"Nhi thần tham kiến phụ hoàng." Bởi vì trong
điện chỉ có phụ hoàng con Hoa Kiền Quân, tính
ra cũng có chẳng mấy người, bởi thế Hoa
Thế Chiêu cùng bọn họ quỳ lạy chứ không rình rang nghi lễ.
"Tất cả đứng lên rồi ngồi xuống ghế đi, ta có
chuyện quan trọng muốn cùng các con thương nghị." Hoa Kiền Quân mệt mỏi
nhắm nghiền đôi mắt, chỉ chỉ mấy cái ghế ý bảo bọn họ ngồi xuống.
"Chuyện gì làm cho phụ hoàng phải bận tâm như
vậy? Vì sao trông người lại mệt mỏi như thế?" Nhìn sắc mặt Hoa Kiền Quân
như vậy càng làm cho Hoa Thế Chiêu lòng thêm lo lắng, phải biết là chuyện động
trời lắm mới có thể khiến cho Hoa Kiền Quân có sắc mặt như vậy.
"Đêm qua Hộ quốc công chúa của Bích Lạc cùng Phò
mã đã đến đây tìm gặp ta, " Hoa Kiền Quân âm thầm nhìn các hài nhi của
mình, trong mắt đã có chút sợ hãi, "Bích Lạc ngay từ lúc tháng trước đã
biết chuyện nước ta cùng Kim Sa, Long Dược liên minh."
Khánh Vương gia tộc vốn là có những con cháu kiệt
xuất, tương lai của thiên hạ Đại Khánh đều là trong tay bọn họ, cái kế hoạch
liên minh kia, hắn vẫn là đoán không ra ý đồ. Lại lo lắng sợ Bích Lạc dùng lợi
ích để mua chuộc, khiến cho nội bộ Khánh Quốc bị chia rẽ, nghĩ tới nghĩ lui,
cũng chỉ có thể là cùng bọn họ bàn luận, biết đâu sẽ suy nghĩ ra thì sao. Thứ
nhất là đem chuyện này làm rõ, thứ hai cũng cho bọn họ hiểu rõ lợi ích, nên tốt
nhất chính là nói rõ cho rồi, chỉ có cách là Khánh Vương hắn đem nội bộ đoàn
kết lại, mới có thể làm cho người ngoài khó lòng chia rẽ.
"Phụ thân định đối phó chuyện đó thế nào?"
Hoa Duệ trong mắt có một tia lãnh âm thầm lóe lên, làm cho người ta còn chưa
kịp phát giác đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một vẻ quan tâm nhàn
nhạt.
Hoa Kiền Quân bình tĩnh nhìn bộ mặt kiêu ngạo của con
trai, trong mấy đứa con của hắn, Hoa Duệ thật là người có khả năng trở thành
người kế vị hắn, suy nghĩ sâu xa, thủ đoạn cũng ngoan độc, lại chỉ dùng thuộc
hạ thân tín, chẳng qua là tính tình quá kiêu ngạo, lại thật khó bảo, khó tránh
khỏi có chút bảo thủ, hắn lên nắm quyền, việc thủ giang sơn lại có vẻ không
được linh hoạt cho lắm. Cho tới nay, hắn đối với đứa con trai này cũng không
quá yên tâm, không dùng thì thật tiếc, dùng lại sợ sẽ sinh bất trắc, tự hắn
quay lại cắn mình. Bây giờ nghĩ lại, nếu là cùng Bích Lạc thành lập liên minh,
tương lai, đem một nữa lãnh thổ Long Dược giành được cho hắn quản lý, có hắn
cùng Hoa Thế Chiêu hai vùng liên kết, vừa có thể bảo vệ lẫn nhau lại cũng vừa
có thể kiềm chế để tránh sinh họa, thật là vẹn toàn đôi bên.
Thấy Hoa Duệ nhìn thẳng đến hắn không hề né tránh ánh
mắt, Hoa Kiền Quân trong lòng đối với hắn càng thêm tán thưởng, mở miệng nói:
"Hộ quốc công chúa tuy không phải huyết mạch của hoàng tộc Bích Lạc, nhưng
lại là người sở hữu một nửa kho tiền của Bích Lạc, ta biết là ‘ có tiền có thể
ma sui quỷ khiến! ’."
Lưu Thư Hằng tay xoa cằm của mình, lẩm bẩm nói:
"Hay cho câu ‘ có tiền có thể ma sui quỷ khiến! ’, nữ nhân kia cũng không
thể xem thường."
"Đâu chỉ nữ nhân kia không thể khinh thường, còn
có Úy Trì hầu đi chung với cô ta, không
biết các ngươi có chú ý không, người này đi lại như gió, nhảy xuống đất lại
không tiếng động, khí thế mặc dù đã che giấu đi, nhưng nhìn hắn thì chính là
bất đồng, không biết các ngươi thế nào, ta nhìn hắn thi triển công phu, cũng là
nhận thấy mình không có công lực như hắn.”
Lưu Thư Hằng nhìn mọi người nói, hôm qua hắn không
giống như Hoa Duệ, chỉ lo lấy nhìn chòng chọc nữ nhân kia, mà là chú ý đến
người nam nhân đứng ở đằng sau, bắt gặp ánh mắt hắn, liền làm cho Luu Thư Hằng
cảm thấy da đầu hàng loạt tê dại, đó là một loại công phu cực tốt, người bình
tương chưa chắc đã đạt được tới cái thành tựu như vậy.
