“Cái này không nhọc ngươi phải quan tâm vô ích.” Hàn
Chiến lạnh lùng trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Hạo Thiên một cái, rồi lại quay đầu
hướng Hoàng Phủ Phượng Thiên đang nhìm chằm chằm hắn băng lãnh nhíu mày nói:
“Với trí tuệ của ngươi, ta khó lòng nào mà giải thích với ngươi về kĩ xảo giấu
kiếm, có nói ngươi cũng không hiểu.” Nói xong liền hất đầu không thèm để ý đến
hắn nữa.
“A?” Hoàng Phủ Phượng Thiên ngây cả người, hoàn toàn
không nghĩ tới một người bình thường không phun nổi hai câu như Hàn Chiến lại
bỗng dưng có thể một hơi nói ra một câu dài như thế, chờ hắn trở về chỗ, mới
hiểu được Hàn Chiến đang chửi mình ngu xuẩn, cơn giận nhất thời bốc lên:
“Ngươi..... Ngươi dám thử lặp lại lần nữa xem?”
Hoàng Phủ Hạo Thiên vội vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Phượng
Thiên, an ủi: “Không cần ngạc nhiên, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, gần đây
hắn ăn được nhiều nước miếng Tuyết Nhi, miệng khó tránh khỏi có chút cay độc.”
“Ta không có thời gian cùng ngươi cười đùa, chỉ một
câu, ít làm phiền Tuyết Nhi, ngươi có thể sung sướиɠ gối cao đầu mà nằm.” Hàn
Chiến có chút khó chịu không kiên nhẫn, Tuyết Nhi sợ là sắp tỉnh, trước tiên cứ
đuổi hai con ruồi này đi, rẽ qua phòng bếp rồi trở về phòng, mang một ít điểm
tâm ngon miệng về cùng.
Đường đường hai đấng nam nhi có địa vị bậc nhất Bích
Lạc quốc này, mà nháy mắt ở trong tâm Hàn Chiến đã hóa thân thành hai con rệp,
nếu bây giờ bọn họ biết được suy nghĩ của Hàn Chiến, sợ là sẽ lập tức nhảy dựng
lên cùng Hàn Chiến liều mạng.
Nghe vậy, trong lòng Hoàng Phủ Phượng Thiên chợt oanh
một cái, hai mắt gian xảo quét tới quét lui trên người hai người kia, cười như
không cười nói: “Nghe nói mấy ngày này trong cung có thích khách, sẽ không phải
là......”
“Cái này.....” Hoàng Phủ Hạo Thiên hơi lúng túng
lau mặt, nhức đầu nhấn nhấn huyệt thái dương, sức ghen của Hàn Chiến thật khiến
người ta đau đầu, giương mắt nhìn Hàn Chiến nói: “Tuyết Nhi là đầu mối cung cấp
tin tức trong dân gian của hoàng triều ta, luôn có một số việc không tránh khỏi
nàng sẽ biết,” thấy biểu tình Hàn Chiến cười như không cười, Hoàng Phủ Hạo
Thiên lập tức bổ sung: “Bất quá ta sẽ tận lực không quấy rầy các ngươi, như vậy
là được đi.”
Lấy được cam kết như mong muốn, Hàn Chiến vỗ vỗ áo bào
đứng dậy đi ra ngoài, chỉ đi mà không thèm quay đầu lại nói: “Vậy tùy ngươi
thôi.” Tiếng nói vừa thốt ra, người đã ra khỏi cửa sảnh.
Hoàng Phủ Phượng Thiên lấy tay áo che miệng, nhìn
Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng không nói gì, trực tiếp “xích xích” cười.
Hoàng Phủ Hạo Thiên nhìn ý cười trên mặt hắn, có chút
nhịn không được, nhíu mày trừng mắt nói: “Ngươi gần đây hình như rất nhàn rỗi?”
“Khụ, sao có thể, khụ, khụ,” Hoàng Phủ Phượng Thiên
vội hắng hắng cổ họng cười nói: “Thần đệ nhận được tin thám tử hồi báo, Khánh
Vương định ba tháng sau sẽ tiến hành thao lược tập trận, đệ muốn tới xem thử
chút bên này Tuyết Nhi có được tin tức gì không.” Sản nghiệp Hàn Tuyết trải
rộng bốn nước, cũng là một trạm thu thập tin tức rất tốt, trong dân chúng bốn
nước có chuyện gió thổi cỏ lay gì, chỉ cần hỏi Hàn Tuyết là tuyệt đối chính xác
không sai.
Hoàng Phủ Hạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi cũng
thấy đấy, sức ghen của nam nhân này lớn tới mức khiến người ta chịu không nổi.”
“Điều đó cũng khó trách, hai người này vui vẻ ở
chung một chỗ cũng được mười năm rồi?” Hoàng Phủ Phượng Thiên vung ống
tay áo lên mời Hoàng Phủ Hạo Thiên an tọa xong, mình mới đến bên cạnh
hắn ngồi xuống, “Hiện tại hắn đã vất vả đem Tuyết Nhi ăn vào bụng,
là danh chính ngôn thuận chiếm lấy đoạt được, còn có thể bỏ qua chỗ
nào? Lấy cá tính lạnh lùng đơn giản của Hàn Chiến, như vậy cũng là
chuyện thường tình thôi.”
Hoàng Phủ Hạo Thiên nghiêm mặt, quay đầu nhìn Hoàng
Phủ Phượng Thiên nói: “Khánh Vương luyện binh, sao ngươi lại theo dõi?”
“Khánh Quân vẫn lấy hiền đức răn dạy đời sau,
tôn chỉ một lòng không tranh đầu truyền bá giữa thế nhân kia, Thần đệ
không cho là đúng.”
“Sao lại nói vậy?”
“Thay vì nói một lòng không tranh đấu, không
bằng nói lúc ấy thực lực còn chưa đủ, qua nhiều năm như thế, Khánh
quốc bởi vì có Khánh Vương lão luyện, hiện nay đã binh cường mã
tráng, quốc khố đủ đầy, lương thảo kín kho. Thực lực như vậy, cho dù
quân chủ không tranh, hạ thần cũng sẽ tranh, nước ta chỉ cách Khánh
quốc một vùng đất bằng phẳng, nếu Khánh quốc muốn tranh hùng, thì
Bích Lạc quốc chúng ta chính là đứng mũi chịu sào.” Nhớ lại thành
nhỏ nơi biên cảnh vô dụng kia, Hoàng Phủ Phượng Thiên lại khổ não lắc
đầu một cái.
“Không, Bích Lạc quốc chúng ta mặc dù ở vị
trí nguy hiểm nhất, nhưng cũng là an toàn nhất, bởi vì có cái gọi
là “Môi hở răng lạnh”, trừ khi bốn nước liên thủ cùng đánh Bích Lạc
ta, nếu không, phe ta chắc chắn có cơ hội phản chiến, cùng lắm cũng
chỉ là gặp nhau trên chiến địa mà thôi.” Bích Lạc nằm ở nơi trung tâm
bốn nước, vị trí địa lí đặc thù có thể trải qua ngàn năm chưa từng
thay đổi chính là bởi vì một câu bốn chữ ngắn gọn “Môi hở răng lạnh”
này.
“Ý của hoàng thượng là?”
“Gửi truyền thư, phái sứ giả, cũng bốn nước
kết thân.” Việc kết thân mặc dù không thể tuyệt đối ngăn chặn lòng
thâu tóm của bốn nước đối với Bích Lạc, nhưng lại có thể mang đến
tác dụng kiềm chế.