Chiến Luyến Tuyết, Hàn Tuyết Truyền Kỳ

Chương 2: Ân ái

Hàn Chiến rút ngón tay

ra, mượn sức vạt áo của Hàn Tuyết, ôm chặt nàng, đứng yên không cử động. Một

tay khẽ vuốt lưng nàng, để cho nàng bình tĩnh trở lại. Một bên dùng nghị lực

hơn người tự mình cưỡng chế du͙© vọиɠ sắp căng tràn của mình. Ngay sau đó, Hàn

Tuyết đột nhiên thét chói tai, xoay thân thể khóc lên thành tiếng: “Ngứa! Hàn

Chiến, ngứa quá.”

Thấy tình hình này, Hàn

Chiến không do dự nữa, tháo thắt lưng ra, ôm chắc thân thể Hàn Tuyết đặt ở trên

đại thụ, nam căn khổng lồ lúc này đã đặt tại cửa huyệt.

“Đừng khóc, lập tức sẽ

không ngứa nữa, đừng khóc.” Giọng nói vừa thốt ra khỏi miệng lại trở nên khan

khan dị thường. Trong lòng cũng hận không thể đem người hạ độc băm vằm thành

ngàn mảnh, loại độc dược này phải cần nam nhân kết hợp mới có thể giải độc, ác

tâm trong đó không cần nói cũng đã hiểu.

Trải qua âu yếm vừa rồi,

trong mật huyệt có đầy đủ sự trơn trượt, nhưng hắn vẫn dị thường cẩn thận, dù

sao hắn thước tấc không nhỏ, nàng mới biết mùi đời, tuy có tác dụng của dược

vật, sự đau đớn của lần đầu tiên, sợ là miễn không được. Đã miễn không được,

thì hắn sẽ cố gắng giảm bớt đến mức thấp nhất.

Động tác của hắn mềm nhẹ

mà thong thả, cẩn thận đem nam căn đẩy nhè nhẹ vào trong mật huyệt, cố nén dục

vọng muốn rong ruổi, để mặc cho mồ hôi chảy xiết.

“Ưm… Hô ── Thật nóng.”

Theo cự vật tiến vào, cảm giác căng to hơi hơi đau đớn, khiến cho tê thoáng

thối lui. Hàn Tuyết khẽ nhíu mi, hơi thở gấp gáp.

“Hàn Chiến!” Thon thon

ngón tay ngọc xoa mặt của nam tử tràn đầy mồ hôi.

“Đau sao?” Thanh âm mang

kềm chế thống khổ.

“Căng quá, ” Thở dốc một

hơi, “Không quá đau.” Nhìn vào đôi mắt đen cương nghị lúc này đã bị tơ máu che

kín, trên trán đã nổi gân xanh, gương mặt tuấn tú lãnh đạm ngày thường lúc này

biểu hiện trở nên có chút hung ác đáng sợ.

“Rất khó chịu sao?” Hàn

Tuyết có chút lo lắng hỏi?

Nam căn đã nhập vào non

nửa, cảm nhận được lớp lá chắn, hắn hơi ngừng lại. “Ta ngọt như đường phèn.”

Thanh âm khan khan chưa dứt, thân thể đã nhấn mạnh về phía trước ép Hàn Tuyết

đè lên thân cây.

“A ── Đau quá!” Đưa tay

đẩy mạnh vào thân trước nam nhân, nhưng không thể lay chuyển được một mảy may,

cảm giác vô lực cộng thêm hạ thể đau đớn, làm nước mắt Hàn Tuyết rơi như mưa,

chỉ có thể vô lực khóc gọi: “Hàn Chiến, đau quá, ngươi buông ta ra, đau quá à “

“Ngoan, lát nữa sẽ không

đau ” Cưỡng chế xúc động muốn đâm thật manh, ôn nhu hôn lên nước mắt của

nàng.”Đừng khóc!”

Làm nàng bị thương

là chuyện hắn không bao giờ muốn làm nhất. Nhất là khi nước mắt Hàn Tuyết rơi

làm hắn không thể nào chịu nổi, đôi mắt ướt lệ mang theo kinh sợ, gắt gao ôm

chặt lấy cổ hắn

“Lại ngứa, a…, Hàn

Chiến, Hàn Chiến?” Thân thể nhỏ bé và yếu ớt lại điên cuồng run rẩy mấp máy.

Sợ nàng tự làm mình bị

thương, vội vã ôm nàng tựa vào mình, khẽ nhích về phía sau, để tấm lưng trơn

bóng của nàng tránh khỏi thân cây.

Chậm rãi rời khỏi, cảm

nhận tiếng khóc của Hàn Tuyết dần dần nhỏ xuống, chậm rãi đẩy về phía trước,

cho dù phân thân của hắn đang kêu gào đòi phóng thích, hắn vẫn áp chế du͙© vọиɠ,

khàn giọng nhẹ hỏi “Còn ngứa không?”

“Đỡ một chút, nhưng vẫn

là còn đau.” Hàn Tuyết thở gấp đáp nhẹ,

“Nhưng căng quá, ” Tinh

tế cảm thụ cảm giác chỗ kết hợp của hai người, theo Hàn Chiến chậm rãi đẩy nhẹ

ra vào, tinh tế ngâm khẽ một tiếng “Ưm ── “

Đang cố kiềm nén, cảm

giác hơi thở không ổn của người yêu bé nhỏ trên thân, nâng mông đẹp của nàng

lên, dán sát vào thân thể mình, ma sát chỗ hai người kết hợp, mặc cho nam căn

ma sát xoay vòng bên trong hoa tâm, rước lấy tiếng ngâm khẽ êm tai của nàng.”A

── “

“Thoải mái không?” Dục

vọng đã đến mức muốn nổ tung, bắp thịt toàn thân bởi vì cố nén mà cứng lại như

đá, nhưng hắn vẫn lấy cảm nhận của nàng là trên hết.

