Giang Tiểu Ngư sau khi thoát khỏi Ma tộc, nàng cứ cắm đầu cắm cổ chạy miết mà không xác định được phương hướng. Nghĩ tới trinh tiết gìn giữ suốt 18 năm, chỉ vì một câu nói của Tử Mặc, nàng lại hồ đồ tự dâng hiến mình, suýt chút nữa đã rơi vào tay giặc rồi. Nữ nhân đúng là thật đáng sợ a, vì trinh tiết quý giá của mình, nàng nhất định phải tránh xa đám nữ nhân đó ra.
Không biết chạy được bao lâu, đại khái khoảng vài ngày sau, Giang Tiểu Ngư đã lạc vào xứ sở thần tiên, phải nói là chạy nhầm đến lãnh địa hồ tộc mới đúng.
"Nơi này thật đẹp, thế mà lúc trước lại không phát hiện ra, đúng là thật uổng a" Giang Tiểu Ngư nhìn cảnh sắc nơi này cảm thán.
Nơi này chẳng những phong cảnh đẹp mà nhiệt độ cũng thích hợp nữa, quan trọng nhất là, ở đây tất cả đều là mỹ nhân, có nam nhân cũng coi thành mỹ nhân. Từng nhóm mỹ nhân đủ loại kiểu dáng, không có giống nhau, từng cá nhân đều câu hồn đoạt phách, tất cả đều ăn mặc bại lộ, phải nói là hoạt sắc sinh hương.
Những con hồ yêu này, dáng vẻ liêu nhân, mang theo vài nét lẳиɠ ɭơ, chỉ cần vừa nhìn sẽ bị dụ dỗ ngay tức khắc. Đám hồ yêu mới đầu phát hiện có kẻ kẻ xâm nhập, định ra tay giải quyết kẻ đó, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Tiểu Ngư một thân lò cực phẩm, toàn bộ hồ tộc liền sôi trào.
Bị ánh mắt của đám hồ yêu nhìn chằm chằm, Giang Tiểu Ngư toàn thân không được thoải mái, nàng có cảm giác bọn họ là đang nhìn chằm chằm vào chính con mồi vậy.
Sau đó một nữ nhân mặc hồng y bước tới, toàn thân toát ra vẻ đẹp quyến rũ đến tận xương tuỷ, nữ tử đó lắc lư bên cạnh Giang Tiểu Ngư cố ý câu dẫn nàng. Tiểu Ngư Nhi biết những hồ yêu này đều biết mị thuật, nhưng mà nữ tử trước mắt này, cho tới bây giờ câu nhân đều không cần dựa vào mị thuật, chỉ có hồ yêu đạo hạnh không đủ mới dùng mị thuật mê hoặc lòng người. Còn loại đạo hạnh của nàng, đứng ở đó thôi đã có người trước ngã xuống, người sau tiến lên hoặc chờ đợi nàng lâm hạnh rồi, bất quá người này có vẻ như không có phản ứng gì trước mỹ mạo của nàng.
Hồng Y không tin dựa vào mị lực của mình lại không thể làm cho tiểu cô nương trước mặt siêu lòng, vì vậy nên nhích lại gần Giang Tiểu Ngư, thân thể như không xương dựa trên người nàng, ngực đầy đặn đặt trước ngực Tiểu Ngư Nhi.
"Bộ ngươi không có xương sao? Làm gì mà dính lấy ta như keo dính chuột vậy" Giang Tiểu Ngư không nhịn được lên tiếng.
Cái người này ve vãn nàng không nói, còn dùng sơn phong kia khoe khoang trước mặt nàng nữa, nhìn lại ụ đất của mình bị sơn phong hùng vĩ kia làm cho lép vế, Giang Tiểu Ngư không khỏi oán hận. Lão thiên gia sao có thể bất công như vậy a, vì cái gì từ lúc nàng xuyên qua đến giờ, đám nữ nhân này sơn phong đều muốn lớn hơn nàng, bộ ngực bự là giỏi lắm sao!? Tịch Dao, Hàm Nghi Yên, Hàm Nghi Thanh, Trữ Dĩ Tầm cũng vậy, rõ ràng là muốn sỉ nhục niềm kiêu hãnh của nàng mà.
"Ngươi xưng hô là gì?" Hồ yêu cười quyến rũ hỏi.
"Của ta xưng hô ngươi hỏi làm chi! Đừng nói là nhà ngươi ái mộ ta a, hừ~ ta không tin đâu, đám nữ nhân các ngươi hễ mở miệng ra đều nói là yêu thích ta, tất cả đều là gạt người. Chẳng qua các ngươi chỉ muốn linh khí và tinh khí trên người ta thôi" Giang Tiểu Ngư đem tất cả bức xúc từ trước tới giờ phun ra.
