☆, Chương 116:
Sở Phi Ca vẫn ở bên ngoài đợi đến đêm khuya, Lạc Lam Linh mới cùng Mộ Dung Liên Thường từ trong tẩm cung của nàng đi ra. Nghe được tiếng mở cửa, Sở Phi Ca hoang mang quay đầu lại nhìn, nhìn thấy càng là đôi mắt của đối phương có chút ửng hồng. Phải biết, Lạc Lam Linh vào ngày thường vốn là một người tâm tình chập trùng không lớn, chỉ có đang đối mặt với Trình Mộ Diên cùng Mộ Dung Liên Thường thì, mới sẽ lộ ra một mặt khá là chân thực.
Mà bây giờ, sẽ có chuyện gì có thể làm cho nàng thương tâm như vậy?
Nghĩ đến đây, Sở Phi Ca không thể không bắt đầu lo lắng cho thương thế của Trình Mộ Diên. Nàng còn nhớ Tử Cầm đã nói, hai cái móc sắt kia, bây giờ đã sinh trưởng cùng với máu thịt trong người Trình Mộ Diên, nếu như miễn cưỡng rút ra, nhưng đau đớn không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Mà bây giờ, thân thể Trình Mộ Diên suy yếu như vậy, nếu như còn mất nội công toàn thân, nói không chừng cũng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
"Lạc di, vết thương của Diên nhi nàng thế nào? Có thể trị được không?" Sở Phi Ca lo lắng hỏi, nhưng mà nàng mới đi đến trước mặt Lạc Lam Linh, liền có một xấp giấy dày đặc ném ném vào mặt nàng. Trên giấy kia, viết một ít chữ xiêu xiêu vẹo vẹo rất khó phân biệt. Nhưng lanh mắt như Sở Phi Ca liếc mắt là đã nhìn ra, những thứ này đều là xuất từ bút tích của Trình Mộ Diên.
Nhưng, Diên nhi rõ ràng bị thương nặng như vậy, tại sao còn muốn viết những thứ này?
"Lạc di? Đây là?"
"Sở Phi Ca, ta muốn ngươi cẩn thận xem kỹ một chút, Trình Mộ Diên đến cùng có lỗi với ngươi hay không! Nhìn xem ngươi đến cùng làm chuyện vô liêm sỉ gì đối với nàng! Ta muốn ngươi biết, trên thế gian này, bất luận người nào cũng có thể sẽ thương tổn ngươi, chỉ có nàng sẽ không làm hại ngươi. Ngươi có thể xin lỗi bất cứ người nào, gϊếŧ bất cứ người nào. Nhưng ngươi bất luận thế nào, cũng không thể thương tổn nàng!"
Nghe được Lạc Lam Linh, Sở Phi Ca khom lưng nhặt từng tờ từng tờ giấy trên đất lên xem, chỉ là mới nhìn vài tờ mà thôi, hai tay nàng run rẩy cũng đã vô lực cầm lấy những tờ giấy này. Nước mắt, không biết vào lúc nào đã mơ hồ ở viền mắt. Trái tim, lại đau như là bị người ta mạnh mẽ móc ra nghiền nát vậy.
Nguyên lai, tất cả mọi chuyện, đều chỉ là ván cờ mà Lý Vân Tương thiết kế mà thôi. Mà chính mình, càng là bị nàng ta coi như quân cờ, đi thương tổn người mà nàng không thể thương tổn nhất ở trên thế gian này! Sở Phi Ca! Ngươi đến tột cùng làm chuyện vô liêm sỉ gì! Ngươi tại sao có thể đối xử với nàng như thế! ? Ngươi tại sao có thể đối xử như thế với nữ nhân yêu ngươi kia! Nữ nhân kia cho ngươi sinh mệnh!