"Ta đã sớm nói, Kim Sa cục diện quá loạn, mấy vị
hoàng tử Long Dược thì lại không hiểu chuyện chính sự, chuyện liên minh này vốn
là không an toàn, hiện tại ứng nghiệm chứ?" Hoa Thế Thống ba phần tức
giận, bảy phần đắc ý vòng tay lớn tiếng nói, "Ban đầu các ngươi không chịu
nghe ta, hiện tại như thế nào?"
Hoa Thế Tranh trợn mắt nhìn vẻ mặt tràn đầy đắc ý của
Hoa Thế Thống, nói: "Hiện tại chuyện đã bại lộ, tạm thời không nói là do
nước nào tiết lộ, chuyện này bại lộ đã là sự thật, đánh lén là không thể nào,
nếu là chính diện đối đầu với quân đội Bích Lạc, chúng ta chắc chắn chính là không
thể thắng được."
"Kế này bỏ thôi, còn dùng thế nào nữa." Tôn
Ngọc Phương một câu tổng kết, nghiêng đầu nhìn Hoa Kiền Quân cười đầy ẩn ý nói:
"Ngược lại phụ hoàng không đem lời nói cho hết nhé, Hộ quốc công chúa kia
còn cùng phụ hoàng nói cái gì?"
Hoa Kiền Quân nhìn đứa con này phân tích cùng quan
sát, hài lòng gật đầu một cái nói: "Hoàng Phủ Hạo Thiên có ý tứ là tương
kế tựu kế, do Bích Lạc kiềm chế quân chủ lực của Kim Sa cùng Long Dược, còn Đại
Khánh thì trực tiếp quay lại tấn công Long Dược."
"Kế hay!" Hoa Duệ nghe vậy trong mắt sáng
lên, nhưng sau đó lại nhíu mày, liếc mắt nhìn Hoa Kiền Quân đang ngồi trên ghế,
thắc mắc: "Bích Lạc chịu đem Long Dược chia ra với Đại Khánh?"
"Hoàng Phủ Hạo Thiên có ý tứ là phân công hợp
tác, sau thì đem Long Dược thành trì chiếm được chia đều!" Hoa Kiền Quân
tức thời tiết lộ một câu.
Vẫn không nói gì Ngô Hạo chần chờ nhìn Hoa Kiền Quân
hỏi: "Phụ hoàng còn chuyện gì nói nữa không hay là đã hết chuyện? Nói đến
chuyện chúng ta quay lại tấn công ngược vào Long Dược, Kim Sa nếu cùng Long
Dược hợp thành một cổ, Bích Lạc cũng khó mà ngăn chặn được, dù sao môi hết run
rẩy đạo lý ai cũng hiểu."
"Không hổ con cháu Hoa gia ta là anh tài kiệt
xuất, các ngươi không tệ, thật không tệ a, ha ha ha." Hoa Kiền Quân cười
ha ha, trên mặt vẻ lo lắng đã hoàn toàn tan biến, "Hạo nhi nói không sai,
câu chuyện bàn với Hộ quốc công chúa hoàn chỉnh phải là, thừa dịp Long Dược
cùng Kim Sa đem binh tấn công Bích Lạc, nước ta dùng tốc độ nhanh nhất chiếm
Long Dược, xong chuyện thì quay mũi giáo hướng về Kim Sa. Hai nước hiệp nghị,
Long Dược do hai nước chia đều, còn về Kim Sa, vậy liền bằng bản lãnh của mình,
chúng ta có thể chiếm được bao nhiêu thì chiếm bấy nhiêu."
"Kế này thật là khéo tính, chẳng qua là Bích Lạc
hảo tâm như vậy, đem miếng mồi ngon đưa đến cho ta?" Hoa Thế Chiêu trong
mắt tràn đầy nghi ngờ nhìn mọi người, lại quay sang Hoa Kiền Quân hỏi:
"Phụ hoàng có phải hay không đang chính là vì chuyện này mà phiền
não?."
“Phụ hoàng chính
là nghĩ không ra điều này, mới muốn cùng các con nói chuyện." Hoa Kiền
Quân mỉm cười gật đầu nói.
"Kế này của Bích Lạc thật có thể hóa giải nguy cơ
bị ba nước vây đánh, cho chút thành ý như vậy chắc cũng chỉ là bình thường
thôi?" Hoa thói đời có chút không xác định nói, chẳng qua là chân mày kia
vẫn là nhíu chặt.
"Là phụ hoàng cũng
chính là muốn như vậy, chẳng qua là cảm giác có chút không ổn."
"Con thì lại nhận được tin, Hoàng Phủ Phượng
Thiên cùng Hoàng Phủ Cảnh Thiên khi Hộ Quốc công chúa đến Khánh Quốc hai ngày
thì cũng chia ra đi đến Kim Sa cùng Băng Tinh, nghĩ thế nào cũng thấy chuyện
này có liên quan, Bích Lạc chắc đã sớm có tính toán rồi." Hoa Thế Lam
thanh nhã ôn nhuận vuốt vuốt vạt áo, cũng không ngẩng đầu lên nói, đối với ánh
mắt mọi người nhìn chằm chằm vào hắn, thì coi như là không nhìn thấy.