"Ta đúng là ái mộ ngươi đâu, chỉ cần ngươi chịu theo ta, ta sẽ không để cho ngươi chịu thiệt thòi" Hồng y nghe Giang Tiểu Ngư nói vậy đầu tiên là sửng sốt một lúc, sau đó khôi phục bộ dáng cười nói.
"Tha cho ta đi, một Tiểu Cửu thôi cũng đủ chết lên chết xuống rồi, thêm bốn cái người kia nữa, giờ ngay cả ngươi cũng muốn gia nhập hậu cung sao!?" Giang Tiểu Ngư than thở.
"Ngươi biết Tiểu Cửu nhà chúng ta" Hồng Y nhếch miệng lên, Tiểu Cửu từ nhỏ lựa chọn tu tiên, không thích tiếp xúc với người ngoài, hiện tại lại cùng một người phàm tục có giao hảo, nghe trong lời nói của nàng, hai người tựa hồ rất thân thiết a, chẳng lẽ Tiểu Cửu đã thông suốt rồi sao?
"Chẳng những biết mà còn rất thân thiết nữa" Giang Tiểu Ngư xác nhận quan hệ.
"Ra là vậy, bất quá Tiểu Cửu đúng là phí phạm của trời, ngươi tới giờ vẫn còn là xử nữ" Hồ yêu hà hơi vào cổ Giang Tiểu Ngư, người này thực sự là lò cực phẩm, đối với yêu mà nói thực sự là mê hoặc, vậy mà Tiểu Cửu lại có được, nàng đều muốn phải ghen tỵ a.
"Ngươi làm ơn đừng có dính lấy ta, mau ly ta xa một chút" Giang Tiểu Ngư bị nàng hà hơi có chút rùng mình, muốn đem hồ ly tinh treo trên người mình gỡ ra, nhưng yêu tinh này như keo dính ruồi vậy, làm sao cũng đều đẩy không ra.
"Nga~ ngươi cảm thấy ta với Dĩ Tầm ai đẹp hơn?" Hồng y cảm thấy Giang Tiểu Ngư hoàn toàn không giống với những người khác, rõ ràng bị nàng câu dẫn cỡ nào cũng không động tâm, đặc biệt là ánh mắt đơn thuần trong suốt kia, càng làm nàng muốn chinh phục người này, bất quá Tiểu Ngư Nhi trên người chẳng những có linh khí, tinh khí còn rất thuần khiết, tuyệt đối là vật đại bổ, suýt chút nữa làm cho nàng nhịn không được muốn hút một ngụm, bất quá thời cơ chưa tới nên tạm thời nhịn lại du͙© vọиɠ.
"Cả hai đều rất đẹp, chỉ khác ở chỗ Tiểu Cửu thuộc loại băng thanh ngọc khiết, còn ngươi thuộc loại thiên kiều bá mị, đẹp cỡ nào thì cũng chỉ là hình thức bên ngoài, quan trọng là tâm hồn người đó có đẹp hay không mà thôi!" Giang Tiểu Ngư suy nghĩ một lát mới nói.
Hồng y nghe Giang Tiểu Ngư phân tích xong, cười đến thực vui vẻ. Cái lò cực phẩm này thú vị như vậy, nàng quyết định phải cướp về tay cho bằng được.
"Ngươi cùng ta song tu, ta tuyệt đối sẽ làm cho ngươi vui vẻ đến quên trời quên đất, Tiểu Cửu hẳn là rất thô bạo đi, không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì!?" Hồng Y nói nhỏ vào tai Giang Tiểu Ngư.
"Thôi miễn đi" Hồng Y nhắc tới hai chữ song tu làm nàng lại nhớ tới những tháng ngày tu luyện vất vả lúc trước, lập tức từ chối thẳng thừng.
"Không muốn cùng ta song tu, chẳng lẽ muốn cùng Tiểu Cửu song tu?" Hồng Y chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi.
"Ta sẽ không cùng ai song tu hết" Giang Tiểu Ngư kiên định nói.
"Của ngươi thiên phú, không cùng ta song tu thực uổng phí a" Hồng Y tuy bị từ chối nhưng lại không có ý định bỏ cuộc.
"Ta nhắc lại một lần nữa, không tu luyện gì hết cả" Giang Tiểu Ngư đẩy Hồng Y ra, giậm chân bỏ đi lên trước.
