Trữ Dĩ Tầm nhìn Niên Hữu Ngư tới gần, tay ôm eo Niên Hữu Ngư, Niên Hữu Ngư cảm giác đầu loạn thành một đoàn, tim đập như sấm, ân sủng này có tới quá đột ngột không, Niên Hữu Ngư phát hiện mình dĩ nhiên không có một tia sợ hãi nào, ngược lại, nàng có chờ mong, mặc dù vẫn còn có chút bất an, thế nhưng chờ mong vượt lên bất an, thật sự không biết rụt rè, nói đến, rụt rè đó là gì, sư phụ không dạy qua.
Làm hồ yêu tu tiên, Trữ Dĩ Tầm không có quá nhiều kinh nghiệm, thế nhưng làm hồ yêu, vẫn có bản năng khắc ở trong xương, Trữ Dĩ Tầm mặc dù có cảm giác lạ, nhưng không có cảm giác đột ngột. Nàng nhìn mặt của Niên Hữu Ngư, tuy dung mạo Niên Hữu Ngư đối với hồ tộc quá bình thường, thế nhưng nói trong loài người, dung mạo Niên Hữu Ngư có thể tính nổi bật, thân thể có lồi có lõm, làm cho Trữ Dĩ Tầm có chút ngoài ý muốn, nàng cho rằng thân thể ở phía trong đạo bào rộng lớn của Niên Hữu Ngư giống như tấm ván gỗ vậy.
Trữ Dĩ Tầm nhổ mộc trâm trên đầu Niên Hữu Ngư xuống, mái tóc đen bóng Niên Hữu Ngư như là thác nước chảy xuống, nếu như nói bình thường vào trong trấn phải hóa trang, mặc đạo bào bẩn thỉu, tác phong thô tục, không hề giống cô nương rụt rè mềm mại, búi tóc được thả xuống trong nháy mắt tăng thêm vài phần nữ tính đặc biệt kiều mị.
Trữ Dĩ Tầm phát linh lực của mình duy trì hình người ngày càng trắc trở, thân thể như có như không, Trữ Dĩ Tầm bất chấp tất cả, hôn lên môi Niên Hữu Ngư, hút một ít linh lực trên người Niên Hữu Ngư, còn có số ít tinh khí, đây là lần đầu tiên nàng hút tinh khí loài người, vì duy trì chân thân, nàng không thể không ra hạ sách này, dù sao linh khí của Niên Hữu Ngư quá ít.
Hút tinh khí loài người, ý nghĩa từ nay về sau nàng rơi vào yêu đạo, tu tiên hết hi vọng.
Thế nhưng không thể không nói, hút vào tinh khí của Niên Hữu Ngư, Trữ Dĩ Tầm cảm giác thân thể có một dòng nước ấm tràn vào, thân thể bị thụ thương chưa bao giờ thoải mái như vậy. Khó trách hồ tộc của mình, hơn phân nửa không muốn tu tiên, tinh khí quả nhiên so với linh lực dễ dàng, đơn giản là không cần tốn nhiều sức.
Hút tinh khí đối với nhân loại có nửa thương tổn, cho nên Trữ Dĩ Tầm chỉ hút một hơi, không dám hút nhiều.
Mỗi lần bị hút tinh khí, Niên Hữu Ngư đều có ảo giác hôn Trữ Dĩ Tầm, mỗi lần đều là ảo giác, duy chỉ có lần này là thực sự, Trữ Dĩ Tầm thực sự hôn môi, Niên Hữu Ngư có cảm giác rất không chân thật, nàng hé mắt cách khoảng cách nhìn mặt của Trữ Dĩ Tầm, từ khi sinh ra đến giờ cảm thán trên đời có sắc đẹp tuyệt trần như vậy.
