Cả Một Trời Thương Nhớ [Hương Khuê]

Chương 76: ᛕích Ŧìиh sau đêm cầu hôn ( h nhẹ )

Buổi sáng hôm sau, trước ngày đi dạm hỏi một ngày, Phạm Hương xin phép ba mẹ đi ra ngoài có việc, công việc ở công ti cũng giao lại cho chị hai và Lệ Hằng, cũng không có gì nhiều nên cô mới an tâm đi làm việc cô đã tính toán trước.

Mặc dù nàng đồng ý theo cô về Hải Phòng, tức là đã chấp nhận làm vợ cô, nhưng tối hôm qua cô đã bàn với ba mẹ và hai chị, muốn cầu hôn nàng thật đàng hoàng. Ba và hai chị thì xôm tụ cả lên, bày cho cô cách này cách kia, mẹ thì ậm ừ, xem như là đồng ý, tùy ý cô muốn làm gì thì làm.

Thanh Hằng và Thanh Hà hỏi cô có cần nhờ đến hai chị giúp không, có cần mời bạn bè đến chứng kiến giây phút cầu hôn đó để thêm phần lãng mạn không, thì Phạm Hương tối hôm đó chỉ đỏng đảnh đi ra khỏi phòng rồi nói :

– Vậy có cần mướn phóng viên, múa lân đến luôn không? Cầu hôn chứ đâu phải đóng phim, em muốn riêng tư.

Phạm Hương sáng hôm nay lái xe đến một nhà hàng lớn, bên trên sân thượng của tòa nhà, y như lần đó tỏ tình nàng ở Sài Gòn, cũng ở trên một sân thượng như thế này, nhớ lại thấy vui vui.

Sân thượng được Phạm Hương bao trọn và dọn dẹp cực kì sạch, gạch nền bóng loáng được phủ cánh hoa hồng. Bao quanh sân thượng là dây kim tuyến và bong bóng hình trái tim, một cái bàn được đặt ở giữa, xung quanh là nến hình trái tim. Trên bàn ăn sẽ có bó cúc họa mi nàng yêu thích, có đan xen vài cánh hoa hồng nhỏ, đèn flash được đính xung quanh bàn ăn và sân thượng, tạo nên một không gian huyền ảo cho địa điểm tổ chức buổi cầu hôn.

Một cây đàn piano được đặt ở góc, gần chiếc bàn ăn, tối nay cô sẽ tự tay đàn cho nàng nghe.

Khi kiểm tra mọi thứ đã tươm tất, cô mãn nguyện trở về nhà, nhìn đồng hồ, cũng đã gần trưa rồi.

Căn nhà hôm nay ” lại ” có thêm vị khách của mẹ, cô ta bảo đem ít trái cây qua biếu ông bà Phạm ăn lấy thảo, rồi ngồi đó nói chuyện với bà Phạm một chút, hôm nay cũng không cố tình gây sự với Lan Khuê nữa, vì cô ta biết, cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, cô ta hết cách rồi.

Phạm Hương bước vào, nhìn mẹ và Phương Anh, gật đầu nhẹ, thấy Lan Khuê đang trong bếp với Thanh Hà thì liền đi thẳng lên phòng.

Thanh Hằng từ ngoài vào, chắc chị về nghỉ trưa, chào mẹ một cái, nhìn xung quanh không thấy con đâu, liền mở miệng hỏi :

– Em dâu, Mẫn Mẫn đâu ?

– Ủa em nhớ hồi đó có ai đó nói, trước ngày cưới một ngày cũng không gọi là em dâu mà. – Phương Anh bất ngờ nhìn chị phát biểu một cái, nhưng chính xác câu nói đó, khi trước là Thanh Hằng nói với cô ta chứ không hề ám chỉ gì tới Lan Khuê.

– Vợ con Hương, Mẫn Mẫn đâu rồi em ? – Thanh Hằng chiều theo ý cô ta, đổi cách xưng hô, càng làm cô ta tức điên hơn.

Thanh Hà và Lan Khuê trong bếp ngó ra, nhìn thấy cái mặt đen như đít nồi của Phương Anh liền bụm miệng cười. Lan Khuê nén cười, trả lời chị. – Dạ hồi nãy chị Hà cho nó ăn trưa rồi bế nó vào phòng ngủ rồi chị.