Hàn Tuyết e thẹn gục đầu

vào vai hắn, đồ ngốc này, bảo nàng sao có thể nói được thành lời chứ. Chỉ có

thể gắt gao ôm cổ hắn dán sát vào thân thể cường tráng của hắn, làm ra mời mọc

không tiếng động. Hàn Chiến vội vã tăng tốc độ ra vào, cũng tinh tế cảm nhận

được phản ứng của thân thể người yêu bé nhỏ trong tay, nghe nàng êm tai rêи ɾỉ,

mới tăng tốc độ ra vào, đột nhiên, Hàn Tuyết kêu rên một tiếng, huyệt trong thít

chặt một trận, đạt tới cao trào, “Hàn Chiến, ngừng… Hạ… Ôi… A…”,

Nhưng Hàn Chiến vẫn chưa

dừng lại, ngược lại còn tăng thêm tốc độ ra vào, trong cơn cao trào trong thân

thể dị thường mẫn cảm, toàn thân ửng đỏ, Hàn Tuyết chịu không nổi cơn sướиɠ

khoái điên cuồng như thế, ưỡn cong lưng, theo Hàn Chiến mãnh liệt đưa đẩy mà

thở gấp gáp thét chói tai, “A… A… A…” Liên tục cao trào khiến cho mật huyệt

xoắn chặt lấy nam căn, Hàn Chiến rốt cuộc chịu không nổi cảm thụ mất hồn như

thế, ý thức lúc này hoàn toàn bị du͙© vọиɠ khống chế,buông ra thân thủ dùng toàn

lực rút ra đâm vào, thân thể chạm vào nhau đong đưa không ngừng

Tiếng “Phách, phách,

phách…” vang lên, Hàn Tuyết chịu không nổi cơn sướиɠ khoái cực hạn nữa, cúi

đầu cắn lên bả vai đầy cơ bắp của hắn, thân thể trong cao trào vui sướиɠ run

rẩy, cuối cùng thật sự chịu không nổi trước mắt tối om, lại hôn mê. Hàn Chiến

ngột ngạt, rống điên cuồng, không ngừng tăng tốc cuối cùng đem mông đẹp của Hàn

Tuyết ép chặt về hướng mình, nam căn thẳng tiến vào chỗ sâu nhất của nhụy hoa,

điên cuồng đưa đẩy, phun trào, ép chặt mông đẹp, thân thể run rẩy lâu mới dừng

lại.

Du͙© vọиɠ tích lũy nhiều

năm ở một khắc này đều trút xuống trong cơ thể nàng. Cảm nhận cơn sướиɠ khoái

mất hồn làm cho hắn không thể buông nàng ra sau khi đã kết thúc.

Si mê ve vuốt gương mặt

say ngủ của Hàn Tuyết, sau chuyện này, nàng có oán hắn đoạt đi thân thể của

nàng? Có hận hắn hay không? Tuy là bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn vấy bẩn trinh tiết

của nàng.

Được đến nàng là chuyện

hắn mơ cũng không hề dám mơ đến, có thể giờ phút này, hắn có thể si nguyện như

vậy, hắn có thể có ảo tưởng như vậy không, có thể không? Hắn cùng nàng, giống

như mây trời cùng bùn nhơ, hắn có thể mơ mộng đám mây rực rỡ này thuộc về hắn

sao? Có thể sao? Nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, vẻ hoang mang đã lui đi. Cho

dù nàng oán hắn cũng được, hận hắn cũng thế, cuộc đời này, hắn nhất định sẽ bảo

vệ nàng đến hơi thở cuối cùng. Cho dù chỉ có thể đứng nhìn nàng từ phía xa, hắn

cũng cảm thấy đã mãn nguyện. Mà bây giờ sẽ là hồi ức đẹp nhất, động lòng người

nhất của cuộc đời này, trong giờ phút này, nàng thuộc về hắn.

Một tay ôm Hàn Tuyết,

không đành lòng rút phân thân từ trong mật huyệt nóng ẩm của nàng ra ngoài, sau

cao trào phân thân vẫn chưa mềm xuống, một chất lỏng màu trắng từ bên trong mật

huyệt tràn ra, theo bắp đùi trắng mịn của Hàn Tuyết chảy xuống dưới. Đôi mắt

đen sâu thẳm của Hàn Chiến hiện lên một tia kinh ngạc, sao lại nhiều như thế??

Nhìn dịch lỏng trắng mờ dính trên đùi nàng, chỗ bắp đùi lại có chút sưng đỏ.

Hắn công lực thâm hậu, dù bên trong rừng rậm không đủ ánh sang vẫn nhìn rõ lạ

thường. Bàn tay to cẩn thận chỉnh sửa quần áo hai người, nhẹ nhàng bế nàng lên,

đề khí bay vυ't vào hướng rừng rậm Hắn nhớ bên trong khu rừng này có căn nhà nhỏ

của thợ săn dùng để qua đêm, hắn vốn cường tráng khác người thường, thêm nhiều

năm luyện võ, phân thân cũng thô to khác thường. Hàn Tuyết mới biết mùi đời,

tuy có dược lực phụ trợ nhưng một khắc cuối cùng, hắn không thể khống chế lực

đạo, nhất định đã làm nàng bị thương Nhất định phải lập tức giúp nàng tìm nơi

sạch sẽ xử lý thương thế.