Mặt Trăng Đến Bên Em

Chương 46

Sau khi bữa tiệc sinh nhật trôi qua được một nửa, một chiếc bánh sinh nhật nhiều tầng được nhân viên đẩy vào. Phòng bao ầm ĩ hai tiếng cuối cùng đã trở nên yên lặng. Trên chiếc bánh ngọt đẹp đẽ được cắm mười bảy cây nến, Kim Tinh nhắm mắt lại cầu nguyện trong khi mọi người hát ca khúc “Happy Birthday“.

Vào giây phút nến được thổi tắt, có một cậu trai ồn ào hỏi: “Người đẹp, ước gì đấy?”

“Tớ đoán là ước được ở bên cạnh người mình thích?” Có cô gái hô theo, rất nhiều người nhanh chóng hiểu ý nhìn nhau cười, có vẻ ai cũng biết Kim Tinh thích ai.

Kim Tinh nhìn mấy người kia, trách móc: “Mấy cậu đừng có linh tinh! Không phải ước cái này, nói ra mất linh.”

Đào Khê và những người khác vây xung quanh chiếc bánh ngọt lớn, nhìn Kim Tinh cắt từng miếng rồi chia cho mọi người. Cậu nhận lấy bánh ngọt Kim Tinh đưa tới, nói tiếng cảm ơn.

Đến lượt Dương Đa Lạc, Kim Tinh cười nói với cậu ta:

“Dưỡng Lạc Đa, tiếp theo chính là sinh nhật cậu. Liệu năm nay có tổ chức lễ Giáng Sinh và sinh nhật tại nhà như năm ngoái rồi mời bọn tôi đến chơi không?”

Lý Tiểu Nguyên hùa theo: “Đúng vậy tôi cũng muốn hỏi. Tôi nhớ năm ngoài tổ chức ở nhà Lâm Khâm Hòa. Cô La còn chuẩn bị cho mỗi người một phần quà Giáng Sinh nữa chứ.”

Vừa nghe đến ba chữ “Lâm Khâm Hòa”, mọi người lại bắt đầu nhao nhao lên, thảo nào Kim Tinh muốn hỏi Dương Đa Lạc chuyện này. Kim Tinh mặt đỏ lên, lại giận dữ quở trách vài câu.

Đào Khê nhìn sang phía Dương Đa Lạc, thấy vẻ mặt của người có cùng sinh nhật với cậu trở nên mất tự nhiên trong nháy mắt. Cậu ta nhận lấy bánh ngọt Kim Tinh đưa tới, cười nói: “Đương nhiên phải tổ chức rồi.”

Dương Đa Lạc nói xong theo bản năng liếc sang Đào Khê. Đào Khê đang cầm trong tay miếng bánh ngọt nhỏ, nghiêng đầu cười với cậu ta một cái. Dương Đa Lạc rất nhanh thu hồi tầm mắt, vểnh môi đi đến ghế salon ngồi xuống, cầm điện thoại lên hình như đang nhắn tin gì đó.

Đào Khê cầm dĩa nhỏ ăn bánh ngọt trong tay. Hương vị miếng bánh mềm mịn ăn ngon vô cùng. Trước đây cậu chỉ thi thoảng được ăn bánh ngọt lúc đi sinh nhật bạn, nhưng kết cấu của những chiếc bánh được bán tại cửa hàng bánh ngon nhất của huyện cũng rất khô.

“Người tiếp theo là Đào Khê nữa. Tôi nhớ là ngày 26 tháng 12, rất là gần với Dương Đa Lạc.” Lý Tiểu Nguyên đi đến bên cạnh Đào Khê, thân là lớp trưởng cậu ta muốn ghi nhớ sinh nhật của mỗi người bạn cùng lớp.

“Là rất rất gần, suýt chút nữa là trùng một ngày luôn.” Đào Khê ăn một miếng bánh ngọt, nhìn Dương Đa Lạc trả lời.

Dương Đa Lạc cúi đầu, ngón tay di chuyển trên màn hình điện thoại khựng lại.

Có lẽ do Quách Bình chột dạ, theo hộ khẩu sinh nhật của Đào Khê là ngày 26 tháng 12, còn sinh nhật của Đào Lạc là 28 tháng 12. Những năm gần đây, Đào Khê vẫn luôn theo Đào Lạc ăn một bát mỳ Trường Thọ* vào ngày 28, như vậy cũng gọi là có sinh nhật.

