Cả Một Trời Thương Nhớ [Hương Khuê]

Chương 6: Có giống hẹn hò không ?

Tô hủ tiếu được bưng ra thơm nghi ngút trước mặt hai đứa. Phạm Hương thích thú cầm lấy đũa muỗng, cho một ít ớt bột vào tô, vắt thêm miếng chanh.

– Chị thích hủ tiếu sao ? – Lan Khuê nhìn thấy vẻ mặt thích thú của Phạm Hương, trong khi vắt chanh vào tô, nàng mới hỏi cô một câu.

– Ừ, lần trước tôi vào đây công tác, được một người bạn dẫn đi ăn, thấy hủ tiếu Sài Gòn ngon ơi là ngon. – Phạm Hương cười tươi nhìn nàng, rồi bắt đầu ăn những muỗng đầu tiên.

– Sài Gòn có nhiều thứ vui lắm.

– Tôi….tôi cũng bắt đầu kì nghỉ, sáng mai……nếu em rảnh, em có thể nào làm ” hướng dẫn viên du lịch ” cho tôi không ? Xem như tôi mời em đi chơi, cảm ơn tối nay đã cho tôi quá giang. – Phạm Hương đưa ra lời đề nghị, giải thích rõ một chút, có hơi lúng túng nên câu văn trở nên nhiều hơn. Phạm Hương cũng tự thấy hôm nay mình đã nói quá nhiều rồi.

Lan Khuê ăn xong hủ tiếu trong miệng, nghĩ ngợi một chút, rồi gật đầu. Dù sao từ sáng tới chiều nàng cũng không phải làm gì, thôi thì có người bạn đi chơi cũng được.

Phạm Hương thấy nàng đồng ý liền vui vẻ ăn hết phần ăn của mình. Nhưng chợt nhớ gì đó, ngước lên nói với nàng một câu :

– Em đi làm như vầy, người yêu em không ghen sao ?

– Haha, em chưa có người yêu, đâu ra mà ghen. Cũng mong có người ghen lắm.  – Lan Khuê cười vui vẻ đáp trả. Ai lại đồng ý quen và lấy một đứa hát phòng trà như nàng chứ, họ không khinh miệt đã quá tốt rồi.

Phạm Hương hài lòng ăn tiếp, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt cương nghị.

Kết thúc bữa ăn, Phạm Hương đứng với nàng ở vệ đường. Gió lùa vào da thịt cả hai có chút lạnh. Phạm Hương tay đút vào túi áo khoác, nhìn cô gái bên cạnh.

– Em về cẩn thận, tôi bắt taxi về . À, cho tôi địa chỉ, sáng mai tôi đến đón em.

Lan Khuê chần chừ một lát rồi nói. – Thôi, địa chỉ chỗ em khó tìm lắm, sáng mai chị cứ đến cổng phòng trà rồi gọi cho em. – Sau đó nàng chìa ra cho cô một dãy số.

Phạm Hương lấy điện thoại, lưu số nàng vào rồi gật đầu, vẫy vẫy tay ý chào tạm biệt. Lan Khuê cũng vui vẻ leo lên xe, rồ ga đi.

Trở về khách sạn, Phạm Hương nhận ngay ánh mắt không mấy thân thiện của Lệ Hằng, hắn ta nhìn cô dò xét :

– Đi với người đẹp mới về sao ? Có mần thịt con người ta chưa đó ?

– Bậy bạ. Chỉ đi ăn thôi. – Phạm Hương đi vào phòng tắm nói vọng ra.

– Tốt. Coi chừng cậu đó, ráng giữ thân. – Lệ Hằng đáp một tiếng rồi trùm chăn lại.

Phạm Hương ừ hử rồi rửa mặt sạch sẽ, nghĩ tới câu nói của Lệ Hằng, trái tim có gì đó bóp nghẹn lại.

Bước lại ra giường, nằm xuống chỗ trống bên cạnh Lệ Hằng, cô gác tay lên trán, bóng dáng người con gái tóc đen đứng thong dong trên sân khấu, nụ cười vụt thoáng qua đôi má ửng hồng của nàng làm cô bồi hồi. Sao bây giờ nhớ lại, mới thấy nụ cười đó quá ư đẹp đẽ. Ánh mắt ấm áp khi cả hai vô tình giao nhau, làm chỗ l*иg ngực cô chợt nhảy lên mấy cái.

Giây phút này, cô tự bản thân đưa ra quyết định. Có nên theo đuổi nàng hay không ?

Nhưng nhớ lại vài việc riêng tư khó nói của mình, cô bật ra tiếng thở dài thườn thượt làm Lệ Hằng đang ngủ cũng thở dài theo.

– Cậu cứ làm những gì con tim mách bảo.

Khi Lệ Hằng xoay qua đã thấy Phạm Hương nằm nghiêng người, không đáp trả, nhưng hắn biết, cô nghe.

********

Đỗ chiếc moto trước phòng trà, Phạm Hương thấy một cô gái tóc buộc đuôi gà, mặc quần jean và áo thun xanh cổ tim, đôi giày bệt cùng màu nữa. Nụ cười vẫn tỏa nắng giữa tiết trời oi bức của Sài Gòn.

