Tình không vạn lí, cỏ biếc vô ngần, trời xanh cao vời
vợi, mây trắng nhè nhẹ trôi.
Khí trời đẹp như thế, đâu đâu cũng một màu xanh biếc
tuyệt đẹp, nhưng có người lại vô lực thưởng thức. Hàn Chiến dựa lưng vào thành
xe, mặc cho bảo mã yêu quý tự mình mang xe ngựa chạy về phía trước, tâm tình
thoải mái thưởng thức khung cảnh thảo nguyên xanh mênh mông bát ngát.
Bên trong xe ngựa phía sau lưng vang lên tiếng hít thở
vững vàng khiến hắn từ đáy mắt đến khóe miệng đều tràn đầy ôn nhu, hai người
độc hành mấy ngày nay, hắn được hưởng thụ đầy đủ cái gọi là quyền lực của tình
nhân, vô cùng “tận tâm tận lực” đem bé yêu trong xe yêu thương chăm sóc từ
trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ngay một cọng tóc cũng không để rơi. Hậu
quả trực tiếp chính là làm cho người mỗi tối đều phải “sinh long hoạt hổ” tiếp
nhận hắn dùng lực “yêu thương” kia chỉ có thể nhân lúc ban ngày mà ngủ đến
thiên dời địa ám, để bổ sung thể lực bị hắn làm hao tổn hôm trước cũng như để
dành thể lực cho một đêm vận động huyết mạch hưng phấn, dục tiên dục tử khác.
Tuy nói là hai người mỗi đêm đều chiến đấu mãnh liệt
hơn cả đêm trước, khiến hắn càng ngày càng hài lòng, bất quá hành trình của hai
người lại không bị chậm trễ chút nào. Trải qua mười mấy ngày trèo đèo lội suối,
khi người nào đấy vẫn đang ngủ mê man, hai người đã tiến vào vùng đất biên cảnh
tiếp giáp Khánh quốc.
Lúc này đây, trên vùng đại bình nguyên tiếp giáp Khánh
quốc cũng không có dân cư sinh sống, biên cảnh hai nước chỉ có hai tòa thành
đứng xa xa trông nhau, hết thảy đều không hề có bất kì phòng hộ hay mũi tiến
công trọng yếu nào che chắn, thật không biết có phải là do ban đầu lão tổ tông
Bích Lạc cùng Khánh quốc quá tin tưởng vào đối phương cùng thực lực của mình
hay không mà lại ngu xuẩn đến mức này, khiến cho con cháu đời sau phải lâm vào
khốn cảnh.
Lại còn một tiểu ngu ngốc không có đến nửa điểm quan
hệ huyết thống với Bích Lạc hoàng thất muốn đi gánh vác cái loại chuyện rắc rối
đó, chạy tới chạy lui ở cái chốn mà gà không đẻ trứng, chim chẳng thèm bay, Hàn
Chiến bất đắc dĩ thở dài, nói cho cùng hắn vẫn không ưa nam nhân một nhà Hoàng
Phủ, càng không thích Hàn Tuyết rỗi việc kiếm chuyện chơi, chỉ là chẳng qua hắn
còn nói nhẹ nhàng nên không ai thèm nghe hắn.
Mặt trời trên cao lưu chuyển, từ từ dời về phía tây,
ánh hồng lấp lánh mờ ảo cũng làm một ngựa một xe lướt đi trên thảo nguyên xanh
nhiễm một màu đỏ hồng.
“Ân......” Bên trong xe ngựa truyền ra tiếng rên
khẽ thanh mảnh, báo hiệu người nào đó vừa mới tỉnh mộng đẹp.
Hàn Chiến không chút tiếng động nhếch nhếch miệng,
nhanh chóng kéo cương dừng ngựa, thân người nhẹ nhàng linh hoạt lập tức tiến
vào bên trong xe.
Cửa xe mở mở khép khép, Hàn Tuyết liền bị áp chế dựa
trên một thân thể ấm áp.
“Giờ là lúc nào?” Hàn Tuyết còn ngái ngủ, mơ hồ không
rõ hỏi.
“Hoàng hôn rồi.”
