Các Ngươi Theo Ta Làm Gì? Nữ Chủ Ở Kia Mà!

Chương 12 (H)

Xà yêu không ở, Niên Hữu Ngư không quên hướng chủ nhà đòi tiền, bởi vì nàng biết hiện tại mục tiêu của xà yêu là Giang Tiểu Ngư, tất nhiên sẽ không về lại quý phủ làm gì, quản gia còn đang hôn mê bị nàng tạt một chậu nước tỉnh lại, nhìn hậu viện một mảnh hỗn độn, phía dưới có vết tích đánh nhau, dĩ nhiên vết tích là do Giang Tiểu Ngư lúc giao đấu với xà yêu để lại rồi, thử tìm kiếm xung quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng yêu nữ đâu, cho rằng Niên Hữu Ngư thật sự là cao nhân, lập tức hướng lão thái thái bẩm báo, lão thái thái không ngừng cảm tạ nàng, còn đưa cho 100 lượng tiền thù lao.

Niên Hữu Ngư thấy tiền sáng mắt lên, nàng từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ có mối làm ăn nào lớn đến vậy, quả nhiên là cầu phú quý trong nguy hiểm, bất quá nghĩ lại cũng sợ hãi, cũng may 100 lượng này đủ cho nàng cùng Tiểu Ngư Nhi sống đến nhiều năm, nàng tạm thời không cần phải tiếp nhận lễ cúng nữa rồi. Niên Hữu Ngư cầm tiền đi đến một tiệm gạo, khiêng hai ba bao gạo trở ra, kế tiếp mua mười con gà, cộng thêm hai con heo, cuối cùng ghé quán rượu mua vài bầu rượu và vài món đồ linh tinh khác, sau đó liền thuê một chiếc xe bò vận chuyển về đạo quan đổ nát, trở lại địa phương quen thuộc của chính mình, Niên Hữu Ngư mới cảm thấy nhẹ nhõm, ngay lập tức đốt cho sư phó vài nén nhang.

Trữ Dĩ Tầm không biết từ lúc nào đã trở về đạo quan, nàng đặt Giang Tiểu Ngư trên giường, sẵn tiện giăng kết giới xung quanh, trong tư tưởng không muốn bị người khác làm phiền thế giới của hai người.

Giang Tiểu Ngư ngủ rất an ổn, hoàn toàn không có chỗ nào giống với một tiểu cô nương năng động thường ngày. Trữ Dĩ Tầm vết thương cũ chưa lành, cộng thêm việc đánh nhau với xà yêu dùng linh lực quá mức, nguyên khí vừa được khôi phục trước đó không lâu nay lại hao tổn không ít, nếu không có lượng linh lực lớn bổ sung, nàng sợ mình sẽ bị đánh về nguyên hình, vừa nghĩ tới chính mình tu luyện hơn ngàn năm cứ như vậy bị phế đi, nàng như thế nào cam tâm!..

Trữ Dĩ Tầm trước nay không thích cùng nhân loại giao tiếp, tiếp xúc thân mật càng là không thể nào, chỉ là lần này có phần ngoại lệ, đồ vật của nàng bị người khác động chạm qua, bất quá là một cái hôn mà thôi, nhưng cục tức này nàng thật sự không nuốt xuống được.

"Ngươi bảo ta phải làm sao không lo sợ ngươi bị người khác cướp đi.."

Trữ Dĩ Tầm vuốt ve khuôn mặt Giang Tiểu Ngư, ngón tay thon dài di chuyển đến đôi môi thì chợt ngừng lại, cùng Tiểu Ngư Nhi miệng đối miệng, nàng quả thật muốn thử một lần, Trữ Dĩ Tầm sửng sốt không biết vì sao nàng lại có suy nghĩ như vậy, bất quá nghĩ liền làm, đầu hạ thấp xuống, xúc cảm mềm mại từ đôi môi Tiểu Ngư Nhi truyền đến làm Trữ Dĩ Tầm có cảm giác lạ lẫm, kèm theo là một chút hưng phấn.

Mới đầu chỉ là ma sát nhẹ ở bên ngoài, song Trữ Dĩ Tầm cảm thấy vẫn chưa đủ, vươn đầu lưỡi nhu nhuyển trượt vào khoé miệng, tinh xảo đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, tìm kiếm nhuyễn lưỡi ẩn nấp, qua lại dây dưa.

Lần đầu hôn không có kỹ thuật gì nhiều, chỉ đơn giản là làm theo bản năng đem đầu lưỡi đυ.ng chạm lẫn nhau, quấn lấy nhau không rời.

Trữ Dĩ Tầm hôn tựa hồ rất say sưa, lại hầu như rất khẩn trương, nàng có cảm giác bản thân mình đang lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, hôn lâu sẽ làm cho con người ta dấy lên du͙© vọиɠ. Thật thế, Trữ Dĩ Tầm lúc này cảm thấy thân thể bỗng nhiên khác thường, cả người rạo rực hẳn lên, đem y phục của mình và Tiểu Ngư Nhi cùng cởi bỏ, y phục hiện đại so với cổ đại dễ hơn rất nhiều, không rườm rà, vướng víu.