Phạm Hương nhìn nàng, nháy mắt :

– Mời quí cô lên xe !

Lan Khuê bật cười rồi ngồi phía sau lưng cô. Đúng, đây mới đúng. Chứ ai đời giống như hôm qua, Lan Khuê chở Phạm Hương, nhìn thật tức cười.

– Ôm chặt nhé !

Nàng chỉ kịp nghe cô nói bấy nhiêu, chiếc xe đã vọt đi với vận tốc khá nhanh. Lan Khuê vì giật mình mà bàn tay vô thức bám vào eo người ta cho khỏi ngã.

Mùi nước hoa thoang thoảng từ người phía trước làm nàng có chút ngây ngất. Như thế này, sao lại giống tình nhân đi hẹn hò vậy ?

– Đi đâu chơi bây giờ nhỉ ? – Phạm Hương vặn ga nhỏ xuống một chút, chạy chầm chậm rồi hỏi người ngồi sau.

– Đến bảo tàng tranh 3D Artinus đi, chỗ đó rất đẹp. Địa chỉ (……)

Phạm Hương nghe địa chỉ xong, gật gù chạy đi. Cô đã đến Sài Gòn một năm trên dưới 20 lần, mấy địa chỉ đi chơi đương nhiên cũng biết, hôm nay thật ra cũng chỉ là kiếm cớ để đi chơi với nàng thôi.

Bảo tàng tranh hôm nay khá đông khách vì là cuối tuần. Phạm Hương mua hai vé rồi đi song song với nàng vào trong.

Các bức tranh to lớn được vẽ 3D. Có đôi cánh thiên thần cao thật cao, còn có khu vườn cổ tích và mấy loài động vật được vẽ với kích thước gấp 4,5 lần người thường.

– Khuê, lại đó tôi chụp cho em.

– Ơ…..thôi, kì lắm…..- Nàng ngại ngùng nhìn theo hướng tay cô chỉ, có đôi cánh trắng muốt.

– Lại mau đi, tôi đã bật máy rồi đây này. – Phạm Hương giơ lại cái máy ảnh nhỏ được cô đeo ở cổ, giơ lên.

Lan Khuê thích thú đan xen  một chút ngượng đi đến đứng giữa đôi cánh thiên thần, tạo một dáng.

* Tách tách * – Âm thanh chụp ảnh vang lên. Lan Khuê nở nụ cười, lập tức bị ai đó thu hết vào tầm mắt và máy ảnh.

Bọn họ lưu lại ở bảo tàng tầm 40p rồi rời đi.

Theo ý kiến của cô gái xinh đẹp ngồi phía sau, Phạm Hương lái xe thêm một đoạn khá xa để đến công viên đá Koi RinRin Park ở bên quận 1, gần khách sạn chỗ cô ở.

Mới đặt chân đến , sau khi gửi xe theo sự hướng dẫn của bảo vệ, bọn họ đi vào tham quan công viên.

– Oh Wow……chị, xem nè, có rất nhiều cá. – Lan Khuê chỉ chỉ tay vào những hồ cá rộng lớn.

Theo đúng tên gọi của nó, công viên tạo dựng những hồ nước uốn lượn, những tảng đá mát lạnh. Bên trong có rất nhiều loại cá chép đủ màu sắc từ to đến nhỏ bơi theo từng đàn. Những chú cá này, người ta nói nó cực kỳ thân thiện, chỉ cần để tay gần với mặt nước là chúng đã bơi lại, quấn lấy mình rất đáng yêu.

– Trước giờ em không có đến đây chơi sao ? – Phạm Hương thấy vẻ mặt kia, biết rõ chắc hẳn là lần đầu được đến đây, vẻ mặt thích thú rất đáng yêu, cô giơ máy ảnh lên, chụp một phát mấy tấm liền.

– Không, em hát ở phòng trà tới khuya, sáng phải ngủ bù, có khi ngủ đến trưa, rồi chiều lại phải trang điểm, sửa soạn để đi hát. – Nàng Khuê tiếp tục chơi đùa với lũ cá rồi nói. – Với lại, không có ai đi chung, đi một mình thì chán lắm.

– Vậy hôm nay đi với tôi, có vui không ? – Phạm Hương ngồi bên mép hồ, bên cạnh nàng, dịu dàng hỏi một câu.

– Vui, rất vui.

Nhận được câu trả lời, Phạm Hương vểnh môi cười.

Ngồi đó xem lũ cá một lát, Lan Khuê bị lôi đi đến khu nghỉ ngơi của công viên, chỗ này là khu ẩm thực với đủ các món ăn của Nhật như bánh Takoyaki, trái cây nhúng mật, kem.

Phạm Hương kéo ghế ra cho nàng rồi đi đến quầy, chọn mỗi thứ một ít, mua đầy một khay lớn. Bê ra cẩn thận, đặt ở giữa bàn. – Em ăn nhiều một chút.

#Moon

Ăn nhiều cho mập, sau này anh ăn em. – Anh sói Phạm Hương said.