– Ờ…– Chị cười, nhìn hai cái người đang hầm hầm trên sofa, chị cũng nén cười, nháy mắt với hai người phụ nữ trong bếp.

Bữa cơm trưa diễn ra êm xuôi, đương nhiên là Phương Anh bị ông Phạm đuổi khéo về bên nhà, nên bữa cơm không quá căng thẳng.

Ông Phạm trong bữa cơm khoe khoang rằng ngày mai sẽ mặc bộ vest mới tinh, ông nhất định sẽ rất ” soái ca ” , làm cả nhà bật cười. Ông còn nói đã mua vé máy bay cho mọi người, căn dặn mọi người ngày mai phải thức vào lúc 4h sáng, bay vào Sài Gòn sẽ tầm 7h, sau đó có xe hơi chở họ về nhà nàng, lúc ấy chắc cũng tầm 12h trưa, đến nhà cô là kịp giờ ăn trưa, còn không kịp thì ăn chiều luôn cũng được.

Việc đi dạm hỏi hôm qua cũng đã được Phạm Hương thông báo với ba mẹ nàng. Ông bà nghe xong liền vui vẻ chấp nhận, ông bà cũng thích đứa con rể này lắm, đợt tết cô về quê nàng có mấy ngày, mà tới hồi đi, ai cũng tiếc hùi hụi. Ba mẹ và các dì cứ luôn miệng khen ” chồng con Khuê ” hiền khô, dễ thương lại hoạt bát, nhìn thấy ưng bụng gì đâu.

………..

6h chiều, Phạm Hương tự động đi ủi bộ vest mới tinh, ủi cẩn thận đến nỗi nó phẳng lì rồi mà cô cứ chà tới chà lui. Lan Khuê giành làm thì cô không cho, kêu nàng ngồi đó đi.

Lan Khuê tạch lưỡi. – Hôm nay chị đi đâu sao ?

– Ừ, có hẹn với một cô gái ăn tối, chắc sẽ về trễ một chút. – Phạm Hương thản nhiên nói như không có gì.

Sắc mặt Lan Khuê lập tức thay đổi, đi ăn với cô gái khác mà còn dám ở trước mặt nàng thông báo dõng dạc như vậy, tức chết mà. Nhưng nàng nhịn, chắc là đối tác hay gì đó. – Chị đi kí hợp đồng với đối tác hả ? Đừng uống rượu nha.

– Không có, chính là hẹn cô ấy đi ăn tối. Quan trọng lắm, nên phải ủi đồ kĩ một chút, hôm nay chị nhất định phải thật đẹp trước mặt cô ấy. – Phạm Hương tự hào nói lớn, rút dây điện, nhìn ngắm bộ vest của mình lần nữa, sau đó đi vào phòng tắm thay đồ. Miệng nhoẻn nụ cười vì chọc ghẹo được cô vợ sắp cưới.

Lan Khuê nghe xong, cảm tượng trái tim mình bóp nghẹn, nhưng nàng trấn an lại, có lẽ là bạn cũ của Phạm Hương thôi, yêu nhau là phải tin tưởng. Lan Khuê hít thở thật sâu rồi ngồi ở đệm, sóng mũi cay cay.

Phạm Hương ít lâu sau, xuất hiện với bộ vest đen lịch lãm, mái tóc nâu được cô búi lên gọn gàng, trên người còn có mùi nước hoa thoang thoảng. Cô kéo kéo cổ áo cho thẳng thóm, rồi đeo thêm chiếc đồng hồ sang trọng.

* Reng *- vừa lúc điện thoại reo, là của lễ tân.

– Alo, chị sắp đến chưa ạ, để chúng em biết mà chuẩn bị ??– Lễ tân lịch sự hỏi khách hàng.

– Ừ, chị sắp đến rồi, từ từ cũng được mà em, còn cả đêm. – Cô cầm điện thoại, đứng trước mặt nàng mà nghe điện thoại, còn cố ý nói mấy câu dễ hiểu lầm.

Lan Khuê bặm môi, cố gắng không để mình khóc, nàng ngồi trên giường, giận run người. Phạm Hương ngó cái hủ giấm đang sực mùi đó, miệng mỉm cười, em ghen cũng có thể đáng yêu như vậy sao ? Cô tiến tới đối diện nàng. – Chị đi nha.