Trữ Dĩ Tầm thuận tay kéo xuống, lớp y phục bên ngoài phủ trên người Giang Tiểu Ngư lập tức được trút bỏ, chỉ còn lộ ra phần nội y bên trong, Trữ Dĩ Tầm nhìn một chút nội y của Tiểu Ngư Nhi, quả thật được thiết kế độc đáo, áσ ɭóŧ màu trắng có viền ren, ở cổ đại thì người ta vẫn chưa phát minh ra loại áσ ɭóŧ giúp nâng cơ ngực, để tránh tình trạng ngực bị xệ. Đi sâu xuống dưới chính là vùng tam giác thần bí, một chiếc qυầи ɭóŧ xinh xắn có in hình Đoremon. Trữ Dĩ Tầm luồng tay vào bên trong hoa viên, nơi đó đã trở nên ẩm ướt, nàng không nghĩ tới thân thể Giang Tiểu Ngư lại mẫn cảm như vậy, chỉ mới hôn một cái mà đã ướt nhẹp rồi.

Trữ Dĩ Tầm đem nội y cởi xuống, hai tiểu bạch thỏ xinh xắn cùng khuôn viên bí mật nhanh chóng bại lộ trong không khí, vóc người Giang Tiểu Ngư thực ra không tệ, có thể nói là rất tốt. Trữ Dĩ Tầm chụp một bên tiểu bạch thỏ nhẹ nhàng xoa nắn, vòng 1 của Tiểu Ngư Nhi không lớn cũng không nhỏ, rất vừa tay Trữ Dĩ Tầm, xúc cảm cũng rất mềm mại, đàn hồi.

Một tay chưa đủ, Trữ Dĩ Tầm liền dùng hai tay, xoay tròn, nắn bóp thoả thích. Giang Tiểu Ngư không biết thân thể của nàng đây là làm sao, dường như rất thoải mái, đáng tiếc nàng tửu lượng rất kém, bản thân bị chiếm tiện nghi mà vẫn không biết.

Trữ Dĩ Tầm dọc theo cổ hôn xuống đến giữa đôi bồng đào, đầu lưỡi khẽ liếʍ hạt đỉnh hồng, sau đó há miệng ngậm lấy, nhẹ nhàng mυ'ŧ.

Bởi vì khí tức trên người Giang Tiểu Ngư quá mức mê người nên Trữ Dĩ Tầm không kiềm lòng được liền hút một ít linh lực, lại không cẩn thận hút đi một ít tinh khí từ Tiểu Ngư Nhi. Hút tinh khí loài người, có nghĩa từ nay về sau nàng rơi vào yêu đạo, tu tiên coi như hết hy vọng.

Thế nhưng khi hút vào tinh khí của Giang Tiểu Ngư, Trữ Dĩ Tầm cảm giác thân thể có một dòng nước ấm tràn vào, thân thể bị thụ thương chưa bao giờ thoải mái như vậy. Cũng khó trách hồ tộc của nàng, hơn phân nửa không muốn tu tiên, tinh khí quả nhiên so với linh lực càng muốn dễ dàng, đơn giản là không cần tốn nhiều sức.

Giang Tiểu Ngư bên dưới đã sớm lầy lội, Trữ Dĩ Tầm lúc này phát hiện, Tiểu Ngư Nhi động tình, một nguồn linh lực khủng bố chảy ra liên tục không ngừng, tuy rằng vô cùng mỏng manh nhưng có thể kéo dài, hơn nữa còn rất tinh khiết, nàng biết mình đã nhặt được một báu vật hiếm có, quả nhiên lò cực phẩm có khác, Trữ Dĩ Tầm thân thể cần nhất chính là linh lực, giống như một thùng lớn tích góp từng tý một, mặc dù không biết từ lúc nào đã trang bị đầy đủ, thế nhưng chỉ cần hút liên tục thì sẽ tràn đầy.

Trữ Dĩ Tầm có thể được coi là hồ tộc có thiên tính hiếm thấy, nhưng bản chất da^ʍ mị bị nàng chế trụ, không phải là không có, hiện tại nhận thấy được thân thể chính mình biến hoá, giống như là một người ngủ say thật lâu, sau khi thức dậy có cảm giác đói bụng mãnh liệt, nhu cầu cấp bách là phải ăn cơm, nếu phương diện kia là bản tính hồ yêu, nhu cầu ăn uống cũng là bình thường, hơn nữa Trữ Dĩ Tầm gần ngàn năm chưa ăn, nhu cầu về phương diện này được phóng thích, tựa như đại hồng thuỷ, hung mãnh dị thường, đây là điều Trữ Dĩ Tầm không ngờ tới, nàng cho rằng mình đã thoát khỏi thiên tính da^ʍ tà hồ tộc, bất quá đều là lừa mình dối người mà thôi.

