Ninh Tử Mạn không phải tự nhiên mà tỉnh, là do phản ứng sinh lí từ bàng quang làm tỉnh. Cô xoa cái đầu đang nhức, phát hiện mình đang nằm trên sofa ngủ thoải mái, cơn đau đầu do rượu ập đến, trong lòng cô thầm mắng một tiếng, lại nằm lại trên sofa hồi lâu thì mới khá hơn được một chút.
“Tả Hi? Tả Hi?” Ninh Tử Mạn nhớ đến chuyện tối hôm qua phát sinh, cô nhớ mình và Tả Hi cùng uống rượu, quên mất thời gian, uống đến say mèm, sau đó thì ngủ mất. Nghĩ đến chính mình quên mất nhân ngư cả một đêm không quay lại nhìn nàng, Ninh Tử Mạn xoay người xuống sofa, nhưng khi hai chân vừa chạm đất, liền dẫm phải dịch ướt. Cô cúi đầu nhìn, cả người cứng đờ, cảm giác lạnh run cả người.
Chất dịch ướt trên sàn nhà không phải là gì khác là thứ màu đỏ chói mắt. Hơn nữa không chỉ có một vũng như vậy, mà dấu vết này kéo dài đến tầng ngầm. Nghĩ đến Tra Hi, lại nhớ đến nhân ngư, một suy nghĩ đáng sợ thoáng qua trong đầu Ninh Tử Mạn. Cô vội vàng tìm khắp phòng một lần, lại không nhìn thấy thân ảnh Tả Hi. Cô không dám nghỉ, điên cuồng chạy đến tầng ngầm, đúng lúc nhìn thấy nhân ngư đang ngây ngô một góc bên hồ.
Đây là biểu hiện mỗi khi nhân ngư làm sai, mỗi lần xảy ra chuyện thì nàng sẽ tự động co mình lại một góc bên hồ nước, mà lần trước sau khi ăn Uông Lỗi, nàng cũng đã như vậy. Ninh Tử Mạn vội vàng chạy đến, bởi vì quá mức hoảng loạn, cô thậm chí không thể khống chế lực đạo của mình, dùng lực đạo lớn kéo nhân ngư qua.
“Tả Hi đâu? em đem cô ấy đi đâu rồi?” Ninh Tử Mạn lớn tiếng hỏi, cô đột nhiên thấy sợ suy nghĩ của mình sẽ thành sự thật, vì sao… vì sao chính mình lại biết là như vậy mà còn quên mất chuyện quan trọng này. Nhân ngư ăn thịt người, cho dù không ăn chính mình, cũng không có nghĩa là ăn Tả Hi. Đêm qua… hai người uống say như vậy, còn nhân ngư thì từ bò lên lầu… còn Tả Hi lai không nhìn thấy bóng dáng đâu.
“Ninh Tử Mạn, sao vậy?” nhân ngư mờ mịt quay đầu nhìn Ninh Tử Mạn, đôi mắt màu xanh tràn đầy khó hiểu. Nàng thật sự không hề làm gì cả, nhưng mà hai tay lại cứ giấu ở sau cái đuôi. Ninh Tử Mạn đây là động tác lúc nhân ngư hay nói dối thường làm. Huống chi Tả Hi lại không nhìn thấy, chính mình lại không làm gì, duy nhất chỉ có nghi ngờ đó chính là nhân ngư.
“Trạm Lam, em đã nói là sẽ không gạt chị, nói cho chị biết, em đem Tả Hi đi đâu rồi? Vì sao mới có một đêm đã không thấy đâu, ngoại trừ em ra, thì ai có thể di chuyển cô ấy đi được!” nói xong câu cuối cùng Ninh Tử Mạn đã hô lên, cô ôm đầu nức nở, không dám tin ý nghĩ trong lòng mình. Tả Hi đâu? có phải là đã bị nhân ngư ăn? nhân ngư lại lừa mình sao? mình còn có thể mượn cớ lưu lại nhân ngư được không!
Áp lực cùng khủng hoảng tích lũy khiến Ninh Tử Mạn như muốn tan vỡ, cô ngồi xuống cạnh hồ bơi, không ngừng ôm đầu khóc, thậm chí còn đưa tay ôm chính mình. Chứng kiến bộ dạng của cô, trong mắt nhân ngư toát lên vẻ thất vọng. nàng bơi qua, nhẹ nhàng ôm lấy Ninh Tử Mạn.
“Em… không ăn cô ấy. Cô ấy… ở bên ngoài.” nhân ngư cho đến giờ vẫn nói rất ít, nhưng Ninh Tử Mạn không dám tin lời nàng trong đó còn có vài tia cảm giác khổ sở. Cô sững sờ đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài, tìm quanh sân một vòng, cuối cùng bới đống rác lên thì tìm thấy Tả Hi đang ngủ bên trong…
“Tả Hi… bồ mau dậy đi, sao bồ lại ngủ ở đây.” Ninh Tử Mạn cau mày, nhìn về phía núi rác chất đống, trên mặt Tả Hi còn dính cả rượu đỏ, trong lòng cũng bình tĩnh lại. Cô hiểu lầm nhân ngư, mới vừa rồi lớn tiếng với nhân ngư, một người xúc động như vậy là chính mình sao?
“A… mẹ kiếp đầu đau quá, Ninh Tử Mạn, sao mình lại ngủ ở đây a, bồ làm gì mình?” Tả Hi mở mắt phát hiện mình đang nằm trong đống rác, còn ngủ với cả người thúi hoắc, nhịn không được mắng. Thấy cô cau mày không biết vì sao mình ngủ ở đây, Ninh Tử Mạn nghĩ lại, đại khái cũng đã hiểu được nguyên nhân. Cô đưa Tả Hi đi tắm, tự mình quay về tầng ngầm.