– Dạ….chị đi. – Nàng gật đầu rồi bước xuống nhà, chuẩn bị dọn cơm cho cả nhà.

Phạm Hương ra khỏi nhà được nửa tiếng đồng hồ thì có điện thoại từ nhà hàng về Phạm Gia, báo rằng Phạm Hương đang say đến nỗi không biết đường về nhà. Ông Phạm nghe xong, không phản ứng gì nhiều, nhìn con dâu út. – Con lên thay đồ, đến nhà hàng đón nó về giùm ba.

Lan Khuê vâng dạ rồi mau chóng lên phòng thay đồ, mặt mũi buồn xo, chị đi ăn với gái, bây giờ em phải đến đón chị ? Em có thể băm thịt chị ra không hả Phạm Hương ?

Nàng thay cái đầm màu hồng nhạt, thoa ít son, dù sao đến đó cũng phải gặp cô gái kia, phải đẹp trước đã >.< Chồng con say xỉn thì tính sau đi.

Tài xế chở nàng đến nhà hàng, thả nàng ở đó.

Lan Khuê vào trong hỏi lễ tân, liền được hướng dẫn lên sân thượng, nàng cũng lật đật đi theo, hừ, hẹn hò với con nào mà mắc lên tới tận sân thượng ? Lãng mạn quá nhỉ ?

Đẩy cửa vào sân thượng, Lan Khuê nhìn khung cảnh trước mắt, không khỏi trào nước mắt, trong tim nàng vẫn nghĩ Phạm Hương đã cùng cô gái nào đó ăn uống ở đây, nàng quệt vội dòng nước mắt, nhìn tới nhìn lui. Người say xỉn không thấy đâu, chỉ có một soái tỷ đang ngồi bên cây đàn piano, bàn tay thon dài lướt nhẹ lên phím đàn thật chăm chú, giai điệu quen thuộc vang lên. Đôi môi đầy đặn mấp máy câu hát.

” Đi qua bao nhiêu khó khăn

Đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm

Đôi lúc anh mệt mỏi, chỉ có em ở bên,

là người mang đến cho anh những tiếng cười.

Anh sẽ rất hạnh phúc, nếu sớm mai tỉnh giấc,

người đầu tiên anh trông thấy chính là em……”

Làm vợ anh nhé, anh có một bờ vai đủ rộng

Một vòng tay ấm, một trái tim luôn thấu hiểu em

Làm vợ anh nhé, anh sẽ luôn là người che chở

Mang đến cho em sự bình yên ……”

Bài hát mang toàn bộ ý tứ Phạm Hương muốn nói, cô kết thúc bài hát rồi đứng dậy, cầm bó hoa, đứng đối diện với nàng, chìa bó hoa cho nàng rồi kéo nàng ra phía trước sân thượng, nhìn xuống bên dưới có một hồ bơi, ở giữa hồ bơi có dòng chữ  ” LÀM VỢ CHỊ NHÉ “ được đặt trên một tấm phao to, trôi lững lờ ở dưới nước.

Lan Khuê không khỏi xúc động, hai mắt rưng rưng nhìn cô.

Không để nàng nói gì, cô nắm tay nàng, ánh mắt chân thành xoáy sâu vào tròng mắt nàng.

– Chị mong muốn người sẽ sống cùng với chị suốt đời này là em, không phải là em, thì sẽ không là ai nữa cả ! – Phạm Hương thở ra một hơi thật mạnh mẽ, hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của Lan Khuê, rồi dứt ra, tiếp tục nói. – Chị không dám hứa có thể sống chết vì em, nhưng chỉ cần chị còn ở bên em, chị sẽ cố gắng bằng mọi khả năng của mình làm cho em hạnh phúc, bảo vệ em thật chu toàn.

– Hương….- Giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má nàng.

– Từ khi gặp em, em đã cho chị biết kiên nhẫn, chờ đợi, biết khóc… nhưng chị xin em đừng cho chị biết cảm giác mất đi người mà chị yêu thương nhất. Chị  cần ở em những điều đơn giản nhất, cần em bên cạnh chị, yêu chị, cần mỗi ngày được ăn cơm do em nấu mà thôi.

-……

Phạm Hương ngưng một chút, nhìn nàng.  – Chị không muốn phải ra Sài Gòn thăm em rồi lại trở về Hải Phòng một mình, chị muốn hai ta cùng về nhà của chúng mình. Vì vậy, đồng ý làm vợ chị có được không ?

