Ranh Giới [Hương Khuê]

Chương 17: Xem mắt

Hai người kì kèo qua lại một hồi, Lan Khuê ép cô phải ở lại ăn cơm, để cảm ơn vì cô đã đến sửa bóng đèn và ống nước, mặc dù cả hai thứ đó đều không hề trục trặc gì cả, rõ là bày trò. Nhưng cô cũng không từ chối, được ăn tối với mỹ nhân mà, ngại gì không đồng ý.

Bữa ăn được nàng và cô chuẩn bị nhanh chóng và đầm ấm nhất có thể. Gồm một ít thịt xào rau củ và thịt rán. Thêm ít trái cây được gọt sẵn nữa.

Khung cảnh bình yên này làm Phạm Hương cứ cười suốt, thật sự khi đang chìm đắm trong hạnh phúc, cô mới cảm thấy mình cần nó đến mức nào, cần một người con gái bên cạnh lúc ốm đau, cần một người nấu cùng mình bữa cơm đạm bạc, cùng mình nằm chung trên một chiếc giường là đủ rồi.

– Chị ăn đi, sao cười hoài vậy ? – Lan Khuê lên tiếng nhắc nhở khi thấy cô cứ cười cười mà không thèm đá động gì tới thức ăn.

– Ơ…..đâu có, tại vui thôi.

– Vậy sau này đến đây ăn cơm thường xuyên cho vui. – Nàng gắp cho cô ít thịt rồi nói như mời mọc.

Cô im lặng, ăn chực thì ăn 1,2 bữa thôi, ai đời lại qua ăn hoài. Với lại, ở gần nhau riết là nảy sinh tình cảm nhiều hơn đó, cô không muốn. Cô không muốn nàng dính vào cô, một đứa nghèo khổ, chỉ muốn giữ với nàng một khoảng cách nhất định thôi.

Ăn xong, khi cô bước ra ngoài để trở về thì cũng thấy nàng định ra khỏi nhà. Cô ngạc nhiên nhìn nàng :

– Tối rồi, em đi đâu ?

– Em về nhà, mẹ và dượng có chuyện cần gặp em. – Nàng đội lên chiếc nón bảo hiểm, rồi xoay sang bẻ cổ áo kín lại cho cô.

Nàng nói xong liền phóng lên xe lao thẳng. Để Phạm Hương ngu ngơ đứng nhìn theo bóng nàng. Dượng ? Cha dượng ? Vậy cha ruột nàng mất rồi sao ? Haizzzz, nhưng cũng đỡ hơn cô, không cha, không mẹ.

Tại nhà mẹ nàng.

– Đã con nói con không có đi xem mắt gì hết.

– Khuê, nghe lời dượng, đi gặp Dylan đi, con mà hẹn hò với nó, chỗ đứng của con trong bệnh viện mới chắc chắn. – Cha dượng nhìn nàng, ánh mắt khẩn thiết.

– Không. Con có người yêu rồi. – Nàng ngồi dựa vào sofa nhìn ông ta.

– Vậy con dẫn người yêu con về đây.

– Ơ……chưa tới lúc.

Mẹ nàng ngồi bên cạnh, thấy thái độ nàng không tốt liền lên tiếng :

– Hay….con nghe lời dượng, đến gặp Dylan đi, nghiêm túc nói chuyện với nó, lỡ đâu hai đứa hợp nhau thì sao ?

Lan Khuê nhìn mẹ, rồi nhìn cha dượng. Cha dượng nàng thật ra là người yêu cũ của mẹ, sau khi cha mất, bà bước thêm bước nữa với ông ta, còn có một đứa con gái tên là Ánh Linh. Từ khi cưới về, mẹ nhất nhất nghe theo lời ông ta, mà ông ta thì có ưa gì nàng đâu, ông ta chính là người ép nàng phải dọn ra căn hộ riêng, vì ông ta bảo thấy nàng thì lại nhớ tới cha ruột của nàng, làm ông ta bực mình thêm.

Lan Khuê cũng chẳng thèm ở trong căn nhà này nên ngay lập tức dọn đi. Còn cô em cùng mẹ khác cha kia, tính tình dễ thương lại lễ phép, em ấy cũng rất thương Lan Khuê, đang học năm 3 ngành y, mặc dù cái nó thích là sân khấu điện ảnh. Nhưng để vui lòng cha mình, em ấy cũng đành chấp nhận theo học cái ngành mà nó chẳng thích tẹo nào.

Lan Khuê biết không thể cãi, liền cầm túi xách, đứng dậy. – Tùy hai người, con về.

Trở về căn hộ, nàng nằm bẹp dí trên giường, hai mắt ứa lệ, tại sao lúc nào cũng ép nàng làm những việc nàng không thích ? Có ai nghĩ tới cảm nhận của nàng hay không ? Có biết nàng muốn gì không ? Có ai đã từng hỏi nàng đang hạnh phúc hay đau khổ ? Kể cả mẹ, người sinh ra nàng, bà cũng nghe lời ông ta mà ép nàng.

Lan Khuê nghĩ vẩn vơ rồi điện cho cô, khóc òa.