Sau khi xuống dưới. cô phát hiện nhân ngư vẫn co ro trong một góc, Ninh Tử Mạn biết là mình sai, cũng biết dáng vẻ vừa nãy của cô có bao nhiêu dọa người, khiến trái tim nhân ngư lạnh lẽo. Rõ ràng đã nói là tin tưởng nhân ngư, nhưng mà mình vừa không nhìn thấy Tả Hi đã nghi ngờ nhân ngư.
“Trạm Lam, xin lỗi, là chị hiểu lầm em. Chị chỉ là…. chỉ là… quá lo lắng mà thôi.” Ninh Tử Mạn không biết nói gì để che dấu sự thất thố của mình, lúc này cô đột nhiên chú ý đến, trước mặt mình có dấu vết màu đỏ. Nghĩ tới khi nãy mình dẫm phải máu Ninh Tử Mạn cau mày, cô cúi đầu trầm mặc không nói kéo nhân ngư từ trong nước ra ngoài, kiểm tra thân thể của nàng, quả nhiên dưới đuôi nàng có vết thương bị rách. Vết thương chưa được xử lí qua, thấm nước quá lâu nên có chút nghiêm trọng. Ninh Tử Mạn nhìn đau lòng không biết nên nói gì cho phải. Có phải nếu cô không phát hiện thì nhân ngư cứ như vậy mà gạt cô?
“Trạm Lam, vì sao… em… sao lại bị thương vậy.” vuốt cái đuôi mềm mại của nhân ngư, Ninh Tử Mạn quyết định sau này sẽ không uống rượu nữa. Nhân ngư phải đến chiếu cố cho cô, đổi lại bất luận là kẻ nào nàng cũng không yên tâm.
“Xin lỗi.”
Thấy Ninh Tử Mạn đau lòng, nhân ngư thấp giọng nói. Thật ra tối hôm qua nàng không có làm gì cả, chỉ là nhìn thấy Ninh Tử Mạn và Tả Hi ôm nhau ngủ nên nổi giận, liền kéo Tả Hi ném ra ngoài đống rác. Nhân ngư lần đầu tiên đi ra ngoài, cũng là lần đầu dùng đuôi ma sát trên đất, không tránh được bị mảnh vỡ thủy tinh làm đuôi bị thương, mới có hiểu lầm sau đó.
“Không phải, em không có lỗi với chị, là do chị xúc động, em nói chị biết vì sao lại bị thương vậy?” Ninh Tử Mạn đỡ nhân ngư ngồi lên ghế, nhẹ nhàng thoa thuốc cho nàng. Cô thật sự không biết vì sao nhân ngư lại bị thương dưới đuôi, còn Tả Hi vì sao lại nằm trong đống rác. Thấy Ninh Tử Mạn hỏi chuyện này, nhân ngư cắn môi dưới, nàng không biết nói dối, không biết nên nói dối như thế nào, mà nàng cũng không cần nói dối với Ninh Tủ Mạn.
“Cô ta ôm chị, em ném cô ta đi, bò đi bị thương.” ngắn ngủi vài chữ, nhưng Ninh Tử Mạn lại hiểu được lí do bên trong, tối hôm qua nhân ngư đợi mình quay về, nhưng không thấy người đến, cuối cùng đành phải bò lên, kết quả thấy mình và Tả Hi ôm nhau ngủ. Ninh Tử Mạn biết nhân ngư có tính chiếm hữu rất mạnh, cho nên sẽ nổi giận.
Nhưng cô lại không ngờ được, nhân ngư lại biết nổi giận ném tả Hi ra ngoài. Nghĩ tới nhân ngư ôm Tả Hi, vụng về dùng cái đuôi lết ra ngoài, còn cố ý đem người nhét dưới đống rác, Ninh Tử Mạn nghĩ đến cảnh đó cảm thấy vừa buồn cười vừa bực mình.
Buồn cười vì nhân ngư rất khả ái, bực mình là nhân ngư làm chính mình bị thương. Còn có dám trực tiếp bò ra ngoài, lỡ như bị ai phát hiện thì phải làm sao bây giờ? nghĩ như vậy, Ninh Tử Mạn sợ không thôi, cô lại quên mất cần phải thoa thuốc, mà xích đến ôm chặt lấy nhân ngư, không nói hai lời liền hôn nhân ngư.
Cô trở nên nhát gan, cô sợ mọi thứ sẽ khiến cho nhân ngư rời khỏi mình, sợ mọi người sẽ trở thành nguyên nhân khiến nhân ngư không còn bên cạnh mình.
Tác giả có lời muốn nói
Chương này tiểu nhân ngư thực sự vừa hắc vừa manh, hắc là thuộc tính tự nhiên, còn manh thì các bảo bảo muốn die rồi. Nghĩ tới nàng lê cái đuôi cá ném Tả Hi vào đống rác, trời ạ, mẹ ơi, ta muốn mắng con cá này ghê, ai cũng không quản được!
Tối hôm qua np khiến mọi người kích động, cõ lẽ xuất phát từ tình yêu nhân ngư, hôm nay tui vẫn đăng nhân ngư. Nhưng lần sau đổi mới Vô Pháp Khắc Chế, chắc là lái xe liên tục, dựa theo lệ đổi mới như cũ. Liên tục lái xe là để hợp nhất văn. Ah ha ha, mọi người có ít nhất ba tấm hình không nhìn thấy tiểu nhân ngư rồi ← phảng phất kịch xuyên thấu qua cái gì. Bất quá gần đây tui lại lười mãn tính.