Nghe ra trong thanh âm của Hàn Chiến nồng đậm ý cười,
Hàn Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, hết cả buồn ngủ, cũng không biết nàng thành
ra thích ngủ như vậy là do ai chứ. Một đôi tay ngọc thon thon hướng tới bên
hông người kia, dùng hết sức bình sinh nhéo một cái…
“Ách -----” thế này không biết có tính là vui quá hóa
buồn? Hàn Chiến bất đắc dĩ cười khổ dưới đáy lòng. Bởi để cho người trước mặt
phát tiết, không thể không kéo căng bắp thịt mà chống đỡ, bằng không phúc lợi
buổi tối sẽ bị giảm bớt, hắn hôm nay có thể sẽ phải một thân cô quả. Vì đánh
lạc hướng sự chú ý của tiểu nha đầu, Hàn Chiến vội nói: “Chúng ta đã vào bình
nguyên rồi, ước chừng hai ngày nữa là đến được thành biên, phong cảnh bên ngoài
lúc này không tệ, nàng không muốn nhìn một chút sao?”
“Đến bình nguyên rồi, nhanh như vậy?” Còn tưởng rằng
mỗi ngày hai người đều tận sức làm cái chuyện kia sẽ làm chậm hành trình, không
nghĩ tới mau như thế đã đến bình nguyên. Hàn Tuyết trở mình ngồi dậy, nhấc rèm
cửa sổ lên liền thu ngay vào tầm mắt thảo nguyên vô tận phủ mờ một lớp kim
quang ánh hồng, lại còn vầng thái dương cuối ngày tròn trịa cũng mang màu đỏ
hồng lấp lánh.
“Thật là đẹp a!”
“Đúng vậy, thật là đẹp!” Hàn Tuyết ngủ đến váng cả
đầu, căn bản không biết mình một thân xích͙ ɭõa được Hàn Chiến bọc trong áo
choàng rộng ôm lên xe, lúc này nàng lật người một cái liền khiến áo choàng kia
trượt đến thắt lưng, hào quang hồng sắc xuyên thấu da thịt quang khiết trong
suốt, mê mẩn nhìn, Hàn Chiến nổi lên dục tính, dục hỏa trong mắt cũng điên
cuồng bùng cháy.
Chỉ thấy Hàn Chiến vạn phần si mê vươn móng vuốt sói,
mà người đáng thương nào đó vẫn còn chìm đắm trong cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ
tráng lệ.
Cho đến khi trước ngực bị hai bàn tay ấm áp bao phủ,
Hàn Tuyết mới tỉnh hồn, vừa quay đầu, lại chỉ kịp phun ra một chữ, “Chàng...
...”
“Thật là đẹp......” Hàn Chiến si mê dán lên môi
đỏ mọng vừa dời về phía hắn, thật sâu thăm dò vào trong, mυ'ŧ lấy cái lưỡi đinh
hương, quấn quýt không chịu buông tha, lòng bàn tay ôm trọn hai luồng nhuyễn
mịn từ từ nhu chuyển nắn bóp.
“Ân!” Hàn Tuyết vô lực phản kháng đành phẫn nộ rên hừ
hừ, nàng ngủ liền một ngày, còn chưa kịp ăn phần cơm, uống miếng nước, người
này sẽ không lại quấn lấy nàng làm chuyện ái ân chứ? Mỗi đêm đều kịch liệt hoan
ái như vậy, nói là nàng không thích thì cũng quá giả dối rồi, dù sao thì Hàn
Chiến tuy có cuồng dã bá đạo đòi hỏi nhiều lần nhưng lúc nào cũng chú ý đến cảm
thụ của nàng, mỗi lần hoan ái đều khiến nàng thư thái trước rồi hắn mới tiến
tới thỏa mãn thứ mình cần. Cứ coi là muốn làm thì cũng để nàng uống ngụm nước,
ăn miếng cơm đã chứ?
Cảm giác được bất mãn của Hàn Tuyết, Hàn Chiến quấn
lấy cái lưỡi liếʍ mυ'ŧ một chút mới lưu luyến buông lỏng, có chút chán nản ngả
lên vai Hàn Tuyết cọ xát, kéo cao áo choàng đã trượt xuống thắt lưng nàng lên.
“Nàng đã một ngày chưa ăn cơm, trước cứ ăn ít đồ đi.”
Hàn Chiến vừa nói vừa lôi từ trong góc xe ngựa ra một bọc đồ đưa cho Hàn Tuyết,
“Tối nay chúng ta chỉ có thể tá túc nơi hoang dã, bình nguyên này buổi tối sẽ
có bầy sói qua lại, giờ ta ra ngoài chuẩn bị một chút, buổi tối chúng ta cũng
được an tâm nghỉ ngơi.”
