Các Ngươi Theo Ta Làm Gì? Nữ Chủ Ở Kia Mà!

Chương 35

"Nguyên lai là Giang cô nương a, không biết Giang cô nương cùng Tiểu Cửu như thế nào nhận thức?" Trữ Thiên Tuyết nhẹ nhàng cười, xem ra nàng đã đoán sai, người này là bảo vật do Tiểu Cửu tìm được.

"Nàng bị một lão hoà thượng đánh trọng thương, mém chút nữa là mất luôn ngàn năm đạo hạnh rồi, ta cho nàng hút linh khí để chữa trị vết thương, tuy rằng đạo hạnh không còn như trước, bất quá vết thương đã không còn đáng ngại" Giang Tiểu Ngư thuật lại vắn tắt.

Trữ Thiên Tuyết nghe Giang Tiểu Ngư nói nữ nhi bị thương không khỏi một trận đau lòng, sau khi biết nữ nhi vết thương đã lành, mới thả lỏng tâm tình.

"Dám làm cho nữ nhi ta bị thương, ta sẽ làm cho hắn sống không yên ổn" Nàng chỉ cần nói một câu xuống phía dưới, thì những ong bướm vây quanh nàng sẽ lập tức chủ động thay nàng thu thập người đó.

"Không biết Tiểu Cửu đâu rồi, nó không cùng Giang cô nương về sao?" Trữ Thiên Tuyết lấy làm lạ.

"Ta với nàng 1 tháng trước liền tách nhau ra, gần đây tuy gặp lại nhưng mà không có đi chung, ta cũng là bị lạc tới đây thôi" Giang Tiểu Ngư ăn ngay nói thật.

"Nguyên lai là thế" Trữ Thiên Tuyết cười yêu kiều, nụ cười này thật sự hơn người phàm hàng ngàn hàng vạn lần.

"Không biết Bá mẫu còn hỏi gì nữa không? Nếu không còn gì khác, ta xin phép cáo từ" Giang Tiểu Ngư có ý muốn rút lui, nàng thực sự không quen bị ánh mắt Trữ Thiên Tuyết dò xét trên người mình.

"Bá mẫu sao? Thật là có ý tứ đâu"  Trữ Thiên Tuyết nổi lên hứng thú.

"Giang cô nương chớ vội, nếu đã đến đây, sao không ở lại vài ngày, ngộ nhỡ Tiểu Cửu trở về không nhìn thấy cô nương, nhất định sẽ trách móc người làm nương như ta a" Trữ Thiên Tuyết là yêu không rõ tuổi, đã gặp người so với Giang Tiểu Ngư nhiều hơn, sao lại nhìn không ra tiểu tâm tư của nàng, bất quá thân phận nàng là gì không quan trọng, quan trọng nhất nàng là cái lò cực phẩm trong vạn nghìn người chỉ có một, chính mình duyệt qua vô số người, lại chưa thấy qua loại cực phẩm này, Dĩ Tầm có được bảo vật này đều là cơ duyên, chỉ cần giữ nàng lại đạo hạnh của Dĩ Tầm chắc chắn sẽ trở về như trước, thậm chí còn hơn thế nữa.

"Bá mẫu đã nói như vậy thì Tiểu Ngư Nhi ta cung kính không bằng tuân mệnh, còn có…Bá mẫu không cần gọi ta là Giang cô nương, có thể giống như mọi người kêu ta Tiểu Ngư Nhi sao" Giang Tiểu Ngư không có lý do để từ chối, nên đành tạm thời ở lại trước.

"Nga~ Nếu Tiểu Ngư Nhi đã chịu ở lại, vậy thì người làm Bá mẫu ta đây sẽ cố hết sức tiếp đãi ngươi thật tốt" Trữ Thiên Tuyết nói, thanh âm này như chim hoàng oanh, dễ nghe vô cùng.

"Ý tốt của Bá mẫu, ta thật không dám nhận" Giang Tiểu Ngư nói lời khách sáo, nhưng trên thực tế là nàng thật không muốn dính líu tới người này.

