Là bạn thân nhiều năm không gặp, hơn nữa Tả Hi có tính tình thích náo nhiệt, quay về thì cũng phải ăn mừng một phen. Ninh Tử Mạn cũng đã chuẩn bị mua xong một căn nhà khác, mấy ngày này cũng đã dọn dẹp để đưa nhân ngư đi, nháy mắt thả lỏng cũng không ít. Buổi tối Ninh Tử Mạn gọi đồ ăn nhà hàng cho họ đem đến, rồi đưa nhân ngư lên lầu.
”What the fuck, mình đang nhìn thấy chuyện gì vậy, Ninh Tử Mạn, đ*t, god! Oh my god! Nàng… Nàng tự mình lên lầu được!” Tả Hi đối với nhân ngư vẫn rất hiếu kì, mỗi lần có cơ hội tiếp cận nhân ngư thì giống như bị điên động chân động tay. Kỳ thật Ninh Tử Mạn hôm nay cũng mới phát hiện được, nhân ngư có thể dùng đuôi đi lên cầu thang được, tuy còn vụng về cũng rất lôi thôi, nhưng ít ra tay nắm lấy lan can cũng không bị ngã xuống.
”Bồ không cần phải ngạc nhiên, chuyện này Trạm Lam học rất nhanh.”
”Trời, Ninh Tử Mạn mình không có nằm mơ chứ? Nàng so với hôm qua còn khả ái xinh đẹp hơn, mẹ kiếp, mình bị tiểu sủng vật nhà bồ làm cho điên rồi! Mình có thể ôm nàng ngủ chung được không? Không phải, mình nhất định phải ôm nàng ngủ chung!” Tả Hi đến gần nhân ngư, đang yên tĩnh nằm cạnh bàn, du͙© vọиɠ trong lòng không sợ chết muốn đến gần.
Cô lao đến ôm nhân ngư sờ soạng, Ninh Tử Mạn thấy nhân ngư nhìn mình, ánh mắt hướng mình cầu cứu, Bộ dạng ủy khuất khiến Ninh Tử Mạn mềm lòng, cô vội kéo nhân ngư qua, ôm vào trong ngực mình.
”Tả Hi, bồ đừng có mà hù nàng, còn nữa nàng là của mình, không cho phép bồ tùy tiện sờ loạn.” Ninh Tử Mạn tuyên thị chủ quyền, bị Tả Hi liếc mắt. Thấy cô ngồi ngay bàn không ăn trước mà khui chai rượu, Ninh Tử Mạn biết thể nào hôm nay người này cũng sẽ ầm ĩ một phen.
”Tiểu thiên sứ, cưng biết uống rượu không?” Tả Hi rót một ly rượu đỏ, không có uống trước, mà đưa cho nhân ngư, thấy cô ấy gọi mình là tiểu thiên sứ, nhân nghe nghiêng đầu, không có cầm ly rượu, mà ánh mắt nhìn qua hỏi Ninh Tử Mạn. Bộ dạng giống như đứa bé đang đợi để được nhận bao lì xì năm mới, Ninh Tử Mạn gật đầu, lúc này nhân ngư mới nhận ly rượu đỏ, nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy uống ngon, sau đó uống nhiều thêm một tí.
”Trạm Lam, đừng chỉ uống mỗi rượu, ăn thêm chút gì đi.” Ninh Tử Mạn nói, gắp cho nhân ngư thêm nhiều đồ ăn, thấy đồ ăn kì lạ, nhân ngư nhăn mày, nàng chưa ăn bao giờ, cũng hiểu được mùi thức ăn này không dễ ngửi. Nhưng sợ Ninh Tử Mạn không cần mình nữa, nên cúi đầu, dùng đũa gắp chút thức ăn cho vô miệng.
