Cả Một Trời Thương Nhớ [Hương Khuê]

Chương 8: Một chút nhớ

Lan Khuê nhìn chằm chằm người con gái tóc nâu đang đứng bên vệ đường bên kia, ngay bờ sông, mái tóc được kẹp gọn gàng, quần áo thẳng thóm, trên tay còn cầm bó cúc hoa mi, như một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

Bóng dáng đó cao lớn lắm, nhưng sao bây giờ nàng lại thấy nó quá đỗi cô đơn. Chị đang đợi em à ?

Có một cảm giác lạ len lỏi vào từng ngóc ngách trong tim Lan Khuê, là chút gì đó thương thương, là chút gì đó xót xa, có chút tự trách mắng bản thân.

Nàng nhìn sang đó không một giây rời mắt, mãi khi có cánh tay khều nhẹ vào cánh tay nàng, nàng mới giật mình nhìn lại.

– Anh gọi em mãi, em mệt sao ? – Minh Tuấn ngồi đối diện, nâng li nước lên, hớp một hơi, nãy giờ cô ca sĩ này cứ lơ đãng đâu đâu.

– À…..ờ……dạ, em có chút mệt, anh hỏi em cái gì ? – Lan Khuê nhìn anh, nhưng mắt vẫn liếc nhẹ về phía bờ sông.

– À, anh nói em cho anh một cơ hội có được không ? – Minh Tuấn chân thành nhìn nàng, ánh mắt hằn lên tia mong đợi.

– Xin lỗi anh, bất ngờ quá. Em…..– Lan Khuê bối rối nhìn người con trai trước mặt, không muốn phũ phàng từ chối, dù sao anh ta cũng tiếp cận mình đàng hoàng, mình nên từ chối khéo một chút.

– Không sao, anh cho em thời gian mà.

Lan Khuê gật đầu rồi cầm muỗng, khuấy li nước của mình, ánh mắt nhanh chóng dời ra bên ngoài, nhưng ngoài bờ sông chỉ còn hàng cây xào xạc.

*******

Sáng ngày hôm sau, trong khi Lệ Hằng dọn vali để ngày mai có thể trở về Hải Phòng thì Phạm Hương vẫn nằm trên giường, cả đêm trằn trọc không ngủ đến nỗi mắt cũng thâm quầng, mãi nhớ đến cô ca sĩ da ngăm kia, thấy hụt hẫng muốn chết đi cho rồi, cả đêm nằm dằn vặt bản thân mình, phải chi đến sớm hơn một chút là được rồi.

Tiếng sột soạt từ góc phòng làm cô tỉnh dậy, ngồi lồm cồm nhìn con bạn mình rồi dụi dụi mắt :

– Ngày mai về sao ?

– Ừ. – Hắn nhanh nhảu dọn đồ vào vali.

– Tối nay đi uống chút gì đó không ? – Phạm Hương ngồi dậy, đi lửng thững vào phòng tắm.

– Sao vậy đại ka, không đi đến phòng trà gặp người đẹp của cậu sao ? – Lệ Hằng ngạc nhiên, nhìn người con gái đang mang khuôn mặt ủ rủ vào phòng tắm.

– Không.

Lệ Hằng nhún vai, cái tên si tình này, chỉ mới gặp người ta chưa tới một tuần đã có bộ dạng thảm hại này, cô ca sĩ kia đúng là cao tay nha.

Ăn sáng xong, hai đứa chui vào trung tâm mua sắm để mua cho Lệ Hằng ít đồ, đem về Hải Phòng làm quà.

Cầm mớ đồ trong tay, cả hai ghé một quán ăn để ăn trưa.

Trở về khách sạn sau khi đã no căng bụng. Lệ Hằng thì tắm cho mát mẻ, còn Phạm Hương ngồi ngoài đây cẩn thận gói quà lại để vào mấy túi lớn cho hắn ta. Đến khi mọi thứ đã gọn gàng, cô mới ngồi hướng ra cửa sổ, cầm điện thoại trên tay, bấm vào danh bạ, kéo rê lên cái tên duy nhất có một chữ : ” EM “

Muốn gọi, muốn nhắn tin, nhưng không đủ can đảm. Muốn trách rằng tại sao hôm ấy em không từ chối tên điển trai đó, nhưng nghĩ lại, tư cách gì đây ?

Bấm màn hình cho nó đen ngỏm rồi quăng bừa lên bàn.

Lần đầu tiên, tổng giám đốc Phạm Hương mới biết cảm giác thể xác và tinh thần bị một cô gái dày vò là như thế nào ?

…….

Buổi tối trên tòa nhà Bitexco, ở quán cà phê EON, Phạm Hương và Lệ Hằng ngồi ở một góc của tầng 50, vừa ngắm nhìn khung cảnh Sài Gòn từ trên cao vừa nhâm nhi ly cà phê ấm nóng, Lệ Hằng háo ăn lại gọi đủ món buffet hấp dẫn. Tán thưởng Sài Gòn sao đẹp quá, lộng lẫy quá.

– Có người hôm nay tâm trạng không được tốt nha. – Lệ Hằng nhìn đứa bạn mình, đôi mắt nó có vẻ suy tư, chắc là chuyện cô ca sĩ kia rồi.

