Nữ Quan

Chương 17

Niên Hữu Ngư đẩy cửa đại điện ra, hướng suối nước nóng kia đi tới, Niên Hữu Ngư vừa nghĩ tới cách bình phong bên trong chính là thân thể trần trụi Trữ Dĩ Tầm, nàng cảm giác cái mũi của mình có một chút ngứa rồi.

Niên Hữu Ngư rón rén kéo bình phong ra, quả nhiên được toại nguyện, chứng kiến cảnh xuân sắc chính mình mong đợi, bả vai trắng nõn lộ trên mặt nước hơi nước lượn lờ, da thịt trắng nõn trơn mềm trong bóng tối hiện ra rõ ràng, hơi lộ ra xương quai xanh gợi cảm, sườn mặt lạnh lùng đẹp đến kinh thiên động địa. Niên Hữu Ngư nhìn lén không đã ghiền, bởi vì bộ phận cơ thể Trữ Dĩ Tầm lộ ra trên mặt nước không nhiều lắm, nàng ngóng trông Trữ Dĩ Tầm xoay người, lại sợ bị Trữ Dĩ Tầm phát hiện mình đang rình coi, trong lòng mâu thuẫn. Đặc biệt lúc nãy xem xuân cung đồ trước mắt cùng nhạc mẫu câu dẫn, thật vất vả nhịn được a!, nhưng nhìn thân thể trần trụi Trữ Dĩ Tầm ngâm ở ôn tuyền, Niên Hữu Ngư lòng càng ngứa ngáy khó nhịn.

Nàng thật muốn vén lên tóc dài đen nhánh của Trữ Dĩ Tầm, sau đó đem sau đó đem môi dán lên cổ nàng, sau đó đi xuống, lấy tay sờ mỗi một tấc da thịt Trữ Dĩ Tầm, nàng nhớ câu đối với Trữ Dĩ Tầm muốn làm gì thì làm, nàng cảm giác mình đối với Trữ Dĩ Tầm du͙© vọиɠ cường liệt hận không thể đem Trữ Dĩ Tầm nuốt vào. Niên Hữu Ngư sắc tâm quả thực rất lớn, thế nhưng lá gan thì sao, lại không lớn như vậy, có sắc tâm đối với Trữ Dĩ Tầm, lại không sắc đảm hành động.

Trữ Dĩ Tầm kỳ thực lúc Niên Hữu Ngư tiến vào thì đã nhận biết được sự tồn tại của nàng, nữ đạo cô này háo sắc nhìn chằm chằm thân thể của chính mình, con ngươi muốn rớt ra ngoài, thực sự hèn mọn thật mất mặt. Bất quá nàng quả thực ngoài ý muốn, Niên Hữu Ngư dĩ nhiên khống chế mê hoặc của Nương, phải biết rằng trên đời này ngoại trừ Thượng tiên có lực tự chủ rất mạnh, hoặc là Thần đoạn tình tuyệt dục, còn không có mấy người chống đỡ được sắc đẹp của Nương. Người này nhìn rõ ràng là bộ dạng hết sức háo sắc, làm cho Trữ Dĩ Tầm cảm thấy không giống.

Trữ Thiên Tuyết từ trước đến nay phản đối các nữ nhi thích phàm nhân, người và yêu khác đường, yêu mệnh dài, mà loài người mệnh hữu hạn, đặc biệt người phàm không tu luyện, đợi luân hồi lại là là một chuyện cực kỳ thống khổ, hơn nữa ai biết có được như trước nữa không.

Quan trọng nhất là, phần lớn phàm nhân thay đổi thất thường, không chịu được mê hoặc, nói yêu bất quá thích sắc mà thôi. Tam tỷ của Trữ Dĩ Tầm, Trữ Thanh Bí từng thích một người nam nhân ở phàm trần, người nam nhân kia không cầm được cám dỗ của Nương, Nương chỉ dùng mị thuật nho nhỏ, để nam nhân kia ý loạn tình mê, cái gì thề non hẹn biển đều không qua được cửa của Nương. Từ nay về sau, các nữ nhi Trữ Thiên Tuyết không đối với nhân loại động tình nữa, đều học theo Trữ Thiên Tuyết, dạo chơi nhân gian, hưởng thụ. Về sau, các nàng chỉ cần mang về một người, bọn tỷ muội cảm thấy hứng thú đều có thể hưởng dụng, ngược lại những người kia đều nguyện ý bị các nàng hưởng dụng.

