Hôm nay là ngày Lan Ngọc về nước. Sáng giờ ngồi trong phòng họp mà đầu óc Phạm Hương cứ để đâu đâu. Lâu lâu lại xem đồng hồ, chần chừ mãi không biết có nên đi đón chị ta không ? Phạm Hương khẽ thở dài một tiếng rồi nhíu mắt lại, dựa hẳn người vào ghế.
– GIÁM ĐỐC, GIÁM ĐỐC. – Tiếng gọi của Thu Thảo làm Phạm Hương giật mình. Cô nhìn một vòng, cả phòng họp đang nhìn mình chăm chăm.
– Hả ? Sao ? – Khuôn mặt ngơ ngác nhìn Thu Thảo cầu cứu.
– Phó giám đốc Đặng mới hỏi chị có đồng ý về dự án bên khu XR không ?
– Hả ? Ờ….thì…….– Phạm Hương bối rối nhìn sang Lệ Hằng, rõ ràng nãy giờ cô không hề nghe Lệ Hằng nói cái gì, biết trả lời làm sao đây, trời ơi tổng giám đốc Phạm, cô bị cái gì vậy.
Lệ Hằng gấp lại tài liệu, nhìn một vòng phòng họp, đứng dậy cúi đầu ái ngại nhìn mấy vị kia :
– Xin lỗi mọi người, ngày mai chúng ta họp tiếp. Hôm nay giám đốc không khỏe trong người.
Mọi người lác đác đi ra khỏi đó, Phạm Hương thở dài, nằm ườn trên bàn rồi nói nhỏ :
– Xin lỗi, tao làm ảnh hưởng tới công việc.
– Xin lỗi cái gì mà xin lỗi. Nếu muốn đón thì đi đi. Mày nghe xem trái tim mày đang muốn cái gì. Tao ra ngoài.
Phạm Hương sờ sờ lên ngực trái mình, tim à, mày muốn cái gì, nói cho tao nghe đi có được không ? Có muốn gặp lại chị không ?
Đang có hai sự lựa chọn.
Một là không đi đón, bỏ hết chuyện quá khứ, không nhớ gì về chị như 5 năm nay đã từng làm, mặc dù có đôi khi vẫn nhớ đến đau thấu tâm can nhưng chỉ cần thời gian, sẽ quên mà. Rồi quay trở lại cuộc sống có Lan Khuê, sẽ cố gắng yêu thương em ấy, sống một cuộc sống bình thường như người ta. Sáng đi làm, chiều về với Lan Khuê.
Hai là đi đón chị, nghe chị giải thích, để xem có thể tha thứ hay không ? Ơ nhưng nếu tha thứ thì sao, sẽ quay lại với chị, cuốn vào những năm tháng yêu chị say đắm như một con thêu thân hay sao ?
Phạm Hương nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa. Hôm qua chị có nhắn một tin nhắn với nội dung : ” Khoảng 15:00pm chị đáp máy bay “. Chỉ đơn giản vậy thôi, câu nói cũng như thông báo mà cũng giống như ra lệnh, nhất định bắt cô phải ra đón chị.
Cô suy nghĩ một chút, cầm túi xách đi ra khỏi công ti, lái thật nhanh đến Tân Sơn Nhất, cánh tay run run cầm vô lăng, môi mím lại muốn bật máu, nhưng trái tim yên ổn đến lạ thường.
TÂN SƠN NHẤT
Phạm Hương đứng cùng một đám người xa lạ, họ chờ người thân của họ trở về, trên những khuôn mặt ấy thấp thoáng vẻ vui mừng khôn tả, gặp lại nhau sau bao ngày xa cách, vui là đúng rồi. Có người còn nhảy cẫng lên, vui mừng đến nỗi nước mắt cũng trào ra. Phạm Hương lắc đầu, còn bản thân mình chờ chị, có thấy vui không ?