*Theo như tên gọi của nó thì món ăn này rất tốt cho sức khỏe, giúp tăng tuổi thọ, thường được dùng trong các dịp sinh nhật, mừng thọ hay những ngày tết cổ truyền của người Hoa.

Cho đến năm ngoái, cậu mới biết mẹ cậu sinh ra cậu vào ngày nào.

Khi buổi sinh nhật sắp tan cuộc, một đám người dù uống nhiều rồi vẫn quỷ khóc soi tru như cũ. Điện thoại của Đào Khê rung lên, cậu lấy ra xem, cứ như là được cài sẵn thời gian vậy, Quan Phàm Vận gửi tin nhắn WeChat cho cậu:

“Tôi có người bạn vừa mới đến. Cậu ta tốt nghiệp Học viện Nghệ thuật California, cũng học tranh sơn dầu giống cậu. Bây giờ danh tiếng cũng không nhỏ, tôi nghe nói cậu muốn xin vào trường Đại học ở Mỹ, giới thiệu cho cậu thanh niên trâu bò này, thế nào? Cậu ta rất giỏi, cậu có thắc mắc gì đều có thể hỏi.”

Đào Khê nhìn chằm chằm tin nhắn này, ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt cậu. Cậu chậm rãi ngẩng đầu, nửa gương mặt được chiếu sáng, nửa còn lại chìm trong bóng tối.

Dương Đa Lạc đang thảo luận tiệc sinh nhật của mình với mấy người khác, không để ý đến ánh mắt của cậu.

Đào Khê cúi đầu xuống, chậm rãi gõ: “Được, cảm ơn chị.”

Quan Phàm Vận trả lời rất nhanh: “Không cần cảm ơn, cậu ở phòng nào? Tôi qua đón cậu.”

Đào Khê trả lời số phòng bao, cầm điện thoại trong tay, đi nói với Kim Tinh vài câu. Kim Tinh nghĩ Đào Khê phải về ký túc xá sớm vì có giờ giới nghiêm, không thể giữ lại được nên dặn cậu chú ý an toàn trên đường.

Lúc ấy Dương Đa Lạc vẫn cứ luôn nhìn qua bên này.

Đào Khê không nhìn lại. Sau khi tạm biệt các bạn học khác, cậu mở thẳng cửa đi ra ngoài, đóng cửa lại, nhốt hết tất cả sự huyên náo sau lưng mình.

Trên hành lang, Quan Phàm Vận đi giày cao gót bước tới. Từ xa Đào Khê đã ngửi thấy mùi rượu từ người phụ nữ này, còn cả mùi thuốc lá nồng nặc kia nữa. Cậu cụp mắt xuống, che giấu sự chán ghét trong mắt.

Quan Phàm Vận tay kẹp điếu thuốc đi đến trước mặt Đào Khê, quan sát cậu trai mặt mũi trắng trẻo này. Khí chất ngoan ngoãn của một học sinh giỏi quá rõ ràng trên người cậu, hoàn toàn xa lạ với nơi này.

Cô ta nheo mắt cười, nói với giọng thân thiết: “Tạm biệt các bạn cùng lớp chưa?”

Đào Khê liếc cánh cửa vừa bị cậu đóng lại, gật đầu.

“Vậy thì đi thôi, bạn tôi đến một lúc rồi.” Quan Phàm Vận nói, cô ta không muốn ở chỗ này lâu.

Đào Khê không động đậy, cậu giương mắt nhìn Quan Phàm Vận nói: “Hội phó Quan, đột nhiên tôi nhớ ra, tôi có một người bạn chắc có thể đi cùng tôi đến chỗ chị tụ họp.”

Nụ cười trên gương mặt Quan Phàm Vận cứng lại trong chớp mắt. Cô ta nhìn vào mắt Đào Khê, trong lòng nảy sinh dự cảm kỳ lạ nhưng nhanh chóng kịp phản ứng: “Chắc không phải thành viên hiệp hội chúng ta, vậy thì không thể tham gia.”

Đào Khê tiếc nuối “À” một tiếng, nói: “Nhưng chắc chị cũng quen đấy. Lần trước tôi thấy chị đi cùng chú Dương đến triển lãm tranh, là con trai của chú Dương, Dương Đa Lạc, chị không biết sao?”

Chùm ánh sáng trên trần chiếu xiên xuống hành lang mờ tối, tạo thành những bóng dài đan xen dưới hàng mi dày của cậu, trong nháy mắt khẽ lay động.

