Cuối cùng Ninh Tử Mạn cũng theo Uông Lỗi đến chỗ nhân ngư giả kia, chỉ là khi thật sự đến đó cô mới cảm thấy chính mình không thể giải thích được, cũng có chút hối hận khi đến. Nói là đêm cuồng hoan cùng nhân ngư gì chứ, thật ra chả có nhân ngư nào, ngay cả cá sống cũng chả có, chỉ toàn cá nướng đang quay trên lò.
Nhìn quanh bờ biển không ít người mẫu mặc đồ bơi đang đứng tạo dáng chụp hình, bên dưới họ chỉ mặc cái đuôi cá giả làm bằng cao su, nhìn từ xa thì có vài phần giống nhân ngư, nhưng khi nhìn gần, thì mới thấy không có gì là giống được. Ninh Tử Mạn cầm rượu đỏ, uống liên tục, trong đầu chỉ toàn hính bóng nhân ngư.
Những người đang đứng cạnh biển kia căn bản không giống nhân ngư, bọn họ không có chút gì là giống Trạm Lam. Con ngươi Trạm Lam rất trong, giống như màu bầu trời cùng biển bao trọn dải ngân hà, không như bọn họ chỉ toàn đeo kính áp tròng. Đuôi Tram Lam trong bóng nhẵn nhụi, mỗi chiếc vảy cũng sáng óng ánh, chứ không giống cái đuôi cá cao su cẩu thả kia, được làm ra như một thứ rác rưởi.
Nhân ngư rất đẹp, nhưng mình lại làm chuyện như vậy với Trạm Lam, làm bẩn đi sự thuần túy sạch sẽ của nàng. Ninh Tử Mạn suy nghĩ có chút tự trách, chớp mắt, đem cả chai rượu đỏ nốc hết vào bụng. Uông Lỗi cầm cá nướng đến, liền thấy Ninh Tử Mạn nửa say nửa tỉnh cầm chai rượu đi đến chỗ mấy người mẫu, cũng không biết cô muốn làm gì.
“Các người… sao lại giả trang nhân ngư chứ? Các người căn bản không hiểu nàng, tại sao còn muốn giả nàng, không giống, một chút cũng không giống.” Ninh Tử Mạn tin tưởng nếu không phải do mình uống say, đời này cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy. Có thể do rượu làm say, cộng thêm cả đêm hôm qua luôn rối rắm không ngủ được, nên ưu tư lúc này liền bộc phát.
“Xin lỗi, xin lỗi, cô ấy là bạn gái tôi, cô ấy uống hơi nhiều, thật xin lỗi.” Uông Lỗi không ngờ mình mới đi có một chút Ninh Tử Mạn lại uống hết một chai rượu còn dám làm chuyện to gan như vậy, thấy mấy người mẫu sắc mặt không tốt trừng mình, Uông Lỗi lúng túng đem Ninh Tử Mạn đi, quay về xe.
“Ninh tỷ, chị sao lại uống nhiều rượu vậy a, nhà chị ở đâu, tôi… tôi đưa chị về?” Uông Lỗi ngồi bên trên, nhìn ánh mắt Ninh Tử Mạn tan rã đang nhìn ngoài cửa sổ cũng biết cô sẽ không về nhà mình. Thật ra Uông Lỗi cũng che dấu vài điểm rất cẩn thận, hiện tại Ninh Tử Mạn uống nhiều, nếu mình đưa cô ấy về nhà, phát sinh chuyện gì, có lẽ Ninh Tử Mạn cũng sẽ không bài xích mình nữa.
“Về nhà? đi về… đi về nhà cái gì…” Ninh Tử Mạn cau mày nói, cô nhớ Trạm Lạm, đã một ngày không thấy nàng, bây giờ nhớ muốn chết. Không biết nàng một mình ở tầng ngầm có đói hay không, nàng có tự mình đi tìm cá ăn không đây?
“Ninh tỷ, chị uống say, tôi phải đưa chị về nhà a.” Uông Lỗi đỡ Ninh Tử Mạn, để cô tựa lên vai hắn, nghe mùi rượu trên người Ninh Tử Mạn, nhìn khuôn mặt cô sau khi uống say, hô hấp của Uông Lỗi có chút nặng nề.
Ninh Tử Mạn là một người đẹp, không thể nghi ngờ, dù bình thường khuôn mặt luôn nghiêm túc, khí chất cùng ngũ quan trên người đều tốt, đủ để những người coi thường tính cách quái của cô cũng không dám vọng động. Nhưng vào lúc này, cô uống say phần hời hợt kia cũng bớt đi, ngược lại cực kỳ nhu nhược. Mái tóc dài màu nâu tản mát, gò má trắng nõn ửng hồng, đôi môi thủy nộn yêu kiều, Uông Lỗi hận không thể làm gì được Ninh Tử Mạn, có lẽ do trên xe không đủ tiện nghi, thôi thì đem về nhà nói sau…
“Đúng… về nhà…. tôi muốn tìm Trạm Lam…. Trạm Lam.” Ninh Tử Mạn lẩm bẩm, miệng nói ra địa chỉ, Uông Lỗi thấy tình hình chuyển tốt, vội lái xe, đêm Ninh Tử Mạn đến nơi mà cô nói. Ở sở nghiên cứu rất ít người biết chỗ của Ninh Tử Mạn, chỉ có vài người quan hệ tốt mới biết rõ, nhưng cũng không có đến xem qua. Nhìn căn nhà ba tầng kia, ánh mắt Uông Lỗi lóe lên sự đắc ý.