"Tiểu Ngư Nhi chẳng lẽ chê ta tuổi tác đã cao" Trữ Thiên Tuyết cười thâm ý nói.

"Nào có a! Bá mẫu người còn rất trẻ, rất đẹp, quả thật rất giống cái cô nương 15, 16t" Giang Tiểu Ngư nhìn thấy nụ cười thâm ý nhưng có chút nguy hiểm kia, lập tức cười nịnh hót nói.

"Ta giống cô nương 15, 16t…Tiểu Ngư Nhi thật khéo đùa, bất quá những lời vừa rồi của ngươi ta ghi nhận" Trữ Thiên Tuyết tạm tha cho nàng.

Giang Tiểu Ngư len lén vuốt mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng may mắn vừa rồi mình phản ứng nhanh.

"Ta và Hồng Y có vài lời muốn nói, ngươi tạm thời chờ ở bên ngoài được không?" Trữ Thiên Tuyết ôn nhu mà khách khí nói.

"Vậy ta ra ngoài trước" Giang Tiểu Ngư cũng không nán lại, nhanh chóng ly khai.

Sau khi bước ra khỏi đại điện, Giang Tiểu Ngư cảm thấy tâm tình thật thoải mái, liền đến phụ cận đi dạo một chút.

Nàng đi bộ đến phía sau núi đại điện, trên núi cây rừng xanh um tươi tốt, cảnh sắc đẹp đẽ, vô cùng yên tĩnh, là một địa phương tốt để tu luyện, càng đi càng cảm thấy chỗ này thật tốt. Giang Tiểu Ngư bỗng nhiên muốn vận động một chút, cũng lâu rồi nàng không có tập nhảy, nghĩ vậy liền móc cái iphone 7 ra, click vào mục music, mở bản pick me của nhóm I.O.I lên.

Nương theo điệu nhạc dễ thương và vui nhộn, thân thể di chuyển thep nhịp điệu, Giang Tiểu Ngư mỗi một động tác đều rất đẹp mắt, vô tình làm cho một đám hồ yêu xung quanh hiếu kỳ, vội mò đến xem.

Bản nhạc mà Tiểu Ngư Nhi đang bắt, kết hợp với điệu nhảy của nàng khiến cho không ít đám hồ yêu không khỏi cảm thấy thích thú, bọn chúng cũng không đứng xem nữa, mà hoà mình vào cùng nàng.

Bên kia, Trữ Thiên Tuyết cùng Hồng Y nói xong mấy lời, thì ly khai đại điện.

Trữ Thiên Tuyết sai Hồng Y đi làm chút chuyện, còn bản thân lại đi tìm Giang Tiểu Ngư muốn trêu đùa nàng một phen.

Chỉ là vừa đến nơi, thì trông thấy Giang Tiểu Ngư cùng một đám hồ yêu đang vui vẻ nhảy nhót.

"Mới đây mà đã có thể làm thân hết những người trong tộc rồi, mị lực quả thực không sai a" Trữ Thiên Tuyết ngày càng hứng thú với nàng.

"Bá mẫu, tới đây nào…ta dạy người nhảy" Giang Tiểu Ngư liếc thấy Trữ Thiên Tuyết, lập tức chạy lại nắm tay nàng dẫn vào trong đám hồ yêu đang nhập cuộc tưng bừng.

Tàn cuộc sau, ai nấy đều trở về vị trí của mình, riêng Giang Tiểu Ngư thì theo Trữ Thiên Tuyết về lại đại điện.

"Bá mẫu, ta có điều thắc mắc" Giang Tiểu Ngư nghĩ Trữ Thiên Tuyết quen biết rộng rãi như vậy, hẳn có rất nhiều kinh nghiệm đi, có thể mượn việc này nhờ nàng tư vấn giúp mình cách trở về hiện đại.

"Ngươi muốn hỏi gì?" Trữ Thiên Tuyết đoán được tâm tư của nàng, cười hỏi.