Hồng Y bị đẩy ra bất ngờ, nhất thời phản ứng chậm nửa nhịp, rất nhanh sau đó khôi phục lại, vội đuổi theo Giang Tiểu Ngư.
"Uy~ Ngươi đừng đi hướng đó" Hồng Y ở sau gọi với nhưng Giang Tiểu Ngư làm như không nghe thấy, nhanh chóng tăng cước bộ, Hồng Y thấy vậy cũng lập tức đẩy nhanh tốc độ bám theo phía sau nàng.
Giang Tiểu Ngư vô tình đi lạc vào cái toà cung điện trên đỉnh núi cao, mặc dù kích thước không lớn lắm, nhưng ở đỉnh núi cao này, mây mù lượn quanh, rất có cảm giác tiên cảnh.
Khi tiến vào cung điện, Giang Tiểu Ngư nghe thấy được mùi thơm thoang thoảng bên trong đại điện, không biết hương liệu đốt trong lư hương tên gì, ngược lại dễ ngửi vô cùng, thế nhưng ánh mắt Giang Tiểu Ngư bị một bóng lưng nữ tử hấp dẫn, cùng Trữ Dĩ Tầm xiêm y giống nhau trắng như tuyết, bất đồng chính là nữ nhân kia tóc màu trắng, như tinh linh trong sáng, còn Trữ Dĩ Tầm lại là tóc màu đen. Tấm lưng kia, thoạt nhìn làm người ta thấy không tỳ vết, chỉ là một bóng lưng lại có thể liêu nhân, làm bất cứ người nào nhìn vào lòng đều ngứa ngáy, trừ Giang Tiểu Ngư ra.
"Người này hẳn là nương của Tiểu Cửu đi" Giang Tiểu Ngư nhớ lại nguyên tác, lập tức khẳng định.
"Nương" Hồng Y hướng Trữ Thiên Tuyết kêu một tiếng, vốn định ngăn Tiểu Ngư Nhi tới nơi này nhưng vẫn không kịp.
Nàng kia nghe được Hồng Y kêu to, xoay người lại nhìn về phía Hồng Y cùng Giang Tiểu Ngư.
Giang Tiểu Ngư lúc này mới thấy rõ dung mạo của nữ nhân kia, không chỉ đẹp nhất mà còn có phần kinh diễm hơn, ở nơi này đều là dáng vẻ khuynh thành, thậm chí so với Trữ Dĩ Tầm còn muốn đẹp hơn một ít, nếu như đem so sánh với Hàm Nghi Yên và Tịch Dao, ắt hẳn rất khó lựa chọn người nào đẹp hơn người nào.
Hồng Y thấy Giang Tiểu Ngư nhìn nương chằm chằm, quả nhiên là bị nương câu dẫn rồi, trong lòng phải nói là rất khó chịu, đành chịu thôi…nương là đệ nhất mỹ nhân hồ tộc, mị lực sắc bén, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải đổ, Hồng Y hối hận vì lúc nãy không giữ nàng lại, để nàng chạy vào đây, nếu như nàng bị nương cướp mất thì làm sao bây giờ.
Trữ Thiên Tuyết nhìn sắc mặt Hồng Y không được tốt, nhưng rất nhanh liền phục hồi lại như cũ, âm thầm suy nghĩ một chút, hài tử này trước giờ đều rất phóng khoáng, như thế nào bây giờ lại nhỏ nhen như vậy, đối với tâm tình chập chờn của nữ nhi nhà mình dĩ nhiên có chút ngạc nhiên, liếc mắt quyến rũ sang Giang Tiểu Ngư, nhìn đến nàng toàn thân là một cái lò cực phẩm, nhãn tình liền sáng lên, không nghĩ tới Hồng Y tìm được một bảo vật, có bảo vật này, Hồng Y ngày sau tu luyện có thể đi nghìn dặm.
"Nhĩ hảo, ngươi chắc là nương của Tiểu Cửu đi, ta gọi là Giang Tiểu Ngư, nhũ danh Tiểu Ngư Nhi" Giang Tiểu Ngư cảm giác Trữ Thiên Tuyết chăm chú nhìn chính mình, lại có phần đánh giá, vội mở miệng dời đi lực chú ý.
Hồng Y nghe Giang Tiểu Ngư chủ động giới thiệu với mẫu thân, đáy lòng không khỏi có chút ăn giấm.
Giang Tiểu Ngư nhanh chóng nhìn sang Hồng Y, xinh đẹp khuôn mặt đã muốn mang theo vài phần u oán.
"…" Người này là bị làm sao vậy, nàng cũng đâu có chọc gì nàng, thật không hiểu nổi mà.