Buổi sáng trên căn nhà trọ nhỏ, Lan Khuê vươn vai, chu chu cánh môi lên, phát hiện bản thân không mảnh vải che thân liền xoay sang nhìn cô, cái tên đáng ghét gây chuyện đó lại ngủ ngon lành, tay còn quấn nhẹ lấy eo nàng.
Lan Khuê nhìn mấy vết bầm tím trên cơ thể mình, cái tên này quả nhiên sức khỏe như trâu như bò thật. Lan Khuê cầm mấy ngón của Phạm Hương lên ngắm nghía. Người gì dai sức, động tác tay lại mạnh mẽ, ngón tay lại vừa lớn vừa dài….Hụ hụ, mới mường tượng lại thôi đã đỏ mặt, nhớ lại mấy ngón tay này đêm hôm qua đã ở trong mình, nàng ngại ngùng.
– Gì vậy ? Sáng sớm em lại muốn sao ? Chị thật sự rất mệt đó. – Phạm Hương thấy nàng cứ ngắm mấy ngón tay của mình liền buông lời trêu chọc rồi nghiêng người ôm lấy nàng, đồng thời dụi dụi vào ngực nàng.
– Bậy bạ, ai muốn chứ ? – Nàng quay quắc nơi khác.
– Vậy sao ? Hôm qua ai rên, Hương ơi, sướиɠ quá……vào trong em….ưmmm…….
Lan Khuê nhanh chóng bịt miệng cô lại, cái tên này sao có thể chọc quê nàng như vậy chứ ? Rõ ràng là cô khiến nàng sung sướиɠ đến nỗi không kìm nén nỗi nên mới phát ra mấy tiếng đáng xấu hổ như vậy. Để người ngoài biết cô bác sĩ đứng đắn của bọn họ trên giường phóng túng như thế, chắc nàng sẽ đập đầu vào ngực Phạm Hương tự tử cho coi. >.