Rốt cuộc Quan Phàm Vận đã hiểu rõ cảm giác kỳ lạ trong lòng từ đâu ra. Đôi mắt kia của Đào Khê hơi giống mình, hoặc là phải nói, giống như cách cô ta bắt chước theo người phụ nữ kia.

Rõ ràng là đang mỉm cười nhưng sự lạnh lẽo khiến lòng bàn tay cô ta rét run.

Cô ta né tránh ánh nhìn trực diện của Đào Khê theo bản năng, trên mặt thể hiện vẻ kinh ngạc: “Đương nhiên tôi biết, hôm nay Lạc Lạc cũng đến sao?”

Đào Khê gật đầu nói: “Đúng, bây giờ cậu ấy còn đang ở bên trong. Tôi gọi cậu ấy ra gặp chị nhé.”

Quan Phàm Vận thấy Đào Khê quay người muốn kéo cửa ra, vội vàng kéo cánh tay cậu, nặn ra một nụ cười nói: “Không cần, thật ra cậu ấy không muốn thấy tôi lắm đâu. Chúng tôi hoàn toàn nên không gặp nhau, hôm nay chỉ là trùng hợp thôi.”

Đào Khê tỉnh bơ thoát khỏi bộ móng sơn xanh đậm của Quan Phàm Vận, cậu nói: “Thế à?”

Cậu hơi dừng lại rồi mỉm cười với Quan Phàm Vận, lẩm bẩm cứ như đang tự nói với mình: “Tôi còn tưởng chị đổi địa chỉ tụ họp sang nơi này là vì tiện thể muốn mời Dương Đa Lạc đến buổi tụ họp của chị cơ.”

Quan Phàm Vận chợt chấn động trong lòng, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Đào Khê. Đôi mắt kia đang nhìn chằm chăm cô ta, trong con ngươi sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc, chỉ có hàng mi đổ bóng đang rung rung.

Gần như cô ta đã cảm thấy Đào Khê nhìn thấu ý đồ của mình.

“Hội phó Quan, bây giờ chúng ta có thể đi gặp bạn chị chưa?”

Quan Phàm Vận không dám nhìn lại ánh mắt Đào Khê, nắm chặt điếu thuốc trong tay, trong lòng rối loạn, nhất thời do dự không biết có nên tiếp tục kế hoạch ban đầu không. Mấy giây sau, cuối cùng cô ta cũng quyết định:

“Vậy đi thôi, bạn tôi đến một lúc rồi.”

Đào Khê nhét điện thoại vào trong túi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt.

Cậu đang muốn đi theo Quan Phàm Vận, bỗng nhiên cuối hành lang xuất hiện một bóng người, bước chân cậu khựng lại trong nháy mắt.

Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê trước, hơi cau mày, sau khi nhìn rõ người phụ nữ cạnh Đào Khê, chân mày càng nhíu sâu hơn.

“Sao cậu đến nhanh thế?” Đào Khê đi nhanh đến trước mặt Lâm Khâm Hòa, hỏi anh.

Lâm Khâm Hòa nhìn chằm chằm vào đôi mắt Đào Khê, muốn tìm lại biểu cảm u ám mình vừa nhìn thấy, thế nhưng tựa như chỉ là ảo giác, trong ánh mắt Đào Khê rõ ràng chỉ còn lại sự dựa dẫm và vui vẻ.

Lâm Khâm Hòa không trả lời, anh nắm cổ tay Đào Khê, kéo cậu ra sau lưng mình, sau đó nhìn sang Quan Phàm Vận đang trốn tránh ánh mắt, hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì?”

Quan Phàm Vận rõ ràng nhận ra thái độ thù địch của Lâm Khâm Hòa đối với mình, cô ta nở một nụ cười cứng ngắc: “Đào Khê là thành viên của Hiệp hội nghệ thuật thanh thiếu niên chúng tôi. Tôi định giới thiệu một người bạn cho cậu ấy.”

Giọng điệu cô ta tự nhiên nhưng trong lòng hoảng sợ bất an. Cô ta sao có thể không biết đây là cậu ấm nhà họ Lâm lớn lên từ nhỏ với Dương Đa Lạc, cũng biết bối cảnh thâm hậu không thể đắc tội, giống La Chinh Âm mẹ anh cực kỳ ghét Dương Tranh Minh, càng không cần nhắc đến mình.

Lâm Khâm Hòa hoàn toàn không tin, anh quay đầu nhìn Đào Khê, hỏi: “Vậy à?”