"Tại sao. . . Tại sao Diên nhi không sớm nói cho ta biết! Nếu như nàng nói sớm một chút! Ta nhất định sẽ không đối xử với nàng như vậy a!" Sở Phi Ca quỳ trên mặt đất rống to, đôi tay gắt gao cấu vào mặt đất. Cho dù móng tay đã gãy vỡ, miễn cưỡng cắm vào trong thịt, nhưng không có chút cảm giác nào.
"Sở Phi Ca! Ngươi nói rất êm tai, nhưng ngươi lại chưa từng cho nàng cơ hội giải thích? Ngươi biết không? Nàng bị Lý Vân Tương hạ cổ độc, mỗi khi nàng muốn nói ra một chút chân tướng của sự việc với ngươi thì, cổ độc kia đều sẽ tự động tự phát gặm rỉa thân thể của nàng. Ngươi biết loại cảm giác đó có bao nhiêu đau không? Ngươi biết thời điểm mỗi một lần nàng cố nén loại đau khổ này muốn giải thích với ngươi, nhưng ngươi lại như mắt điếc tai ngơ, thì nàng sẽ có bao nhiêu khó chịu sao?"
"Sở Phi Ca, ngươi thật sự không xứng làm nữ nhi của nàng, càng không xứng làm người yêu của nàng, ta thật sự rất thất vọng đối với ngươi." Lạc Lam Linh nói xong, không quản Sở Phi Ca quỳ trên đất nữa, trực tiếp rời khỏi tẩm cung. Mà Mộ Dung Liên Thường ở sau lưng nàng, cũng không dừng lại lâu, cùng nhau rời đi. Chỉ là Sở Phi Ca cũng có thể cảm giác được, nàng bất mãn với mình.
Liền như vậy đứng ở cửa, mãi đến tận phía sau truyền đến tiếng kêu gào của nha hoàn thϊếp thân, Sở Phi Ca mới từ trong suy nghĩ chủ quan của chính mình trở lại hiện thực. Mắt thấy nha hoàn kia quỳ ở trước mặt mình dáng vẻ nơm nớp lo sợ, Sở Phi Ca chỉ là cười nhạt, đem sự chú ý chuyển đến trong chén nàng bưng ở trước ngực.
Đó là một chén thuốc màu trắng nhạt, mới vừa đến gần vài bước, thì có thể ngửi được một mùi thơm thảo dược. Sở Phi Ca đoán được, chén thuốc này cũng có thể là Lạc Lam Linh tự tay chế thuốc và đem đi sắc."Đứng lên đi, trẫm không có chuyện gì." "Vâng, hoàng thượng. Đây là chén thuốc vừa nãy Lạc thần y dặn dò nô tỳ đưa tới, nói là thân thể của ngài có bệnh."
"Ân, trẫm biết rồi, ngươi lui ra đi." Nhận thuốc trong tay nha hoàn, sau khi xua nàng đi, Sở Phi Ca liền chậm rãi tiến vào gian phòng. Tuy rằng khoảng cashc cửa chính đến phòng ngủ của nàng có một quãng đường rất dài, nhưng Sở Phi Ca lại hi vọng con đường này có thể tiếp tục đi thẳng luôn. Cũng không phải nàng còn đang ghi nhớ mối hận với Trình Mộ Diên, không muốn thấy nàng. Mà là hổ thẹn đang quấy phá trong lòng, khiến Sở Phi Ca không có mặt mũi nhìn Trình Mộ Diên nữa.
Nghĩ đến dằn vặt trước đây mình làm với nữ nhân này, nghĩ đến dáng vẻ của nàng mỗi một lần muốn nói lại thôi đối với mình. Sở Phi Ca a Sở Phi Ca, ngươi làm sao sẽ ngốc như vậy? Tại sao ngươi thà rằng tin tưởng Lý Vân Tương, nhưng không nguyện ý nghe một lời giải thích của Trình Mộ Diên? Nếu như ngươi chịu tin tưởng nàng, có phải là sẽ không đem nàng làm bị thương thành như vậy?
