Trữ Thiên Tuyết x Trữ Thanh Phàm
Nói đến, phẩm cấp Thanh Phàm chân quân chọn linh thủ làm thú cưỡi quá dễ dàng, thế nhưng Thanh Phàm chân quân tựa hồ yêu thích hồ yêu , mới vừa đưa đi một con hồ yêu lại mang về một con hồ yêu. Hồ yêu trước nhìn có chút tiên khí, còn con này khí tức mê hoặc quá nặng, vừa nhìn không phải tu tiên, nhóm tỳ nữ không hiểu Thanh Phàm thượng tiên vì sao còn phải hồ yêu kia về tiên sơn. Chỉ là nghi hoặc, Thanh Phàm chân quân quyết định thì không có người dám nghi vấn, các nàng cảm thấy Thanh Phàm chân quân làm gì đều có dụng ý.
Trữ Thiên Tuyết dung nhan độc nhất vô nhị, đây là dung nhan hiếm thấy ở Tiên giới, cộng thêm làm hồ yêu mấy nghìn năm, trong lúc giở tay nhấc chân có thể câu hồn người. Sự phong lưu của nàng cũng có một ít thần tiên dính vào, bất quá Trữ Thiên Tuyết chỉ trêu chọc qua một hai thần tiên, nàng chủ động xuất kích, nàng trêu chọc thần tiên mục đích biết thần tiên có thể động lòng phàm không sau đó nàng không hề trêu chọc bất kỳ một thần tiên nào, dù sao làm cho thần tiên rơi vào hồng trần là tạo nghiệp chướng, Trữ Thiên Tuyết không dám tạo nhiều. Hơn nữa, ngoại trừ Trữ Thanh Phàm, không có bất kỳ người nào đáng giá nàng tốn nhiều tâm tư, còn lại Người, Ma, Yêu hầu như không sợ bị tội.
Lúc tỳ nữ hầu hạ nàng tắm ở tiên tuyền, nhóm tỳ nữ không dám nhìn vào mắt hồ yêu. Tiên Tỳ đều là thần tiên phẩm cấp thấp, mới được làm thần tiên không bao lâu, đối với yêu nghiệt mấy nghìn năm không thể đối phó.
Thanh Phàm đem Trữ Thiên Tuyết giao cho tỳ nữ sau đó cảm giác có chút không yên lòng, lại quay trở lại, nhìn thấy thân thể trần trụi của Trữ Thiên Tuyết vô cùng xinh đẹp đang chơi đùa ở tiên tuyền, cười một cách tự nhiên. Thanh Phàm tự nhiên đối với một màn mị hoặc này thờ ơ, nàng không biết làm sao cho tất cả lui ra tỳ nữ lui ra, nàng chẳng qua là cảm thấy Trữ Thiên Tuyết tắm bao nhiêu lần tiên tuyền cũng rất khó đem bụi trần trên người nàng xóa bỏ.
Bị người mình yêu mến nhìn thân thể của mình, trong lòng Trữ Thiên Tuyết có tư vị khác, thậm chí cảm giác da thịt đều nóng lên, nàng biết mình đối với Thanh Phàm du͙© vọиɠ mãnh liệt, chưa từng có người nào giống Thanh Phàm, chỉ cần một ánh mắt, có thể làm cho chính mình nguyện ý quỳ gối phủ phục ở trước mặt nàng. Thế nhưng nàng biết trong mắt Thanh Phàm quá mức thanh minh, thanh minh không mang theo nửa điểm tạp chất, nhưng mặc dù như vậy, Trữ Thiên Tuyết vẫn yêu thích được Thanh Phàm nhìn chằm chằm.
“Lần sau vào tiên tuyền tắm rửa, ngươi tự mình tắm a!, không nên để cho các nàng hầu hạ.” Thanh Phàm từ tốn nói.