Hắn biết Ninh Tử Mạn có tiền, thân phận là sở trưởng, tham dự thảo luận không ít những lần hội nghị nghiên cứu quốc gia, dáng dấp lại đẹp. nữ nhân như vậy nếu kết hôn với mình, không chỉ ba mẹ sẽ hài lòng, mà người thân cũng sẽ nhìn mình với con mắt khác. Cho nên nói, lớn hơn 3 tuổi cũng không không phải chướng ngại gì. Nghĩ vậy, Uông Lỗi không kịp đợi đem Ninh Tử Mạn xuống xe, đỡ cô đi mở cửa.
Ninh Tử Mạn mơ màng, ấn mật mã cửa phòng, Uông Lỗi ghi nhớ lại mật mã. Đây là lần đầu hắn đến nhà Ninh Tử Mạn, bất quá hắn tin là sau này sẽ còn ghé chỗ này nhiều hơn. Uông Lỗi không muốn đợi Ninh Tử Mạn vào phòng, chỉ là mới vừa vào cửa Ninh Tử Mạn đã đi loạn khắp nơi trong phòng, trong miệng còn gọi tên Trạm Lam.
Uông Lỗi không biết nhà Ninh Tử Mạn còn có người khác hay không. hắn nghi ngờ đi theo Ninh Tử Mạn khắp nơi, căn bản không phát hiện bóng người, cuối cùng chỉ nghĩ đến có lẽ là thú cưng.
“Ninh tỷ, chị đừng chạy loạn, chị đang tìm gì? Cái gọi là Trạm Lam là người sao?” Uông Lỗi thấp giọng hỏi, nhưng Ninh Tử Mạn lại không thấy hắn, chỉ đi lòng vòng trong phòng. Sau một hồi hình như cô lại tìm được gì đó, vội chạy vào góc phòng, Uông Lỗi lúc này mới phát hiện, thì ra trong góc phòng còn có một cánh cửa khác. Hắn thấy Ninh Tử Mạn lại gọi Trạm Lam rồi chạy xuống, hắn sợ Ninh Tử Mạn xảy ra chuyện, không còn cách nào đành chạy theo.
Dưới tầng ngầm, ánh sáng hắt ra yếu ớt, bên trong có rất nhiều hồ cá, Uông Lỗi xuống dưới tầng ngầm, nhưng hắn lại quên mất du͙© vọиɠ của mình, trợn mắt nhìn Ninh Tử Mạn đang ôm lấy sinh vật đó. Đó là một nhân ngư thật sự, đúng hơn phải nói là mỹ nhân ngư. Vẻ đẹp mỹ lệ của nàng so với bất kì minh tình nào mà Uông Lỗi gặp cũng hơn rất nhiều.
Mái tóc nàng mềm mại nhu thuận bóng loáng, đồ bơi màu xanh bao quanh hai khỏa tuyết trắng đầy đặn, vòng eo nhỏ gọn, còn có đuôi cá màu xanh khác với con người. Uông Lỗi không ngờ được trên thế giới này còn có nhân ngư, hơn nữa nhân ngư còn xuất hiện trong nhà Ninh Tử Mạn, lúc này Ninh Tử Mạn còn đang ôm nhân ngư… ở trong hồ nước lầm bầm gì đó. Mà kì lạ nhất chính là nhân ngư không thèm nhìn mình một cái, chỉ nhìn chằm chằm Ninh Tử Mạn, tựa như tầm mắt đã định trụ. Uông Lỗi mất bình tĩnh, hắn vội đi đến, lôi Ninh Tử Mạn ra.
“Ninh tỷ, sao chị lại tìm được nhân ngư này? tại sao lại ở nhà chị?” Uông Lỗi nói rất to, ánh mắt Ninh Tử Mạn lúc này mới dừng lại, nhìn về phía hắn. Uông Lỗi đã thấy mình ôm nhân ngư đưa lưng về phía hắn, cho nên khi Ninh Tử Mạn nhìn lại nhân ngư thì thấy cả hắn, thấy Uông Lỗi xuất hiện dưới tầng ngầm, mồ hôi lạnh theo sống lưng Ninh Tử Mạn tràn ra, rượu cũng tỉnh một nửa.
Cô hận không thể tự tát mình một cái. tại sao lại…. lại uống say còn cho Uông Lỗi đi theo, để hắn biết chuyện nhân ngư. Cách duy nhất Ninh Tử Mạn nghĩ ra hiện tại là, nhất định phải để Uông Lỗi bịt kín bí mật này, không cho hắn nói ra, một khi chuyện nhân ngư bị biết, hậu quả sẽ vô cùng nguy hiểm.