Đào Khê gật đầu không lên tiếng, ánh mắt cụp xuống nhìn mũi chân mình.

Lâm Khâm Hòa quan sát Quan Phàm Vận, miệng nhếch lên nhưng giọng nói không có chút tình cảm nào: “Bạn nào? Nhỡ đâu tôi cũng quen thì sao?”

Quan Phàm Vận vừa mới thay đổi cách đối phó, giơ tay lên làm bộ nhìn điện thoại, lộ ra vẻ mặt áy náy, nói với hai người:

“Không khéo rồi, người bạn kia của tôi vừa nhắn tin bảo có việc đột xuất, một lát nữa phải đi ngay. Xin lỗi, lần sau có cơ hội tôi sẽ mời các cậu gặp sau, tôi đi trước.”

Lâm Khâm Hòa ung dung nhìn Quan Phàm Vận không giấu được sự lo lắng chột dạ, nói: “Được, nhờ cô hỏi thăm sức khỏe chú Dương giúp tôi một câu.”

Mí mắt Quan Phàm Vân run lên, cô ta gắng gượng nở nụ cười: “Không thành vấn đề, Tranh Minh vẫn luôn muốn qua thăm cậu và mẹ cậu.”

Lâm Khâm Hòa nhìn Quan Phàm Vận xoay người đi xa mới quay lại nhìn Đào Khê vẫn luôn không lên tiếng, giọng nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì?”

Anh không thể không nhìn ra được thái độ kỳ lạ của Quan Phàm Vận, càng không thể không nhận ra Đào Khê khác thường. Đối với người trước mặt, từ trước đến nay anh có thể nhạy bén nhận ra được mọi cảm xúc ưu tư của cậu.

Quả thực Đào Khê có phần chột dạ. Cậu không thể nói với Lâm Khâm Hòa chuyện xảy ra tối nay ở đây lẫn dự định vừa xong của mình. Nhưng mà Lâm Khâm Hòa đang nhìn cậu với vẻ dò xét, ánh mắt anh khiến cậu hoàn toàn không thể bịa ra được một lời nói dối hợp lý.

Cậu nhìn thấy trên hành lang có một cánh cửa khép hờ của một phòng bao trống, bất thình lình kéo cổ tay Lâm Khâm Hòa, dùng sức lôi Lâm Khâm Hòa vào trong phòng bao, sau đó chợt đóng cửa lại.

Bên trong phòng cũng không bật đèn, chỉ có ánh đèn yếu ớt của màn hình hát karaoke lóe lên. Đào Khê quàng cánh tay ôm lấy cổ Lâm Khâm Hòa, vùi cả người vào trong l*иg ngực anh, môi dán lên da thịt bên cổ anh, hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:

“Em hơi nhớ anh.”

Rõ ràng Lâm Khâm Hòa giật mình, sau đó chậm rãi giơ tay lên ôm lấy người trong ngực, trong giọng nói mang theo ý cười: “Chẳng phải mới xa nhau chưa đến một ngày sao?”

Đào Khê cọ môi mình lên cổ Lâm Khâm Hòa, cảm nhận được bàn tay giữ ngang eo cậu càng siết chặt hơn, cậu nói: “Mấy tuần gần đây hôm nào anh cũng đi huấn luyện thi đấu. Trưa chiều thường xuyên không được thấy anh, buổi tối anh về nhà em càng không nhìn thấy anh được.”

Lâm Khâm Hòa giơ tay lên xoa gáy Đào Khê, khẽ nói: “Đợi anh thêm một thời gian nữa, rất nhanh thôi.”

Đào Khê tưởng Lâm Khâm Hòa nói chờ anh thi đấu xong, cậu tì cằm lên bả vai anh, hàng mi rũ xuống, không ai có thể thấy được ưu tư đang dâng trào trong đôi mắt cậu, tựa như đang lưỡng lự điều gì đó.

Có lẽ khoảng năm giây trôi qua, Đào Khê hạ quyết tâm nói với Lâm Khâm Hòa:

“Đợi sau khi anh thi đấu xong, em kể cho anh nghe một bí mật.”

Bí mật lớn nhất cuộc đời cậu.

Cậu biết bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để nói, chuyện này ắt sẽ gây chấn động đến hai gia đình. Lâm Khâm Hòa vẫn còn đang gấp rút chuẩn bị thi đấu, nhất định cũng sẽ ảnh hưởng đến anh.