Động tác Trữ Dĩ Tầm lúc đầu có chút trúc trắc, lúc sau dễ dàng hơn, tất cả động tác của nàng đều giống như có ý thức, tựa như bản chất trời sinh, lúc này đầu lưỡi Trữ Dĩ Tầm bắt đầu liếʍ môi Niên Hữu Ngư, động tác mang theo ý tứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Niên Hữu Ngư lúc đầu ngốc lăng để cho Trữ Dĩ Tầm kɧıêυ ҡɧí©ɧ, thế nhưng rất nhanh, nàng biết đáp lại Trữ Dĩ Tầm, Niên Hữu Ngư so sánh với nữ tử khác không có căng thẳng, không có rụt rè mà lại có vẻ hơi phóng đãng. Nữ tử thế gian phóng đãng, há có thể phóng đãng qua hồ yêu, hồ yêu da^ʍ mị là khắc vào tận trong xương, mặc dù Trữ Dĩ Tầm có thể tính là hồ tộc hiếm thấy, thế nhưng bản chất da^ʍ mị bị Trữ Dĩ Tầm chế trụ, không phải là không có, bây giờ Trữ Dĩ Tầm cố ý thả ra ngoài, tựa như thả cá vào nước.
Niên Hữu Ngư nhận thấy được Trữ Dĩ Tầm biến hóa, trước đó Trữ Dĩ Tầm làm cho người cảm giác vô cùng trong trẻo lạnh lùng, nhưng hôm nay trong mắt không giấu được mị hoặc, chỉ cần Trữ Dĩ Tầm liếc mắt, Niên Hữu Ngư cảm giác xương của mình đều mềm nhũn, toàn thân đều tê dại vô lực đựa vào thân thể Trữ Dĩ Tầm. Lưỡi quấn quít thoải mái làm cho Niên Hữu Ngư phát ra tiếng rêи ɾỉ, nàng cảm giác thân thể bắt đầu nóng lên, nàng phát hiện lúc này vô luận Trữ Dĩ Tầm đối với mình làm cái gì, nàng cũng nguyện ý phối hợp.
Trữ Dĩ Tầm từ trong miệng Niên Hữu Ngư hút lấy mật ngọt của nàng, thậm chí ngạc nhiên phát hiện, khi Niên Hữu Ngư động tình, linh lực chảy ra liên tục không ngừng, tuy rằng vô cùng mỏng manh, thế nhưng có thể kéo dài, quả nhiên là lò cực phẩm, trăm năm khó gặp một lần, Trữ Dĩ Tầm biết mình nhặt được báu vật. Thân thể Trữ Dĩ Tầm nhu cầu cấp bách nhất là linh lực, giống như một thùng lớn tích góp từng giọt nước, mặc dù không biết từ lúc nào trang bị đầy đủ, thế nhưng chỉ cần hút liên tục không ngừng, thì sẽ tràn đầy. Mà hiện tại Trữ Dĩ Tầm thiếu tính nhẫn nại, hiển nhiên đối với lần này linh lực mỏng manh vẫn cảm thấy không đủ, nàng càng thêm ra sức trêu chọc thân thể Niên Hữu Ngư. Nàng đem Niên Hữu Ngư đè xuống giường, môi rời khỏi môi Niên Hữu Ngư, bắt đầu đi chuyển sang địa phương khác, từ lỗ tai nhạy cảm, đến cần cổ trắng nõn mê người….
Trữ Dĩ Tầm nhận thấy được thân thể chính mình biến hóa, thân thể khỏe mạnh giống như đói bụng thật lâu, dị thường đói bụng, nhu cầu cấp bách là phải ăn cơm, nếu như phương diện kia là bản tính hồ yêu, ăn uống cũng như như cầu bình thường, thân thể Trữ Dĩ Tầm đói bụng gần nghìn năm, nhu cầu phương diện này được phóng thích, giống như đại hồng thủy, hung mãnh dị thường, đây là điều Trữ Dĩ Tầm không ngờ tới, nàng cho rằng đã sớm thoát khỏi thiên tính da^ʍ tà hồ tộc, bây giờ phát hiện, hết thảy đều là lừa mình dối người mà thôi.