May mắn là đi chậm lại, Sở Phi Ca cũng đến trước giường Trình Mộ Diên. Có thể là bởi vì vừa viết những thứ đó tiêu hao lượng lớn thể lực của Trình Mộ Diên, nàng đã sớm nặng nề ngủ thϊếp đi. Đôi tay nhẹ run rẩy, cả khuôn mặt cũng là trắng bệch đáng sợ, dáng vẻ nhìn qua rất khó chịu.
Trình Mộ Diên như vậy, để Sở Phi Ca đau lòng không ngớt. Nàng cúi người xuống đem người nămg trên giường ôm vào trong ngực, một lần lại một lần, không ngại vuốt tấm dung nhan tiều tụy kia. Chỉ là thời gian gần hai tháng, người này đã gầy chỉ còn dư lại da bọc xương. Da thịt đã từng bóng loáng nhẵn nhụi, phủ đầy vết thương do chính mình lưu lại. Đặc biệt là hai bên vai bị xuyên cốt đinh đâm thủng kia, tuy rằng vết thương đã khép lại, sinh trưởng cùng móc sắt kia. Nhưng da dẻ xung quanh đó trở nên vừa đen lại vừa tím, nhìn qua đặc biệt đáng sợ.
"Diên nhi, tỉnh một chút, đến uống thuốc. Uống thuốc rồi ngủ tiếp có được hay không? Như vậy sẽ thoải mái một chút." Sở Phi Ca nhẹ nhàng vỗ Trình Mộ Diên, sức lực kia đã là nhẹ đến không thể nhẹ hơn nữa. Tuy rằng nàng biết rõ như vậy căn bản là không thể làm cho cái người bất tỉnh uể oải này tỉnh lại, nhưng không đành lòng nặng tay thêm một chút nào.
Mắt thấy chén thuốc trong tay liền muốn nguội đi, Sở Phi Ca không thể làm gì khác hơn là đem chúng nó đổ vào trong miệng mình, sau đó quay về bờ môi tràn đầy vết cắn của Trình Mộ Diên, chậm rãi chuyển thuốc qua. Bốn phiến môi đã lâu chưa từng chạm vào bây giờ kết hợp lại, Sở Phi Ca không kìm lòng được liền như vậy mê muội ở trong đó. Trời mới biết, nàng đến tột cùng có bao nhiêu nhớ nhung người này. Nửa năm, thời gian cũng gần nửa năm nàng cũng không có hảo hảo chăm sóc nữ nhân này, không có hảo hảo bảo vệ nàng, thương yêu nàng.
Cũng còn tốt, ông trời đối đãi với nàng không tệ, làm cho Sở Phi Ca nàng không có mất đi một tia nhân tính cuối cùng kia. Nếu như Trình Mộ Diên thật sự chết ở trong tay nàng, vậy nàng, cũng thật không còn ý nghĩa sinh tồn tiếp.
Hôn, dần dần sâu sắc thêm. Cái lưỡi linh xảo không tự chủ được thâm nhập vào trong đó, làm đồng học cứng ngắc (ý là cái lưỡi của người kia) ẩn giấu ở trong đó bắt đầu trỗi dậy, đồng thời nô đùa. "Ừm. . . A. . ." Trình Mộ Diên vốn là đang ngủ, chẳng qua là cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, thân thể thật khó chịu giống như bị thứ gì ngăn chặn. Theo bản năng mở mắt ra, thì nhìn thấy Sở Phi Ca khẽ run mí mắt cùng lông mi kích động kia.