Phạm Hương đang làm việc ở chợ, nghe tiếng nàng khóc đến như vậy, hốt hoảng :

– Có chuyện gì, em đang ở đâu, nói mau, tôi đến……

– Không sao, em về nhà rồi…..hic….- Nàng kéo nhanh vài giọt nước mắt trên mi xuống. Nghe tiếng của Phạm Hương, bao nhiêu uất ức cũng tan biến.

– Vậy tại sao lại khóc ? – Cô nghe nàng bảo đã về nhà thì an tâm, nhưng không hiểu tại sao nàng lại khóc lớn đến như vậy, là ai đã ức hϊếp cô gái của cô vậy ?

– Em….thèm mì sợi. – Nàng nói bừa một lí do để khỏi giải thích, sợ cô lo lắng thêm.

Phạm Hương thở hắt ra, cái cô bác sĩ đó, y như trẻ con, thèm mì mà khóc như vậy đó hả ? Cô phát ra tiếng cười rồi nói :

– Rồi, ngày mai mua mì cho em, ngủ đi. Tôi làm việc đây.

Nàng dạ một tiếng rồi tắt máy, tránh làm phiền tới cô nữa, nằm vắt tay qua trán, thôi kệ, chỉ là gặp gỡ ăn một bữa cơm, không sao, nàng không thích anh ta, sẽ không lấy anh ta, nàng chỉ yêu Phạm Hương thôi, không ai có thể ép nàng hết.

*****

Lan Khuê ngồi ở phòng xem bệnh án của bệnh nhân, bên ngoài có tiếng xô cửa vào, nàng ngước lên.

– Dylan, có chuyện gì ?

– Dượng em nói em đã đồng ý đi ăn với anh. Anh vui lắm. – Anh ta kéo lại cặp kính, đôi mắt xanh nhìn thẳng vị bác sĩ xinh đẹp đang ngồi làm việc ở bàn.

– Ừm.

– Vậy chiều nay 4h, anh đón em. – Anh ta mừng rỡ, phải nắm bắt cơ hội tiếp cận với cô bác sĩ khó tính này.

– Ừ. – Nàng gật đầu rồi tiếp tục nhìn bệnh án, không nhìn anh ta thêm chút nào.

…..

Dylan chở nên đến một quán mì lớn ở thành phố, cũng khá gần bệnh viện chỗ bọn họ. Lan Khuê ngồi đó nghe anh ta chọn món, thật nhàm chán, nói chuyện với anh ta, chẳng có gì thú vị.

Khác hẳn khi nói chuyện với cái tên cộc cằn nào đó, mặc dù 10 lần như 10, cô đều đâm bang chọc điên nàng, nhưng nàng vẫn thích cái cách cô chọc ghẹo nàng, thích cái cách cô cười, thích cả cái cách mà cô lạnh lùng, nhưng thật ra cũng rất quan tâm tới nàng.

Hai dĩa mì được bưng ra ngoài, Dylan cẩn thận lấy nĩa, giấy ăn cho nàng, còn chìa cho nàng bó hoa hồng thật lớn.

Lan Khuê nhận lấy, cảm ơn một tiếng rồi bắt đầu ăn.

Dylan ăn uống chầm chậm, ngây ngốc nhìn nàng, anh ta vuốt lại mái tóc vàng xoăn của mình :

– Em có định lấy chồng trong năm nay không ?

– Không, định 5,10 năm nữa hẳn lấy, không thì 15, 20 năm, lấy chi sớm cho khổ. – Nàng trề môi, tiếp tục ăn, nhìn anh ta bây giờ tự dưng lại sinh ra cảm giác chán ghét vô cùng.

Dylan nghe nàng nói, ngỡ nàng đùa với mình nên cười lớn, nụ cười làm biết bao nhiêu cô gái trong quán ăn xao xuyến.

Phạm Hương vui vẻ cầm tiền đến quán mì gần đây mua cho nàng một hộp mì xào, đứng lóng ngóng đợi người ta làm.

– Ít ớt thôi, cay lắm, nhiều thịt, nhiều tôm, nhiều gan, nhiều rau vào.

Người chủ quán nhìn cô, cười, chắc mua cho người yêu nên mới căn dặn kĩ càng như vậy. Ai mà là người yêu của cô gái này, hẳn là hạnh phúc lắm. Tuy bề ngoài có hơi xộc xệch nhưng lại rất cẩn thận khi gọi thức ăn, còn dặn dò kĩ càng như vậy mà.

Phạm Hương lôi trong túi ra tờ 200 ngàn mới tinh, tươi cười, tưởng tượng ra bộ dạng của nàng khi nhận được hộp mì, chắc là vui lắm đây, hôm qua thèm mì khóc lớn như vậy mà.

Cô nhìn chủ quán làm, đôi mắt lại dời đến mấy vị khách trong quán, hôm nay quán cũng không quá đông. Bên trái là một gia đình nhỏ gồm 4 người, bên góc phải là 2 người phụ nữ đứng tuổi, bên trong có vài đứa nhỏ, nhưng……ở gần cửa sổ…..cặp tình nhân đó…..?

#Moon