Lâm Khâm Hòa im lặng vài giây, hỏi: “Có liên quan đến Dương Đa Lạc à?”

Thân thể Đào Khê cứng lại trong nháy mắt. Cậu mượn ánh sáng yếu ớt nhìn vào mắt Lâm Khâm Hòa, nhất thời không đoán ra rốt cuộc Lâm Khâm Hòa có biết chuyện này không.

Thật ra cậu cũng không tự tin như mình nghĩ, sau khi nghe thấy cuộc đối thoại giữa Quan Phàm Vận và Dương Đa Lạc, cậu không thể nào khống chế được sự tức giận và châm chọc. Dương Đa Lạc có tư cách gì để “dạy dỗ” cậu?

Nhưng sau đó lại vẫn hoảng sợ bất an, Dương Đa Lạc cần gì phải “dạy dỗ” cậu? Cậu ta hưởng thụ sự yêu thương chăm sóc mười sáu năm qua vốn dĩ nên thuộc về cậu, sợ rằng những điều này sẽ tan thành mây khói sau khi thân thế của mình bị vạch trần sao?

Không thể nào, cậu biết, động vật nuôi mười sáu năm còn có tình cảm, huống gì là con người?

Thậm chí cậu cũng không dám kể sự việc tối nay cho Lâm Khâm Hòa nghe, bởi vì cậu không có cách nào chắc chắn Lâm Khâm Hòa sẽ tin tưởng mình. Đặt lên bàn cân, một bên là anh em tốt lớn lên cùng nhau mười sáu năm qua, một bên là người yêu ở bên nhau còn chưa đến hai tháng.

Ai khinh ai trọng, cậu không có cách nào tự tin được.

Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa, không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi một câu khác khó hiểu:

“Nếu như, chuyện em muốn kể sẽ khiến anh vô cùng khó xử thì phải làm sao?”

Trải qua tối nay, cậu đã không thể nào dễ dàng khoan dung chuyện mình và Dương Đa Lạc sẽ chung sống hòa bình dưới một mái nhà, vờ như không có chuyện gì xảy ra được.

Nhưng đến lúc đó Lâm Khâm Hòa sẽ phản ứng chuyện này như thế nào? Sẽ bảo vệ Dương Đa Lạc ư?

Lâm Khâm Hòa hơi rũ mắt xuống, nhìn vào mắt Đào Khê, trong đôi mắt ấy ngập tràn sự bất an anh không biết từ đâu đến. Qua mấy giây anh im lặng, sự bất an tựa như càng rõ ràng hơn.

“Tại sao anh phải khó xử?” Lâm Khâm Hòa hỏi ngược lại, anh còn chưa từng gặp qua chuyện nào quá khó xử.

Đào Khê bị Lâm Khâm Hòa hỏi càng thấy thấp thỏm, cậu rời ánh mắt đi, suy nghĩ rồi nói: “Ví dụ như, có thể cần anh đưa ra lựa chọn.”

“Chọn giữa em và người khác sao?” Lâm Khâm Hòa hỏi.

Đào Khê ngạc nhiên với sự nhạy bén của Lâm Khâm Hòa, do dự gật đầu.

Nhưng một giây tiếp theo, trên đầu cậu được một bàn tay nhẹ nhàng xoa lấy, giọng nói lạnh lùng của Lâm Khâm Hòa vang bên tai cậu:

“Nếu phải đưa ra lựa chọn này, không cần lo anh khó xử, anh sẽ thiên vị em vô điều kiện.”

Đào Khê bỗng nhiên trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Khâm Hòa, một khắc này cậu không biết phải phản ứng thế nào.

Cậu biết Lâm Khâm Hòa không phải kiểu người thích thể hiện cảm xúc, nhưng mỗi khi cậu hoang mang bất định trong lòng, Lâm Khâm Hòa luôn dùng ngôn ngữ đơn giản nhất khiến cậu yên lòng.

Cậu nhanh chóng chớp mắt, cười đùa hỏi: “Nếu em phạm tội thì sao?”

Lâm Khâm Hòa mỉm cười, khẽ nâng cằm lên, nói: “Em có thể phạm tội gì?”

Đào Khê ngẫm nghĩ, híp mắt nói: “Bắt cóc anh chẳng hạn?”

Trói Lâm Khâm Hòa đến một nơi không người, không cần lo lắng nhiều như vậy nữa.

Lâm Khâm Hòa nhướng mày, lại nói: “Em có thể thử xem.”