“Không phải thần tiên lục căn thanh tịnh sao, còn sợ ta làm cho các nàng động tâm sao?” Trữ Thiên Tuyết cười đến cực kỳ quyến rũ hỏi.
“Các nàng thành Tiên còn sớm, chưa hoàn toàn xóa bỏ trần duyên.” Thanh Phàm Thanh Phàm vì các tỳ nữ giải thích.
“Ta cho rằng trở thành thần tiên thì đã đoạn tuyệt thất tình lục dục, vậy có phải biến thành thần tiên vẫn sẽ có khả năng xuống vào hồng trần hay không?” Trữ Thiên Tuyết biết rõ còn hỏi, nàng muốn từ trong miệng Thanh Phàm nghe được đáp án.
“Có một ngoại lệ, nhưng không nhiều lắm.” Thanh Phàm sự thực trả lời.
Trữ Thiên Tuyết nghe vậy, nhếch mép lên, chỉ cần có một khả năng nàng sẽ không từ bỏ, mặc dù không có khả năng, nàng nguyện ý làm thú cưỡi bên cạnh nàng.
“Thanh Phàm, ngươi đáp ứng ta, vô luận tình huống gì, ngươi không thể buông tha độ hóa ta.” Chỉ có Thanh Phàm hứa hẹn sẽ không để mình ly khai, Trữ Thiên Tuyết mới dám đối với Thanh Phàm làm những chuyện khác.
Thanh Phàm nhìn Trữ Thiên Tuyết, lời nói này dường như có ý tử khác, cho nên nàng chần chờ nhìn Trữ Thiên Tuyết, do dự đáp ứng.
“Ngươi thật sự chuyên tâm hướng đạo?” Thanh Phàm không xác định hỏi.
“Đương nhiên.” Không phải, ta chuyên tâm muốn câu dẫn ngươi, thế nhưng nếu không được Thanh Phàm hứa hẹn, nàng dự cảm chỉ cần mình vượt quá mức đối với Thanh Phàm, Thanh Phàm sẽ một cước đem mình ném ra tiên sơn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nàng thật vất vả tìm được Thanh Phàm, tuyệt đối không cho phép dưới tình huống không bảo đảm, làm bất luận sự tình mạo hiểm. Có thể đối với Thanh Phàm, Trữ Thiên Tuyết lại hiểu rõ, nàng sợ chính mình khắc chế không nổi, cho nên nói dối nàng, muốn lấy được hứa hẹn của Thanh Phàm.
“Vậy được rồi, ta sẽ tận lực độ hóa cho ngươi, bất quá sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do bản thân, tu đạo vẫn xem tạo hóa của ngươi.” Thanh Phàm cuối cùng không đành lòng cự tuyệt Trữ Thiên Tuyết, dù sao năm đó trần duyên là do mình gieo, cỡi chuông cần người buộc chuông, chính mình đối với nàng vẫn có trách nhiệm.
Trữ Thiên Tuyết không thèm để ý Thanh Phàm nghiêm trang thuyết giáo, nàng ở bên cạnh Thanh Phàm đều cảm thấy tốt, mặc dù một bộ dáng sư phụ, dù vậy vẫn làm nàng lòng ngứa ngáy khó nhịn. Nàng vui vẻ ở tiên tuyền hát lên, tâm tình thoạt nhìn vô cùng tốt.
Thanh Phàm vốn còn muốn kể một ít sự tình tu luyện, nhưng Trữ Thiên Tuyết đối với tu luyện tựa hồ một chút hứng thú cũng không có, nàng thật sự muốn chặt dứt trần duyên chuyên tâm hướng đạo sao? Thanh Phàm vô cùng hoài nghi, nhưng đều đã nói ra, tự nhiên không thể thu hồi, Thanh Phàm khẽ lắc đầu, sau đó rời đi tiên tuyền.