Chứng kiến động tác của nhân ngư, Tả Hi hơi híp mắt lại. Cô cũng có nghe Ninh Tử Mạn nói qua nhân ngư chưa bao giờ dùng đũa, nhưng chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn, thì nàng đã có thể học được cách cầm đũa, tuy không tính là thành thạo, nhưng ít ra bắt chước cũng y như đúc. Thấy nàng nhíu mày không tránh được ánh nhìn của Tả Hi, xác thực lời nói của Ninh Tử Mạn, trí lực nhân ngư rất cao, hơn nữa… Vì để lấy lòng con người mà nàng còn làm những chuyện mình không thích, chỉ với điểm này, đã nói lên nàng không đơn thuần.
”Tiểu thiên sứ, cưng có thể ăn mấy thứ này sao? Không phải chỉ nuốt trôi mỗi thịt người chứ?” Thấy nhân ngư cả nửa ngày mới chịu ăn một miếng đồ ăn, thời gian còn lại chỉ toàn uống rượu, Tả Hi đột nhiên hỏi. Vấn đề này khiến Ninh Tử Mạn phải nhíu mày, nhân ngư dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Ninh Tử Mạn một chút, lại ngẩng đầu nhìn Tả Hi. Lúc này ánh mắt nhân ngư mờ mịt không hiểu gì, mà đôi mắt lại như biết nói chuyện.
Nàng nhìn Tả Hi, đôi mắt xanh lóe lên sự bất mãn, nàng là nhân ngư, cũng đâu phải người, cho dù giả bộ tốt, thì vẫn không thể khống chế tâm mình như trước được. Chứng kiến ánh mắt nàng đang trách cứ cùng chán ghét, Tả Hi hưng phấn vì chưa từng thấy, cô tiến đến ôm nhân ngư, không ngừng dùng mặt mình cọ sát với mặt nhân ngư.
“Thật là giỏi, cưng thực sự rất tuyệt vời. Ninh Tử Mạn, có nhìn thấy không? nàng sẽ tức giận, nói rõ nàng đang nghĩ cách làm sao để bồ giữ nàng lại, trí lực này căn bản không khác gì loài người cả. Tiểu thiên sứ, cưng thực sự rất đáng yêu!”Tả Hi nói, nắm lấy miệng nhân ngư, dùng sức hôn một cái.
Lại nói tiếp, Tả Hi và Ninh Tử Mạn tính cách đều luôn điên cuồng như nhau, bằng không các nàng cũng sẽ không chỉ một người làm nhà nghiên cứu sinh vật, một người làm pháp y. Các nàng luôn tìm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở những nơi không ai biết, do đó mới tìm được nhiều phát hiện mới. Ninh Tử Mạn chính là như vậy, Tả Hi so với cô còn sâu hơn.
“Bồ đừng có khi dễ nàng, ăn no uống say đồ của bồ đi.” Ninh Tử Mạn đem Trạm Lam ôm vào ngực, liền đem về tầng ngầm, sau đó tự mình quay về, cùng với Tả Hi bắt đầu quậy tưng lên. Hai người đã lâu không gặp, tuy là gặp lại nhau chỉ vì sự việc như vậy, nhưng ăn mừng thì vẫn phải ăn. Rượu cũng đã khui hết vài chai, sau đó là đến bia. Ninh Tử Mạn cùng Tả Hi uống đến gục, quên mất dưới tầng ngầm còn có nhân ngư đang chờ cô.
“Ninh Tử Mạn, bồ… bồ đúng là nữ nhân chết bầm, bồ đừng tưởng là mình không nhìn thấy bồ có ý gì khác với tiểu thiên sứ, nói đi, bồ là… có phải đã làʍ t̠ìиɦ với nhân ngư.”
“Cái gì a…. nàng không phải là tiểu thiên sứ đâu, nàng là của mình… là Trạm Lam của mình, là công chúa nhân ngư của mình.”
“Nhân ngư… công chúa, bồ… bồ còn lãng mạn như vậy a. Nếu biết bồ thích phụ nữ, thì trước đây lão nương đã làm thịt bồ rồi.”