Trữ Dĩ Tầm theo bản năng di chuyển đến vùng đất hình tam giác kia, tay không ngừng ma sát bên ngoài hang động, trêu trọc vị trí mẫn cảm nhất, mỗi lần nàng ve vãn đều làm Giang Tiểu Ngư nhịn không được than nhẹ, rõ ràng chưa có kinh nghiệm về phương diện này, thế nhưng lần này tới lần khác, động tác lại rất chính xác làm thân thể Giang Tiểu Ngư run nhẹ, miệng phát ra thanh âm như muỗi kêu, quả nhiên đây là bản tính trời sinh của hồ yêu.

Tại khuôn viên thần bí kia, hoa huyệt nở rộ đầy cảnh xuân sắc, Trữ Dĩ Tầm híp mắt, con mắt từ lâu đã trở thành một ngọn lửa, khẽ tách hai chân Giang Tiểu Ngư ra, nơi tư mật nhanh chóng liền bại lộ, nàng cũng không do dự lập tức vùi đầu vào hút mật ngọt đặc biệt trên người Giang Tiểu Ngư.

Trữ Dĩ Tầm đương nhiên biết thân thể xử nữ đối với hồ tộc mà nói thì tương đương với tinh khí, thậm chí so với tinh khí càng thêm bổ dưỡng, hơn nữa Giang Tiểu Ngư không phải xử nữ bình thường, tinh khí của nàng càng thuộc vào loại đặc biệt rất bổ dưỡng. Trữ Dĩ Tầm không ngừng liếʍ láp nơi tư mật của Giang Tiểu Ngư, kết quả thu được linh lực nồng đậm hơn rất nhiều, thậm chí còn xen lẫn nồng nặc tinh khí, nhờ vậy mà nàng được bổ sung liên tục thân thể bị tổn thương nguyên khí, làm Trữ Dĩ Tầm thư thái hơn rất nhiều.

"Ân…" Giang Tiểu Ngư ngủ say bị Trữ Dĩ Tầm trêu trọc không ngừng, miệng phát ra thanh âm rêи ɾỉ, có thể khi nghe vào tai người khác sẽ cảm thấy phóng đãng, ngược lại Trữ Dĩ Tầm cảm thấy thanh âm của Tiểu Ngư Nhi cực kỳ khả ái. Nàng trong lòng ngứa ngáy, muốn đem du͙© vọиɠ giấu đi nhưng không được, tất cả đều bị Giang Tiểu Ngư câu ra, Trữ Dĩ Tầm cảm giác giữa hai chân mình bắt đầu ẩm ướt, có ý nghĩ muốn thử thân mật tư vị. Nàng có năng lực tự chủ rất mạnh, nhưng hôm nay, cơ hồ đều bị đánh thức bởi con mãnh thú hung hãn, Trữ Dĩ Tầm cố gắng áp chế cổ du͙© vọиɠ mãnh liệt này xuống.

Thân thể Giang Tiểu Ngư rốt cuộc cũng chịu không được, đạt đến cực hạn, một trận co rút lên tới đỉnh thúc đẩy thân thể tiết ra mật dịch đầy linh khí cùng tinh khí nồng đặc, Trữ Dĩ Tầm đem nuốt vào trong bụng, cảm thấy thân thể ấm áp dị thường, cực kỳ thư thái, nàng thật lâu chưa từng cảm thụ nhiều như vậy linh lực, thật làm cho người ta tưởng niệm không ít.

Trữ Dĩ Tầm không có ý định phá thân Giang Tiểu Ngư, vì nàng biết linh khí xử nữ cùng tinh khí bổ dưỡng nhất, huống hồ các nàng hiện giờ không phải song tu, mà là Trữ Dĩ Tầm đơn phương làm, đối với người bình thường là tổn thương, bất quá Giang Tiểu Ngư là lò cực phẩm, nàng bị Trữ Dĩ Tầm thu thập linh lực cùng tinh khí sẽ tự động bổ sung, thậm chí có thể so với trước nhiều hơn.

Niên Hữu Ngư không biết Trữ Dĩ Tầm và Giang Tiểu Ngư đã về đạo quan, nàng lấy ra vài bầu rượu cùng một mâm thức ăn, vừa nhâm nhi vừa ngồi đợi hai người kia trở về, nhờ có kết giới bảo vệ nên ở bên trong, dù động tĩnh lớn cỡ nào, hầu như bên ngoài đều không nghe được, cũng không nhìn thấy được. Niên Hữu Ngư dọn sạch sẽ đống thức ăn và mấy bầu rượu, liền lăn đùng ra ngủ khò khò, cơ hồ không phát hiện bên trong am rách có biến, mà Trữ Dĩ Tầm sau khi xong việc thì về lại vị trí cũ của mình, bắt đầu con đường tu yêu, còn con đường tu tiên của nàng, từ nay về sau coi như chấm dứt.

(P/s: đáng lý mai mới up, vì hôm nay là ngày phụ nữ Việt Nam nên au gửi tặng chương này đến các nàng trước :v)