Thanh Phàm đang tu luyện, Trữ Thiên Tuyết không biết từ lúc nào xuất hiện, nàng mặc y phục mỏng manh, trực tiếp ngồi lên đùi Thanh Phàm, một tay ôm chặt cổ Thanh Phàm, làm cho thân thể của chính mình dính sát vào thân thể Thanh Phàm, tay kia không kiềm hãm được xoa khuôn mặt Thanh Phàm, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mi, mắt, mũi, si mê vuốt ve khuôn mặt không coi là xinh đẹp của Thanh Phàm. Nhắc tới cũng kỳ quái, thần tiên cùng Yêu giống nhau, cũng xinh đẹp, duy chỉ có Thanh Phàm có khuôn mặt bình thường. Thế nhưng trong mắt Trữ Thiên Tuyết, dung mạo Thanh Phàm vô cùng xinh đẹp.
Thanh Phàm không nhúc nhích tiếp tục tu luyện, sắc tức là không, sắc đẹp Trữ Thiên Tuyết hoành hành ở tam giới, đối với nàng tu hành còn không tạo thành uy hϊếp.
Trữ Thiên Tuyết đương nhiên biết Thanh Phàm Thanh Phàm đối với mình thờ ơ, thế nhưng trong lòng nàng vẫn vui mừng cùng kích động, nàng rốt cục có thể ở khoảng cách gần với Thanh Phàm, mấy ngàn năm nay chưa bao giờ cảm tưởng một màn này, hiện tại nàng mới biết được, không phải là không muốn, là không dám. Chỉ cần vuốt ve Thanh Phàm, Trữ Thiên Tuyết đã cảm thấy giữa hai chân nổi lên tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, nàng theo bản năng dùng thân thể ma sát thân thể Thanh Phàm, thân thể rất nhanh thì có cảm giác mãnh liệt.
Lúc đầu Thanh Phàm không nhìn Trữ Thiên Tuyết, nhưng bây giờ Trữ Thiên Tuyết khí tức càng phát ra nồng nặc cùng đυ.c ngầu làm cho nàng không vui.
Thanh Phàm mở mắt, thi triển pháp lực, Trữ Thiên Tuyết biến trở về hồ ly, Thanh Phàm cảm thấy Trữ Thiên Tuyết biến thân thành hồ ly thuận mắt hơn nhiều.
“Ngươi nếu lại như vậy, ta làm cho ngươi không thể đến gần ta.” Giọng nói Thanh Phàm không lạnh không nóng, Trữ Thiên Tuyết cảm thấy ý tứ cảnh báo. Trữ Thiên Tuyết biết Thanh Phàm nói được là làm được, trong nháy mắt bình tĩnh lại, không dám làm càn. Nàng cảm thấy Thanh Phàm quá đáng ghét, dĩ nhiên biến mình thành hồ ly, làm cho mình không thể có ý tử động dục. Thế nhưng vô luận như thế nào, Trữ Thanh Phàm không có đem mình ném đi, thế là tốt rồi, Trữ Thiên Tuyết thẳng thắn đem mình cuộn lại thành một đoàn, tiếp tục mặt dày ở trong trong ngực Thanh Phàm ngủ, điều này năm đó là chuyện nàng muốn làm nhưng không dám. Nàng phát hiện mặc dù không hề làm gì, vùi ở trong ngực Thanh Phàm cảm giác rất tốt.
Thanh Phàm tưởng rằng lần này trách cứ, Trữ Thiên Tuyết biết ngoan ngoãn chủ động xuống phía dưới, không nghĩ tới nàng dĩ nhiên ngủ trong lòng ngực mình. Thanh Phàm nhớ tới mấy ngàn năm trước Trữ Thiên Tuyết cỡ nào săn sóc thức thời, hơn nữa đơn thuần, không có tâm tư hỗn tạp như vậy, thời điểm đó nàng rất khả ái. Nghĩ đến chỗ này, Thanh Phàm nhẹ nhàng vuốt ve lông trắng Trữ Thiên Tuyết, sau đó khẽ thở dài vừa lắc đầu.
—-