Nhìn Hàn Chiến mở cửa đi ra ngoài, Hàn Tuyết xem
thường bĩu môi, lại còn “an tâm nghỉ ngơi” chứ, hắn mà để cho nàng nghỉ ngơi
mới là lạ.
Hàn Chiến lập tức hạ thấp xe ngựa, cho ái mã nuốt một
viên thuốc nhỏ rồi mới lấy xe ngựa làm trung tâm dụng kiếm vẽ một vòng tròn,
đồng thời tại khe đất kiếm vừa họa ra bỏ xuống chút dược vật, sau đó lại mở
rộng phạm vi, làm tương tự vẽ tiếp một vòng y hệt, cứ như vậy hạ kiếm vẽ năm
vòng tròn thật lớn bao quanh mới quay về bên cạnh xe ngựa.
Hàn Tuyết vẫn dựa vào bên cửa xe nhìn Hàn Chiến làm
việc, đối với hành động của hắn tràn đầy tò mò. Khi xưa nàng cũng từng nghỉ lại
nơi hoang dã, chẳng qua là lúc đó có mười hai thị vệ theo hầu, buổi tối lúc
nghỉ ngơi Hàn Chiến chưa từng làm qua mấy động tác kì quái này.
Thấy Hàn Chiến cười cười với nàng, Hàn Tuyết không
khỏi thò đầu ra tò mò hỏi: “Chàng rắc cái gì trên đất này vậy?”
“Thuốc.”
Thật đúng là lời ít ý nhiều, Hàn Tuyết tức giận liếc
mắt, “Thuốc gì? Độc dược?”
Hàn Chiến nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ bờm ngựa liền chui
vào trong xe, đóng kỹ cửa xe lại, lúc này mới hướng Hàn Tuyết thần bí cười một
tiếng, “Phải mà cũng không phải.”
Lần này, Hàn Tuyết lại càng thêm hiếu kì, “Rốt cuộc là
thuốc gì?”
“Độc dược thêm xuân dược!”
Hàn Tuyết nhất thời mặt đầy hắc tuyến, lại như có đàn
quạ đen bay qua (nguyên văn là đàn vịt đen =))
chẳng ăn nhập gì cả, vì vậy em mạn phép sửa thành đàn quạ, cũng toàn chim thôi,
beta-er nếu muốn giống bản gốc thì cứ sửa lại thành đàn vịt ^^ và nhớ xóa cái
dòng này đi). Rải độc trên mặt đất là vì muốn phòng kè địch cùng
dã thú, cái này nàng có thể hiểu, nhưng xuân dược? Có thể phòng gì đây? Vạn
nhất địch nhân tới đều là nam, nơi này trước sau không thôn xóm, không hàng
quán, chỉ có độc nàng là nữ a?!! Càng nghĩ mặt Hàn Tuyết càng đen, tay ngọc
thon nhỏ nhịn không được liền biến thành ma trảo, bò lên cổ Hàn Chiến.
“Nói mau, chàng rốt cuộc muốn làm gì?”
Hàn Chiến nhìn Hàn Tuyết bộ dạng hung tợn, cười khẽ
lắc lắc đầu, nắm lấy mũi nhỏ của nàng cười trêu nói: “Muốn giả bộ ác nhân,
không phải chỉ cấn trợn to hai mắt là được, tiểu nha đầu!” Nói xong liền kéo
hai tay Hàn Tuyết xuống đem người khóa vào trong ngực. “Sói trên thảo nguyên
tốc độ nhanh, số lượng cũng nhiều, mang trên người ta đều là thuốc trị thương,
hai thứ thuốc đó là do Hàn Kỳ trước khi đi cứng rắn âm thầm đưa cho ta, độc này
cũng không biết hiệu quả như thế nào, bỏ thêm xuân dược là để cho mấy con sói
hoang kia có thật nhiều chuyện phải làm, đến lúc đó liền không thể quấy rầy
chúng ta.”
Xuân dược thêm độc dược ư? Thử nghĩ hai con sói đang ở
nơi nào đó làm chuyện ân ái mà độc bỗng dưng phát tác ngã lăn ra đất, hai cỗ
thân sói vẫn còn liền chặt một chỗ.
Ách! Nam nhân này thật là tà ác, thật xấu, ngay cả
chết cũng không để cho sói chúng nó được chết tử tế a.