Lan Khuê nước mắt giàn giụa ôm lấy Phạm Hương, còn hạnh phúc nào hơn khi người mình yêu muốn trở thành gia đình với mình ? Sau này cho dù trời có sập cũng có Phạm Hương chống đỡ cho nàng. Lan Khuê gật đầu thật khẽ trong khi vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt lấy Phạm Hương.

Cô ôm nàng, nói khẽ. – Cầu hôn, không có nhẫn, có phải rất kì lạ không ? Nhưng chị đã quyết định rồi, thay vì tặng bây giờ, thì chị sẽ để dành, đến lễ cưới sẽ cho em chiếc nhẫn thật hoành tráng.

Phạm Hương tách ra khỏi người nàng. – Nín nào, chị thương Khuê nhất, làm sao lại ra ngoài với cô gái khác ? Thấy hủ giấm ghen thật đáng yêu. – Cô bật cười véo véo cánh mũi nàng.

– Đáng ghét. – Nàng đánh nhẹ vào bả vai cô, phùng má ra.

Phạm Hương vui vẻ kéo nàng đến bàn ăn, bắt đầu dùng bữa tối. Trên kia, ánh sao sáng tỏ và hàng ngàn ngôi sao hôm nay vinh dự chứng kiến tình yêu của họ.

……

Cả ngày mệt mỏi, cộng thêm trận khóc sướt mướt khi nãy liền khiến Lan Khuê vừa về tới nhà đã muốn ngủ ngay, đang trong lúc gần như vào giấc ngủ, nàng cảm nhận có một hơi ấm đang phả vào mặt mình, làm cho Lan Khuê nhột nhột, nàng liền mở mắt thì một khuôn mặt đẹp đẽ phóng to hiện trước mặt nàng, Lan Khuê thật bị doạ liền ngậm một hơi lạnh trong họng mà nuốt xuống.

– Giật cả mình, ngủ đi chị. Ngày mai về quê nữa.

– Chị nghĩ mình nên ăn mừng, mừng chị cầu hôn thành công. –  Phạm Hương chỉ  lẵng lặng mà nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang phản ứng.  Cô trả  lời mấy chữ rồi lập tức đưa đôi môi đầy đặn của mình áp xuống đôi môi kia của Lan Khuê, giống như Phạm Hương đã đợi rất lâu giây phút này.

Nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng mà hôn môi nàng, nâng niu một chút một, theo nhịp điệu này nó làm cho Lan Khuê mê mang theo từng nhịp hôn của cô, đôi tay không tự chủ được vòng lên cổ Phạm Hương. Có chút mạnh dạng, chủ động đáp lại, Phạm Hương rất hài lòng với phản ứng này của nàng liền kịch liệt hôn nàng mạnh hơn , bàn tay đã không an phận sớm luồn vô trong váy ngủ của Lan Khuê mà tiến đến bầu ngực mà xoa nắn.

– ưm….Hương….ưm……- Lan Khuê bị hôn đến nỗi không nói được câu hoàn chỉnh, đôi tay nghịch ngợm xoa xoa cơ bụng Phạm Hương.

Phạm Hương buông môi Lan Khuê ra, ánh mắt nhiễm du͙© vọиɠ khàn khàn giọng. –  Bảo bối, đêm nay chị sẽ không tha cho em. – Phạm Hương vừa nói, tay vừa vén váy ngủ nàng lên, gần như là lột sạch, đến khi Lan Khuê kịp nhận thức được thì trên cơ thể mềm mại của nàng chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ nhỏ che đi nơi nhạy cảm kia.

Phạm Hương bị cảnh xuân này làm cho không thể kềm chế được, mặc dù đã ân ái nhiều lần, nhưng khi thấy thân thể nàng, cô liền thấy rùng người.

Cô là ai chứ, tổng giám đốc của The King, nhân viên nữ hằng ngày mặc váy ngắn đi tới đi lui chỗ cô, cô vẫn không để ý tới. Còn thêm Phương Anh nữa, cô ta cũng thuộc hàng mỹ nữ, nhưng Phạm Hương nghĩ rằng cho dù cô ta  có cởi sạch trước mặt Phạm Hương, uốn éo kí©ɧ ŧìиɧ các kiểu chắc cô cũng không có một chút du͙© vọиɠ nào nổi lên. Nhưng, người con gái này quả nhiên thật câu dẫn, làm Phạm Hương muốn tức điên, muốn nhào đến yêu thương Lan Khuê cả ngày lẫn đêm.