"Làm thế nào xuyên vào một thế giới khác? Có phải là chỉ cần mở ra cánh cổng không gian không?" Giang Tiểu Ngư suy nghĩ thật lâu mới quyết định hỏi.

"Ngươi vì sao lại hỏi như vậy?" Trữ Thiên Tuyết nghe nàng hỏi như vậy liền kinh ngạc, ánh mắt dừng ở trên người nàng tìm tòi.

"Bá mẫu, ngươi không cần biết, chỉ cần trả lời ta" Giang Tiểu Ngư ngữ khí nghiêm túc.

"Cổng không gian không phải ai muốn mở liền mở được, trừ phi người đó là thần" Dừng một chút lại tiếp tục " đôi khi cổng không gian cũng có thể tự động mở ra"

"Nga~ ta đã rõ" Giang Tiểu Ngư cảm thấy cơ hội trở về thật mỏng manh, nàng hơi chút thất vọng.

"Ta đã trả lời câu hỏi của ngươi, giờ đến phiên ngươi trả lời ta. Ngươi là ai? Từ đâu đến?" Trữ Thiên Tuyết ánh mắt chợt lóe lên, tra hỏi nàng.

"Ta là sinh viên năm 1 Khoa Kinh Tế, đến từ một cái gọi là địa cầu, tổ tiên của ta lâu đời đều hành nghề trừ tà, hay còn gọi là thiên sư, tuy rằng cùng với đạo sĩ có phần giống nhau nhưng thiên sư chúng ta tự biết phân biệt nặng nhẹ, cũng sẽ không như đám đạo sĩ kia hễ là yêu ma quỷ quái thì lập tức nhào vô gϊếŧ chóc" Giang Tiểu Ngư thẳng thắng đáp.

"Nga~ hoá ra ngươi không phải người của thế giới này" Trữ Thiên Tuyết tin vào lời nói của Giang Tiểu Ngư, vừa rồi khi nhìn vào ánh mắt của nàng, cũng không có phát hiện nàng có điểm nào không đúng.

"Bá mẫu, sỡ dĩ ta nói với ngươi là vì ta hoàn toàn tin tưởng ngươi có thể giữ bí mật dùm ta" Giang Tiểu Ngư chắc như đinh đóng cột nói.

"Tin tưởng ta sao? Ngươi làm sao biết được có thể hay không ta sẽ không nhịn được nói ra bí mật của ngươi" Trữ Thiên Tuyết cười như không cười hỏi.

"Ta tin tưởng vào ánh mắt của ta, ít nhất nơi này của Bá mẫu không xấu" Giang Tiểu Ngư chỉ vào giữa ngực của Trữ Thiên Tuyết kiên định nói.

"Ngươi thực sự rất thú vị, giờ ta đã hiểu vì sao tất cả mọi người đều yêu thích ngươi rồi, trừ bỏ ngươi là cái lò cực phẩm ra, mọi thứ ngươi mang lại đều rất mới mẻ a" Trữ Thiên Tuyết cười rộ lên, ghé vào tai Giang Tiểu Ngư nói nhỏ.

"Uy~ Bá mẫu không phải cũng động tâm đó chứ" Giang Tiểu Ngư đột nhiên thốt lên.

"Nga~ ta đã lỡ động tâm với ngươi rồi, vậy ngươi nên chịu trách nhiệm thế nào đây?" Trữ Thiên Tuyết thanh âm mị hoặc, đầu lưỡi di chuyển trên vành tai Giang Tiểu Ngư nhẹ nhàng liếʍ, trong khi tay kia cũng không an phận, trêu chọc nơi bộ vị mẫn cảm nhất của nàng.

Giang Tiểu Ngư nhất thời đỏ mặt, hai chân mềm nhũn đến độ sắp đứng không vững, nàng vội chấn chỉnh lại, nổ lực đẩy ra Trữ Thiên Tuyết.

"Bá mẫu…ngươi…ngươi…biếи ŧɦái" Giang Tiểu Ngư lập bập mắng một câu, lập tức quay đầu bỏ chạy ra bên ngoài, hoàn toàn không nghe được một tràng cười giòn tan ở phía sau.