Mặc dù Trữ Dĩ Tầm không muốn đem Niên Hữu Ngư đưa cho tỷ muội nàng dùng chung, thế nhưng Nương thử lòng nữ đạo cô háo sắc này, Trữ Dĩ Tầm không có phản đối, dù sao nàng lấy ánh mắt Nương để xem Niên Hữu Ngư háo sắc như thế nào. Đương nhiên, Niên Hữu Ngư làm nàng không thể tin được, khó có được dùng mắt nhìn thẳng, càng xem càng cảm thấy Nương có phải muốn không cho nàng tu tiên nữa không.

Niên Hữu Ngư trong đầu đầy ý da^ʍ trên người Trữ Dĩ Tầm, đột nhiên bị Trữ Dĩ Tầm vươn một cái đuôi kéo vào trong ôn tuyền, sau đó bị treo lên, ngâm trong nước, nhắc lên rồi thả xuống, thực sự quá hung tàn. Bất quá nhìn lén nàng tắm, làm sao khi dễ người ta như vậy, người ta thủ thân như ngọc vì nàng, nàng không đau lòng người ta, ô ô, mạng của nàng thật là khổ, ngẫm lại Niên Hữu Ngư cảm giác mình có phải có khuynh hướng tự ngược đãi hay không, đuổi đi những hồ yêu thiên kiều bá mị đưa tới cửa, lại muốn hồ yêu dùng mông đối diện với mặt mình, Niên Hữu Ngư đang hối hận đột nhiên lóe lên, nhớ tới Trữ Thiên Tuyết tự nói với mình nhược điểm Trữ Dĩ Tầm. Hoàn hảo trong đạo quan tu luyện một đoạn thời gian, Niên Hữu Ngư động tác linh hoạt, thân thể nàng dùng sức một cái, đem thân thể mình ôm lấy đuôi Trữ Dĩ Tầm, đầu tránh khỏi lần nữa bị ngâm vào trong nước.

Trữ Dĩ Tầm bị Niên Hữu Ngư ôm lấy cái đuôi, thân thể cứng đờ, không hề nghĩ ngợi đem Niên Hữu Ngư hất ra, nhưng Niên Hữu Ngư sống chết ôm đuôi Trữ Dĩ Tầm không buông. Trữ Dĩ Tầm chỉ có thể thu hồi đuôi, Niên Hữu Ngư không có bám trụ trực tiếp rơi vào trong nước.

“Ngươi làm gì khi dễ người như vậy!” Niên Hữu Ngư chật vật từ trong ao nước bò dậy, bất mãn hỏi, Niên Hữu Ngư cảm thấy quần áo ướt sũng dán thân thể khó chịu, trực tiếp cởi xuống.

“Ngươi rình coi còn lý luận?” Trữ Dĩ Tầm không có nửa điểm hổ thẹn hỏi ngược lại.

“Người ta đều bị ngươi nhìn qua, vì sao không cho nhìn?” Niên Hữu Ngư lý lẽ khí tráng hỏi ngược lại, có vài phần cưỡng từ đoạt lý.

Trữ Dĩ Tầm không trả lời, nàng thấy Niên Hữu Ngư đem mình cởi trần trụi, thân thể có lồi có lõm không biết thẹn thùng bại lộ trong tầm mắt của nàng, làm cho con ngươi Trữ Dĩ Tầm trở nên sâu thẳm, thầm nghĩ người này quả nhiên dâʍ đãиɠ, nếu đã đưa tới cửa, có tiện nghi không chiếm, còn không chiếm. Mặc dù nữ đạo cô háo sắc, các loại hèn mọn, thế nhưng lại là lò cực phẩm, tư thế xinh đẹp tột cùng, nơi nên có thịt thì có thịt, mỗi chỗ đều không dư một miếng thịt, dĩ nhiên không thể so với các nàng, quan trọng nhất là trên người nàng còn toả ra nồng nặc linh lực cùng tinh khí nồng đậm trộn lẫn trong hơi thở, cái này đây đối với yêu mà nói so với thịt Đường Tăng còn mê người hơn.