( Author : tập trung đi anh ơi )

Phạm Hương lắc lắc đầu, nhìn Lan Khuê, tay kéo cái qυầи ɭóŧ ra khỏi chân nàng, bàn tay sờ soạng ở hạ thân nàng, ngón tay se se hạt đậu hồng nhô ra phía dưới. Miệng ở phía trên mà bú ʍúŧ bầu ngực của nàng.

– Ưm….Hương……- Nơi tiểu huyệt của Lan Khuê bị cô trêu đùa mà thành ra phản ứng. Nó làm cho nàng  ngứa ngáy, thân hình nàng uốn éo khó chịu cực kì, khiến cho Lan Khuê rên nhẹ một tiếng, tiếng rên này báo hiệu cho Phạm Hương  biết được nàng đã sẵn sàng để tiếp nhận cô.

– Hương…em khó chịu…..– Lan Khuê bị kí©ɧ ŧìиɧ đến mê man, rên thêm một tiếng nữa.

Phạm Hương dùng hai tay tách lớn đôi chân trắng mịn không một chút sẹo của nàng, nó làm cho cô không kềm được mà hôn mυ'ŧ bắp đùi đó thêm một lúc, vừa thơm, vừa mịn, thật sự là gϊếŧ người mà.

– Bảo bối ! Chị yêu em đến hết cuộc đời. – Phạm Hương thật không thể chờ nữa, cô muốn xâm chiếm nàng ngay, nên một câu an ủi cô gái nhỏ của cô.

–  A…. Hương……ưm………– Hai ngón tay của cô ngay lập tức đâm vào hoa huyệt nhỏ bé, làm nàng rên lên.

Phạm Hương thỏa mãn, bên trong cô gái bé nhỏ này ấm áp, siết chặt đến mê người như vậy, nó khiến cô phải tự rên lên một tiếng vì quá thoả mãn về tinh thần.

– a a a ư a a a! Hương… Chậm… thôi ! – Lan Khuê bị cô động mạnh, thân thể của nàng lên xuống theo nhịp đâm vào của Phạm Hương, hai bầu ngực nảy tới nảy lui.

– ưm….ưn ưn….a……aaa……ưn…..chị…aa…..nhẹ…á…..ưn ưn. – Cái miệng nhỏ của nàng không ngừng rêи ɾỉ theo từng cú nhấp của cô.

Sau một hồi vật lộn với nhau, Lan Khuê gần lên tới đỉnh, hoa huyệt co thắt bóp lấy hai ngón tay của cô, Phạm Hương cười mỉm rồi thúc vào thật mạnh thêm mười mấy cái rồi rút ra. Nở nụ cười thỏa mãn khi nhìn thấy nơi tư mật của nàng bắn ra thứ nước màu trắng đυ.c. Có ai đó đưa miệng vào mυ'ŧ hết.

Thân thể dính đầy chất dịch làm cho Lan Khuê khá khó chịu, nàng liền muốn đi tắm nhưng sức lực lại không còn.

Phạm Hương thấy vậy mới đứng dậy, bế nàng vào phòng tắm. Cả hai cùng ngăm trong cùng một bồn tắm, ban đầu cô rất nghiêm túc tâm rửa cho Lan Khuê. Nhưng ai bảo da thịt của bảo bối này mềm mịn quá làm gì, nó khiến cô lại thêm kí©ɧ ŧìиɧ một lần nữa, liền làm trò đồϊ ҍạϊ với Lan Khuê thêm một lần nữa trong nhà tắm.

Thoả mãn được thêm lần nữa, tâm tình đã vui càng thêm vui, cô yêu chìu bế cô bé không còn cựa mình được nữa ở trong lòng từ phòng tắm đi ra.

Sau đó đặt nàng lên giường và tự bản thân mình cũng nằm bên cạnh ôm cô gái nhỏ này nằm lên bờ ngực không quá săn chắc , nhưng an toàn của mình, cùng đi vào giấc mộng đẹp cùng nhau.

Hôm nay, nàng chính thức  đồng ý làm vợ cô.

Vợ ơi…..! Chị yêu em !

#MoonSun