Tử Mạn! Nữ nhân này nhất định đã đem người đi dấu chỗ nào đó, bây giờ lại vờ như không biết!
Thấy Trần Phương vì Uông Lỗi mà đến, Ninhw Tử Mạn vì nóng lòng mà càng thêm sốt ruột, cô lạnh giọng nói câu không biết rồi rời đi. Thấy bóng lưng cô vội vã Trần Phương liền đuổi theo. “Ninh Tử Mạn, cô nhất định đã giấu Lỗi ca, nhất định là cô.!” lời Trần Phương nói vang vào tai Ninh Tử Mạn, nếu như trước kia cô còn thấy khẩn trương, nhưng bây giờ chuyện của Uông Lỗi cũng không còn cách nào cho cô giải thích, mà hắn hiện tại càng để ý đến nhiều hơn, chính là Trần Diệp.
Ngồi trên xe Trần Diệp an bài, quay về nhà. Nơi này cùng lúc rời đi vẫn như vậy, cực kỳ an tĩnh, thấy Tả Hi nằm trên sofa ăn đồ ăn vặt, còn chuẩn bị cả một cái giường nhỏ cho nhân ngư nằm lên. Trên tivi lại phát mấy chương trình mua sắm nhàm chán, nhưng nhân ngư thì lại cảm thấy vô cùng mới mẻ, hoàn toàn bị hấp dẫn. Nhưng khi nghe thấy âm thanh mình trở về, nhân ngư hồi thần, không kịp đợi muốn từ trên cái giường nhỏ bò xuống tìm mình.
“Đừng vội, chị qua đó được rồi, em đừng lộn xộn.” thấy bộ dạng nhân ngư vội vàng, Ninh Tử Mạn tháo giày cao gót đi đến, đem nhân ngư ôm chặt trong lòng. Cô ở trong sở nghiên cứu có chống thế nào thì khi về đến nhà mọi thứ rồi cũng sẽ tan vỡ. Làm sao bây giờ, cô làm sao có thể bảo vệ cho nhân ngư đến cùng đây.
“Tả Hi, mình có chút chuyện muốn nói với bồ, chúng ta nói chuyện một chút đi.” Ninh Tử Mạn chọn một chương trình sức khỏe của mỹ cho nhân ngư xem, còn mình cùng Tả Hi đi lên lầu trên.
“Sắc mặt bồ không ổn lắm.” Tả Hi nhìn thấy sắc mặt Ninh Tử Mạn tái nhợt, lấy một miếng khoai tây chiên đưa cho cô, Ninh Tử Mạn lắc đầu, từ chối đồ đưa đến, quay đầu uống một ly nước lọc.
“Tả Hi, chuyện của Trạm Lam bị Trần Diệp phát hiện, Hắn hiện tại đã cho người đến đây giám sát, mình nên làm gì bây giờ… mới có thể…. mới có thể cho Trạm Lam được bình an vô sự…”
Ninh Tử Mạn nói môi dưới bị cô ngậm đến chảy máu. Nghe được tin này, sắc mặt Tả Hi cũng trầm xuống. Mặc dù cô ở nước ngoài, cũng từng nghe qua Trần Diệp là kẻ như vậy, nếu nhân ngư thật sự bị hắn đem đi… chỉ sợ…
“Ninh, bồ đừng quá lo lắng, cách không phải là không có, chỉ là cần có thời gian. Mình đã liên lạc với bạn bè bên kia, nếu như có thể giúp nhất định sẽ có cách.”
“Tả Hi, bồ nói là…”
“Ừm, tiểu báo từ nhà mình, không hề dễ chọc. Bồ là người muộn tao khó lắm mới tìm được người hợp ý với bồ, mình sẽ không cho bất kì ai cướp đi người bên cạnh bồ.”
Tác giả có lời lải nhải
Xoạt xoạt, tới đổi mới, nam pháo hôi lại ào ạt tới, hiện tại tui rất muốn biết, mọi người muốn tên giáo sư này ăn đòn, hay mọi người muốn tiểu nhân ngư ăn tươi hắn? dù sao so với tiểu ngư bảo bảo ăn thịt người thì tui càng muốn dùng cái bao tải lớn, trùm nam pháo hôi này lại, rồi đánh cho hắn một trận no đòn để thỏa mối hận trong lòng ← mọi người: ngươi có tư cách nói vậy hả, không phải do người sắp xếp hết sao.
Vì vậy nói nhiều cũng chỉ là bắt đầu ngược, ỳ thật tui phát hiện văn bảo bảo này bị chỉnh thì cũng không tính ngược quá, hoàn toàn có lỗi với hắc ám của nàng, chắc là do phần sau viết nhân ngư quá manh dẫn đến. Cho nên tui dự định, văn này tạm thời không ngược. Nơi hắc ám cũng khá ít, chủ yếu là củng cố tính độc chiếm một chút.