“Uông Lỗi, cậu thích tôi, đúng không?” Ninh Tử Mạn không trả lời Uông Lỗi, mà cười hỏi.
“Ninh tỷ… tôi…”
“Tôi biết cậu thích tôi, bất quá…. tôi không rõ được tình cảm của mình, nhưng tôi luôn coi cậu như bạn thân, tiền đồ cậu trong sở nghiên cứu cũng rất tốt.”
“Nhưng nhân ngư, là… là tôi… tình cờ nhặt được đem về, tóm lại, nàng đối với tôi rất quan trọng, tôi không muốn đem chuyện của nàng nói ra ngoài, cũng không hy vọng có những người khác biết. Tóm lại, chuyện nhân ngư là bí mật giữa hai chúng ta, được không?” Ninh Tử Mạn vừa nói vừa nháy mắt với Uông Lỗi một cái. Cô đang tự phỉ nhổ chính mình, bất quá hiện tại ngoài cách này, thì cũng không còn cách nào khác.
“Ninh tỷ… tôi hiểu, tôi sẽ giúp chị giữ bí mật, vậy sau này tôi có thể đến gặp chị được không?”
“À…. được.” Ninh Tử Mạn tính từ chối, nhưng sợ Uông Lỗi đem chuyện này nói ra, đến miệng muốn không cũng phải ừ. Cô luôn nhấn mạnh với Uông Lỗi không được cho bất kỳ ai biết, lúc này mới chuẩn bị đưa Uông Lỗi ra ngoài.
Mặc dù Uông Lỗi không muốn đi, nhưng thấy Ninh Tử Mạn đã tỉnh táo lại, vừa rồi còn nói với mình một hồi, chỉ đành dừng lại như vậy. Trước khi đi, hắn quay đầu liếc nhân ngư trong hồ nước, phát hiện nhân ngư trước đó không phản ứng với mình đang ở đây nhìn hắn. Nhân ngư lúc này không lạnh lùng như khi nãy, thậm chí còn có chút… có chút mị hoặc cười với mình.
Không phải do Uông Lỗi ảo tưởng, mà là nhân ngư thật sự đang cười với mình. Nàng đưa tay vén mái tóc dài đen mượt lên, lộ ra đôi mắt xanh xinh đẹp, nàng cười đến câu người, nụ cười này còn hơn cả ánh nước, nhìn qua xinh đẹp như là truyện cổ tích, khiến hai chân Uông Lỗi muốn tê dại/ Sau khi cười xong nhân ngư còn đưa ra cái lưỡi phấn nộn liếʍ môi dưới căng mọng của nàng. Uông Lỗi nhìn đến ngẩn ra, cho đến khi Ninh Tử Mạn ở trên lầu gọi hắn, hắn mới tỉnh hồn đi lên.
Thật vất vả mới đuổi được Uông Lỗi, Ninh Tử Mạn có chút nặng nề cúi thấp đầu đi xuống tầng ngầm, cô muốn hỏi Trạm Lam nên làm gì đây, nhưng khi cô đến gần hồ bơi mới thấy cả người nhân ngư đã chìm trong nước, còn mỗi cái đuôi hướng về mình, bộ dạng rõ ràng là không muốn để ý đến cô.
Ân, tuyệt đối tức giận.
Tác giả có lời lải nhải
Khụ khụ…, hôm nay tính đăng np chương mới, kết quả chơi trò rút thăm, rút được phiếu nhân ngư, hết cách rồi, bảo bảo không cách nào nhịn được sự cám dỗ của nhân ngư, cuối cùng phải đăng chương nhân ngư hôm nay luôn. Chương này viết hết 6 tiếng, kết quả nằm một hồi không biết gì ngủ luôn, thức dậy mới thấy choáng đầu, vội viết cho xong cái còn lại, đăng lên… sau đó đối với ‘nước mật’ ngủ này tui cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
So… chương này là đầu mối mọi chuyện, vẫn câu nói kia, tiểu nhân ngư cho đến giờ vẫn không hề là tiểu nhân ngư đơn thuần nha, Ninh thô bỉ, hay là cái thứ thô bỉ kia!
Liếc mắt thì còn sức sẽ tiếp, chương sau sẽ tiếp tục, không thì chương sau nữa, hay là chương sau sau sau nữa, dù sao chương về sau mới có. Ngao ô, xin mọi người cổ vũ, thích văn này cho cai like, or lưu lại tin nhắn dâʍ đãиɠ.
Ngoài ra nói một chút, tình triền bên Tấn Giang hôm nay không đăng mà phát trên chạy như gió lốc, sở dĩ không có giải thích trên Tấn Giang là do quản lí SB đang theo dõi tui, viết cái gì cũng bị khóa, bây giờ Tấn Giang đang canh tui, cố ý tìm tra, đoán chừng bách hợp là dễ bị khi dễ, nói thật, tui không muốn mắng cái loại quản lí này, nếu có thể tui sẽ đánh hắn, đánh chết hắn. Mỉm cười.JPG