Nụ hôn vừa qua đi, Sở Phi Ca tiến vào trong lòng Trình Mộ Diên đã bị chính mình hôn tỉnh mà ôm nàng thật chặt. Thật giống như buông lỏng tay, đối phương sẽ biến mất không còn tăm hơi. Cảm giác được gương mặt được chôn ở trong cổ của mình chậm rãi ướt nhẹp, Trình Mộ Diên bất đắc dĩ cười một cái, muốn đưa tay để động viên cái người hối hận này, nhưng phát hiện sự thực là hai tay của mình hai tay đã bị phế bỏ, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đừng khóc, ta không có chuyện gì." Trình Mộ Diên an ủi Sở Phi Ca, trên mặt đã lâu chưa từng buông lỏng qua, rốt cục đã có nụ cười như trước kia."Trình Mộ Diên! Ngươi lừa người! Thương tích nặng như vậy làm sao sẽ không có chuyện gì? Ngươi lúc đó nhất định là đau chết rồi có đúng hay không? Đều là ta không tốt, hết thảy đều là ta sai. Ta van cầu ngươi. . . Ngươi đánh ta có được hay không? Dù cho ngươi đánh ta mắng ta, thậm chí là dùng bất kỳ phương pháp nào đến trừng phạt ta, cũng không nên. . . Không nên không trách gì ta như vậy có được hay không?"
Sở Phi Ca khóc càng ngày càng lợi hại, tiếng nói cũng bởi vì nức nở mà trở nên đứt quãng. Nhìn gương mặt kia bị nước mắt làm nhòe nhoạt, Trình Mộ Diên chậm rãi để sát vào, dùng môi lưỡi đem những nước mắt kia đi. Ai biết động tác ôn nhu như vậy của nàng, trái lại là để nước mắt kia chảy càng nhiều.
"Ta biết tiểu Ca của ta không phải là một hài tử thích khóc, được rồi, hết thảy đều đã qua. Ngươi xem, ta bây giờ không phải còn rất tốt ở bên cạnh ngươi sao? Chuyện của ngày ấy, coi như không phải xuất phát từ bản ý của ta, nhưng cũng là ta thương tổn ngươi. Trên thế gian, không có người mẫu thân nào sẽ nhẫn tâm gϊếŧ chết cốt nhục thân sinh của mình, càng không có người mẫu thân nào sẽ thật sự trách hài tử của chính mình."
"Huống chi, ta còn là nữ nhân của ngươi."
Chỉ một câu 'ta còn là nữ nhân của ngươi', liền để Sở Phi Ca ngưng gào khóc. Nhìn Trình Mộ Diên rõ ràng đã vô cùng uể oải, nhưng còn muốn dùng thân thể chống đỡ lấy chính mình, Sở Phi Ca nhất thời giật mình một cái, liền từ trên bả vai của đối phương ngồi đàng hoàng dậy, đồng thời đem Trình Mộ Diên ôm vào trong l*иg ngực của mình.
"Diên nhi, ngươi thật sự còn nguyện ý làm nữ nhân của ta sao? Ta rõ ràng đều như thế. . ."
"Làm sao? Chuyện đến nước này, ngươi muốn chơi xấu không cần ta nữa sao?" Trình Mộ Diên cố ý sừng sộ lên hỏi, như vậy, trái lại là để bầu không khí hòa hoãn rất nhiều. Mà tự trách trong lòng Sở Phi Ca, cũng ít một chút.
"Diên nhi, xin lỗi, thật sự xin lỗi. Liền ngay cả bản thân ta cũng không biết, lúc đó ta làm sao hạ tâm tàn nhẫn, hạ thủ nặng như vậy với ngươi. Ta không biết Lạc di có thể chữa khỏi vết thương trên bả vai hay không, nếu như không trị hết, ta sẽ tự cắt hai tay, đến bồi thường cho ngươi."
Sở Phi Ca vừa dứt lời, liền cảm giác được một cổ hàn ý nhất thời bay lên xung quanh, thấy lạnh cả người. Lại nhìn Trình Mộ Diên trong lòng, mặt vốn là tràn đầy ý cười vậy mà âm trầm lại, đôi mắt cũng mơ hồ bắn ra hàn ý."Sở Phi Ca, nếu như lại để ta nghe được lời nói này của ngươi, ta chắc chắn sẽ không tha thứ cho ngươi nữa. Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu*. Ta đã sớm nói với ngươi, thân thể của ngươi, là thuộc về ta. Nếu như không có lệnh của ta, liền ngay cả chính ngươi, cũng không thể gây dù chỉ là một chút thương hại."
*thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu: thân thể tóc da là thứ nhận của cha mẹ, không dám làm tổn thương.
"Phải! Phải!" Cảm giác được Trình Mộ Diên thật sự tức giận, Sở Phi Ca liền vội vàng nói. Sau đó như là bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng bưng chén thuốc chưa có uống xong ở bên cạnh đút cho Trình Mộ Diên."Diên nhi, đây là Lạc di đặc biệt sắc cho ngươi. Cái này a, mới chân chân chính chính là thánh dược chữa thương, nào giống thứ mà Tử Cầm kia làm, một cỗ cay đắng, vừa nhìn liền không phải vật gì tốt." Nhớ tới ngày ấy Tử Cầm bưng thuốc tới, Sở Phi Ca đầy mặt xem thường nói. Lúc này mới nhớ tới, chính mình ngày đó tựa hồ cũng không nhìn thấy bóng người của Tử Cầm nữa.
"Đang suy nghĩ gì? Nhập thần như thế?" Nhìn thấy Sở Phi Ca ngây ra, Trình Mộ Diên nhẹ giọng hỏi. Mà đối phương ở sau khi hoàn hồn chỉ là khẽ mỉm cười, cúi người hôn trán của chính mình."Diên nhi, có thể ở cùng ngươi giống như bây giờ, thật tốt. Những thứ này, đều là những chuyện trước kia ta chưa bao giờ tưởng tượng qua. Ta cho rằng ngươi cũng sẽ không bao giờ yêu ta, cũng sẽ không bao giờ quan tâm ta, quản ta."
"Ngươi biết không? Ngay ở đoạn thời gian ngươi cùng nữ nhân kia rời đi. Ta hầu như mỗi ngày đều là bị ác mộng làm cho thức tỉnh. Không phải là mơ thấy ta bị ngươi cùng nàng gϊếŧ chết, chính là mơ thấy ngươi cùng nàng đi rồi, vĩnh viễn rời bỏ ta. Diên nhi, ngươi biết không? Ta xưa nay yêu ngươi đều không hối hận, càng không hối hận cùng ngươi chung một chỗ. Ta chỉ là hối hận chính mình không thành thục, dĩ nhiên sẽ bởi vì không tín nhiệm ngươi, mà đem ngươi thương tổn sâu nặng như vậy."
"Cũng còn tốt, chân tướng đến cũng chưa muộn lắm. Sở Phi Ca ta ở đây, lấy tính mạng của ta tuyên thề, đời này kiếp này, nếu như ta lại thương tổn ngươi dù chỉ là một chút, thì để ta bị ngũ lôi đánh xuống đầu, chết không táng. . . A. . ."
Thề độc của Sở Phi Ca còn chưa nói hết, đôi môi đã bị Trình Mộ Diên ngăn lại. Nhìn dáng vẻ đối phương rõ ràng một mặt ngượng ngùng nhưng còn chủ động dính sát mình, ý cười của Sở Phi Ca càng sâu, đưa tay ôm lấy người trong lòng, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Diên nhi, cảm tạ ngươi, còn có thể thuộc về ta.
Tác giả có lời muốn nói: Ai. . . Diên nhi thực sự là quá tốt rồi, hiểu bạo thật sự thật hy vọng cũng có thể có một nữ nhân mỹ lệ ôn nhu, thỉnh thoảng băng sơn ngự tỷ, thỉnh thoảng thẹn thùng kiêu ngạo tới làm mẹ a! 0 0 đương nhiên, nếu như có mẹ màu tương tím, ta cũng nhất định sẽ liều lĩnh đẩy ngã. Cái này! Không cần nói ta cầm thú! Không nói ta dập dờn! Lẽ nào các ngươi có mẹ như Diên nhi, sẽ không động tâm sao?
}b2X