– Mình có nên tiếp cận em ấy không ? Mình đang bối rối. – Không phải cô còn để tâm chuyện nàng đi ăn với chàng trai kia, mà giữa hai đứa còn rất nhiều thứ để ngăn trở.

– Bối rối gì chứ, ngốc, con tim cậu dẫn cậu đi đâu, cứ đi theo đó. Miễn sao bên cạnh người đó, cậu thực sự hạnh phúc. 28 năm nay, cậu có lúc nào sống cho bản thân mình chưa ?

Phạm Hương im lặng, xoáy sâu đôi mắt ra bên ngoài, nhìn Sài Gòn đủ màu sắc, trong lòng chợt gợn sóng.

Cũng ngay lúc đó, tại một phòng trà yên tĩnh, có tiếng hát âm trầm phát ra từ một cô gái nhỏ nhắn trên sân khấu :

” Em yêu anh, yêu không hối tiếc

Em yêu anh, yêu bằng cả trái tim

Nhưng sao anh, anh vội vàng ra đi……ra đi không chút tiếc thương

Đêm dài mình em bật khóc, sao lòng vẫn cố kiếm tìm

Tìm về 1 nơi ấm áp, giấc mơ ngọt ngào

Vì người ra đi lặng lẽ

Vì người ra đi để em đớn đau

Hằn sâu vết thương riêng mình em thôi ”

Kết thúc bài hát, nàng có chút mất mác. Đã cố ý nhìn xung quanh phòng rồi, vẫn không thấy người cần tìm. Đã hơn 1 tiếng đồng hồ, nếu đến trễ, cũng đã đến rồi, đằng này, người ta rời đi hết rồi mà vẫn không đến. Sẽ không đến luôn đúng không ? Hay đã công tác xong ? Trở về Hải Phòng rồi ?

Lan Khuê ngồi trên chiếc cub cũ, lòng cứ lang bang ở đâu đâu, sao lại có gì đó chen vào tim một cách chật chội như thế này ? Có phải là hình bóng của người ta không ?

Nàng, một mình lướt qua dòng người đông đúc, cớ sao lại thấy cô đơn đến như vậy ?

Gió, có cơn gió nhẹ thoảng qua vai nàng. Lan Khuê ngừng xe ở bờ sông hôm trước mà Phạm Hương đã đứng. Nàng đứng ở ngay chỗ đó, để gió lạnh mặc sức dập nát da thịt nàng. Hôm đó, chị, ngay chỗ này, cũng đã cô đơn như em đúng không ?

Hôm đó, em nhìn thấy chị đứng bơ vơ một mình, chị nhìn em bằng đôi mắt xót xa, cách một tấm kính, đôi mắt chị có vẻ gì đó tiếc thương, có đúng không ? Hay em ngộ nhận ?

Chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên mình phải bận tâm về một người, còn là một người phụ nữ.

*************

Buổi chiều ngày hôm sau, Phạm Hương cùng Lệ Hằng đến sân bay. Sân bay đông đúc đến vội vã, người ta đổ xô nhau đến đây, để đưa tiễn, đễ đón người thân trở về.

– Ôi trời, bị delay rồi Hương à !!!!

– Bao nhiêu lâu ? – Phạm Hương ngồi ở một cái ghế tựa, nhìn con bạn mình.

– 5 tiếng. Vì thời tiết xấu.

Phạm Hương tạch lưỡi rồi quyết định ngồi đó với nó. Ngồi trên tòa nhà ăn của sân bay, cả hai gọi đủ thứ đồ ăn, vừa ăn vừa trò chuyện.

– Cậu về Hải Phòng, nói ba mẹ mình giữ gìn sức khỏe, lâu lâu qua chơi với ông bà giúp mình. Cuối tháng mình về. – Phạm Hương nhai một miếng khoai chiên rồi nói.

– Sao không gọi cho ông bà ?- Lệ Hằng nhăn nhó, ba mẹ nó mà nó suốt ngày cứ nhở vả.

– Cậu biết mà, mình với mẹ nói chuyện đâu có hợp, sợ lại gây nhau thì khổ. – Phạm Hương thở dài.

Có vài tiếng thở dài nữa bật ra.

Chuyến bay cuối cùng cũng cất cánh. Phạm Hương một mình lê đôi chân về khách sạn.

Nằm trên chiếc giường khách sạn, lại nảy ra vô số ham muốn, ham muốn một hơi ấm. Ước sao mỗi ngày đi làm về mệt mỏi, trên chiếc giường rộng lớn sẽ có một người chờ mình ở đó, hôn lên cánh mũi mình, nấu cho mình ăn một bữa cơm, cùng mình đan tay nhau trên những con đường đông đúc, tối đến sẽ cùng mình rúc vào một chiếc chăn.

Ước vậy, nhưng với điều kiện người đó phải là người mình yêu nha.

Phạm Hương cầm điện thoại ra, bấm vào thư viện ảnh, có vô số hình của nàng, hôm trước trong lúc đi chơi, cô đã chụp khá nhiều, đầy cả thư viện.

Tay rê lên khuôn mặt đó, cô mỉm cười, sao nhớ quá ! Nỗi nhớ cứ len lỏi dần dần, chiếm trọn cả tâm trí cô, dù ngày hay đêm.

Ngày mai, nhất định ngày mai phải đến gặp nàng.

#MoonSun