“Bồ dám? thử xem a.” Ninh Tử Mạn giơ tay khinh bỉ Tả Hi, thấy cô còn làm loạn, Tả Hi nhào đến, đè lên người cô.
“Được, xem mình hôm nay làm sao đè chết bồ.” Tả Hi nói nhịn không được men say, cùng Ninh Tử Mạn đã uống say mèm ôm nhau, hai người cứ vậy ngủ trên sàn nhà.
Nhân ngư ở dưới tầng ngầm đợi đã lâu, lại không thấy Ninh Tử Mạn quay về, nàng không muốn đợi nữa liền bò lên cầu thang, dùng đuôi nhích nhích lên lầu. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng Ninh Tử Mạn và Tả Hi ôm nhau ngủ. Nhìn thấy Ninh Tử Mạn đã ngủ còn có Tả Hi đang ôm cô ngủ, ánh mắt nhất thời trở nên âm u.
Nàng chán ghét nữ nhân tên Tả Hi này, không chỉ sờ người mình, mà cô ấy còn luôn cướp Ninh Tử Mạn trước mắt mình. Trước kia Ninh Tử Mạn lúc nào cũng chú ý đến nàng, nhưng mà sau khi Tả Hi đến, thì đa số thời gian cô đều ở cùng với Tả Hi, cái này đối với mình tuyệt đối là một sự uy hϊếp.
Nghĩ như vậy, nhân ngư bò đến chỗ Tả Hi, đem Ninh Tử Mạn của nàng để lên sofa, nắm lấy tay Tả Hi kéo cô ra chỗ khác. Biểu tình của nhân ngư có chút nghiêm túc, ánh mắt còn lóe lên sự hưng phấn, nàng còn nhớ lời Tả Hi từng hỏi nàng.
Không phải người cũng nuốt trôi được chứ?
Tác giả có lời lải nhải
Tiểu Tả Hi đáng thương, do chính ngươi chọc tiểu nhân ngư còn đặt tên cho nàng, còn ôm ôm sờ sờ nàng, bất quá mọi người cảm thấy tiểu nhân ngư đem Tả Hi đi làm cái gì vậy? ăn hay là trói lại để SM ta? kì thật thì suy nghĩ của tiểu nhân ngư rất đơn thuần, cơ bản không cần đoạt đi Ninh thô bỉ của nàng, thì tiểu nhân ngư vẫn là thiên sứ nhỏ nhỏ manh manh.
Các vị độc giả: Ninh thô bỉ cho ngươi, cho ngươi, chúng ta muốn tiểu nhân ngư a!
Tả Hi: đ*t… lão nương sắp bị ăn, các người còn ở đó mê gái?
Các vị độc giả: thật ngại quá, tiểu thiên sứ muốn gì thì chính là cái đó.
Tả Hi: ta kiên quyết yêu cầu, mẹ ruột tác giả cho ta thêm chỗ diễn, ta không thể làm vật tiện lợi như vậy được, nói đi bao nhiêu tiền.
Hiểu Bạo: không nên đem giao dịch py của chúng ta nói toạc ra như vậy chứ? đến, chúng ta ra sau nói chuyện.
Tiểu nhân ngư: Mạn Mạn ăn thật ngon, uống say rồi cũng…. khả ái.
Mọi người: ta hoài nghi hình như nhân ngư uống rượu giả.
Thuận tiện nói luôn, cảm giác nhân ngư dùng cái đuôi bò lên cầu thang thật đáng yêu… lắc cái mông lắc cái đầu, giật giật bật bật, ah ha ha. Còn có, nếu nhân ngư muốn ăn, ta có thể hiến dâng ta cho ngươi ăn ah, ăn rất là ngon nha ~
Nhân ngư: không ăn, cút.
Hiểu Bạo: ta nghĩ ngươi giả dạng khuê nữ của ta, khuê nữ nhà không có thô lỗ như vậy.