Còn đang suy nghĩ gì đó, từ bên trong một dáng dấp quen thuộc bước ra. Là chị. Chị mặc một cái đầm màu hồng nhạt ngang gối, trên tay còn cầm chiếc điện thoại, tay còn lại kéo mớ hành lí. Trên khuôn mặt ấy, nụ cười 5 năm trước, chưa hề thay đổi. Nhưng chị thay đổi nhiều quá, chị không còn là cô sinh viên Lan Ngọc hiền lành, điềm đạm, mang vẻ ngây thơ nữa mà là một Lan Ngọc mang vẻ đẹp rất quyến rũ, gợi cảm, cứng cỏi, khuôn mặt chị an tĩnh như mặt hồ về đêm, chỉ có nụ cười là còn nguyên vẹn cho đến bây giờ.
– Phạm Hương. – Lan Ngọc liếc mắt một vòng, gặp được người cần tìm liền lên tiếng gọi.
Phạm Hương nhìn chị ngây ngốc, chị đẹp hơn trước rất nhiều, nhưng bây giờ sao lại thấy có hơi xa lạ. Cô nhìn chị đang đi về phía mình, mở miệng nói một tiếng :
– Ừm.
Lan Ngọc đặt hành lí xuống, ôm lấy Phạm Hương, hai mắt đỏ hoe, ghị chặt cô giữa phi trường. Phạm Hương lúc đầu có ý định rời khỏi vòng tay của chị, hai tay cô buông thỏng, nhưng chị ôm chặt quá. Rồi không biết từ lúc nào cánh tay đó đã đặt trên eo Lan Ngọc, xiết thật mạnh. Bao nhiêu kỉ niệm ùa về, những niềm vui, nỗi buồn đều ùa về như mới vừa xảy ra hôm qua. Hai hàng mi chảy ra những giọt nước trong suốt. Phạm Hương phả ra hơi thở gấp gáp tận hưởng cái ôm do chị chủ động.
– Chị đã rất nhớ em.
– Vậy sao ? Chị không về chắc tôi cũng quên luôn trên đời này có một người tên Lan Ngọc. – Phạm Hương chợt lơi vòng tay, nhìn thẳng vào mắt chị, giọng nói có chút bỡn cợt.
– Chúng ta tìm một quán cafe.
– Được.
Phạm Hương với tay lấy hành lí của Lan Ngọc đặt trên xe rồi ngồi ngay ngắn bên vị trí của mình, thấy Lan Ngọc đã ngồi bên cạnh mình, cô rồ ga phóng đi.
– Việt Nam thay đổi nhiều quá. – Lan Ngọc nhìn ra cửa sổ, buông một câu bâng quơ.
– Có chị là thay đổi, Việt Nam không hề thay đổi. Mình thay đổi nên nghĩ cái gì cũng thay đổi như mình sao ?
Lan Ngọc im lặng không nói nữa, thở dài, nhìn lan ban ra cửa sổ.
Phạm Hương dừng ở một tiệm cafe quen thuộc mà mình hay ghé uống. Cô chọn một bàn cạnh cửa sổ, vì ngồi ở đây có thể thấy được mấy chậu cúc họa mi. Không biết là vô tình hay hữu ý nữa.
– Chị vẫn uống cafe không đường ? – Phạm Hương cầm menu nhìn hỏi Lan Ngọc.
– Không, cho chị một cafe sữa.
Phạm Hương cười chua chát, cứ tưởng mình thuộc được thói quen của người ta, ai ngờ không phải, đã biết người ta thay đổi rồi, sao cứ hy vọng, để bây giờ thất vọng như thế này nè.
– Cho tôi một cafe không đường và một cafe sữa. – Phạm Hương nhìn nhân viên rồi nói.
Anh ta gật đầu đi vào trong. Lan Ngọc vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt mình rồi hỏi cô :
– Em vẫn chưa bỏ thói quen uống cafe không đường ?
– Có những thứ không phải nói bỏ là bỏ. Tôi không nhẫn tâm được như chị.
Lan Ngọc im lặng, chị thừa hiểu những lời cô nói mang ý gì. Phạm Hương của 5 năm trước là một con bé đáng yêu, hay lẽo đẽo theo chị, không dám trái lời chị cho dù Phạm hương đúng hay chị đúng. Nhưng Phạm Hương của bây giờ lại dám buông lời bỡn cợt chị. Cô đã khác rồi. À không phải, ai cũng phải khác mà.