Như vậy nói lên văn này không đủ hắc ám, kỳ thật trước kia cũng từng nói qua, nhân ngư văn lúc đầu, có một dàn bài sơ khai rồi. Lúc đó cái này định là BE, nhưng vì BE hù chạy không ít người, bất quá mà một đẩu m tui cảm thấy dàn bài này phi thường mang cảm, nếu văn này kết thúc, thì chỗ này có thể mọi người sẽ nói văn này từ đầu đã được định trước rồi.
Khi đó nói muốn viết nhân ngư văn, là do chưa từng viết về đề tài này, mà đa số mọi người xem nhân ngư thì luôn cho là nhân ngư bình thường luôn ngây thơ vô hại, cũng chỉ là suy nghĩ của mọi người, nhưng tui lại có quan điểm khác với đa số mọi người. Tui cảm thấy, nhân ngư sao có thể vô hại được? vì sao nhân ngư không thể tà ác? kỳ thật sinh vật nhân ngư này, mọi người luôn có suy nghĩ bảo thủ là nó vô hại, mỹ lệ, hiền lành dễ gần, chỉ khi nào cái này xuất hiện một sự cực đoan khác, tui cảm thấy nó cũng chỉ như cảm xúc thôi. Vốn nhân ngư văn an bài như vậy, bối cảnh thiên về tây âu, nhân vật Ninh này vốn là người thừa kế của một quốc gia bình đẳng giới, sau đó nhặt về một nhân ngư rồi nuôi dưỡng. Nhưng nhân ngư không có tư duy của loài người, nhân ngư ăn thịt người, khát máu, hung tợn, hơn nữa không hiểu tính người, so với nhân ngư trong tự dưỡng pháp tắc thì cực đoan và hắc ám hơn nhiều.
Còn Ninh là công chúa, cô không có cách cứu được sinh vật xinh đẹp này, cho dù bản chất của nàng tàn nhẫn nhưng cô vẫn cứ yêu. Đáng tiếc nhân ngư tàn nhẫn không hiểu được yêu là gì, nàng là dã thú không có suy nghĩ. Công chúa lại sợ người khác cướp đi nhân ngư của cô, sợ có người phát hiện nhân ngư còn tồn tại, cho nên lén nuôi nhân ngư, tìm vài tù binh cho nhân ngư ăn, nhưng không may lại bị thị nữ phát hiện bí mật, công chúa sợ cô nói ra, liền gϊếŧ hết tất cả thị nữ. Sau đó tin đồn về nhân ngư từ từ truyền ra, công chúa thấy không còn cách nào bảo vệ nhân ngư, động lòng với nhân ngư luôn ăn thịt người, công chúa không còn cách nào khác, đành phải đem máu mình cho nhân ngư uống, sau đó cô phát hiện nhân ngư không chịu yên ổn đợi mình đem đồ ăn đến, mà khát vọng máu và thịt người càng nhiều thêm. Sau đó cũng có người vạch trần mọi chuyện, cả nước yêu cầu công chúa gϊếŧ nhân ngư, không thể chống lại phía dưới, công chúa không còn cách nào khác chỉ biết thả nhân ngư đi. Trước khi thả đi, cuồng tính nhân ngư phát tác, sát hại hết người chung quanh công chúa, cũng làm công chúa bị thương.
Nhưng cũng do công chúa vì bảo vệ nhân ngư mà bị thương, cuối cùng đem nhân ngư thả về biển lớn. Sau đó, nhân ngư biến mất không xuất hiện nữa, công chúa lại không bao giờ ngưng tìm nàng, cũng không phải là bắt nàng quay về, chỉ là muốn thấy nàng có khỏe mạnh hay không thôi. Sau đó công chúa trở thành nữ vương của quốc gia, cả đời không gả cưới, cuối cùng qua đời vì bệnh ở tuổi 40. Đêm đó, trong giấc mơ của công chúa, cô mơ thấy nhân ngư đến đón cô, nhân ngư không còn là một dã thú không hiểu chuyện nữa, và cùng nhân ngư ra biển rộng. Bất quá thực tế thì công chúa đã chết rồi.
Kỳ thật câu chuyện này tui cảm thấy mọi thứ đều rất u ám trầm uất, hơn nữa khúc cuối cũng đủ ngược, cái này rất đau tim, có người đề nghị viết hai chữ kết thúc, cái này không thể được, bởi vì câu chuyện nhân ngư này, chính xác thì là cả hai đều khác nhau về cực đoan, ngay cả bối cảnh cũng khác nhau. Cho nên… mọi người thích nhân ngư manh manh hơn hay là nhân ngư khát máu hơn?
Bất quá, cho dù thế nào thì tiểu nhân đều là hoắc hóa của thiên nhiên hoắc hóa của thiên nhiên… vừa hắc vừa manh, đối với nhân vật hắc hóa tự nhiên này. không hề có sức chống cự! tiểu nhân ngư tới chén của ta. Ngao ô, cuối cùng cầu nhắn lại và khen thưởng like đi…