Đợi khi hai li nước đã được đặt trên bàn, Lan Ngọc ngậm lấy ống hút mà dây dây, miệng nở nụ cười như có như không. Sau một hồi, Lan Ngọc mới lên tiếng :
– Chị có một đứa em họ. Ba của chị và ba của nó là anh em ruột. Cả dòng họ chỉ có hai đứa cháu là chị và nó. Ông nội bắt một trong hai đứa phải sang Úc học để sau này về thừa kế công ti của ông. Khi thấy em mình khóc lóc, van xin được ở lại, khi đó nó chỉ mới 18 tuổi.Cô chú của chị, cũng là ba mẹ của nó, đem căn bệnh tim ra cầu xin chị cho con họ ở lại. Em nghĩ xem, chị có đành lòng để em mình đi sang cái nơi đất lạ quê người đó không ?
Ngừng một chút, Lan Ngọc nhìn khuôn mặt có chút biến động của Phạm Hương, chị nói tiếp :
– Nhưng mà, năm nay chị vừa tốt nghiệp ra trường, lại hay tin công ti đã bị phá sản. Cô chú đem đứa em của chị gả cho giám đốc công ti đối tác để mong cứu vớt lại công ti. Ai ngờ nó chạy đi đâu mất, bây giờ vẫn chưa tìm thấy. Cả nhà đang điên đầu. Bao nhiêu việc chất chồng trên đầu chị. Chị mệt mỏi quá Hương à,……chị giải thích không phải để che lấp tội lỗi mình gây ra cho em, nhưng chị muốn em hiểu.
Ngừng một chút, thở dài.
– Chị vẫn yêu em.
Nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của người đối diện, thêm một câu :
– Chưa bao giờ hết yêu em.
Phạm Hương ráng giữ cho mình vẻ điềm tĩnh nhất, nhưng cuối cùng vẫn không thể, tự động ngồi gần chị hơn, dang tay ôm lấy chị vào lòng mình. Bao nhiêu oán hờn, hận thù 5 năm nay vì mấy câu nói mà đổ vỡ không thương tiếc. Lan Ngọc được thể liền khóc to hơn trong ngực cô.
– Xin lỗi, xin lỗi chị. Đừng khóc, đừng lo, đến công ti em làm. Còn chuyện em họ chị, từ từ chúng ta tìm em ấy sau.
Lan Ngọc khẽ gật đầu, ngước mắt nhìn Phạm Hương :
– Em……còn yêu chị không ?
– Em……..còn……..
– Chị yêu em. – Lan Ngọc quay qua dựa vào ngực Phạm Hương thút thít.
-…………….- Phạm Hương im lặng để chị ôm mình, bàn tay cũng ôm lấy eo chị, suy nghĩ lan bang. 5 năm, bao nhiêu hận thù, giận hờn chị, vì lời giải thích kia mà biến mất. Là chị bị người khác ép đi, chị vẫn yêu mình, chị là mối tình đầu của mình, là người mình yêu. Mối tình đầu vẫn yêu mình, mình và chị sẽ tiếp tục, sẽ yêu nhau say đắm như 5 năm trước đây, sẽ có một kết thúc viên mãn ở lễ đường. Nhưng……có gì đó lấn cấn giữa mấy mảng kí ức này, là một tiếng gọi tha thiết : ” Hương ơi, đừng bỏ Khuê. “. Cô giật mình.
– Nhưng bây giờ chị không muốn về nhà. Chị đến nhà em ở vài hôm được không ?
Phạm Hương nghe chị đề nghị, cô chần chừ một lúc, mi tâm rung động dữ dội. Lại nhớ đến Lan Khuê, làm sao để hai người ở chung với nhau, rồi biết giải thích cho chị như thế nào ? Nhưng mình với nàng có làm gì quá đáng đâu. Nhưng rồi………
– Hay em tìm khách sạn cho chị.
– Nhà em có ai sao ? – Lan Ngọc nhìn cô, nhớ lại hôm trước điện cho cô có nghe một giọng nữ gọi Hương một cách thân thiết.
– À…..ừm…..không.
– Vậy chị đến nhà em được không ?
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
– Ừm……..Được.
#Moon
Tự làm khó mình không à.