Diên Phi Lệ Thiên

Chương 114

☆, Chương 114:

"Trình Mộ Diên, xin lỗi." Giọng nói của Sở Phi Ca, trầm thấp mà ngột ngạt, cái đầu cuối thấp thấp xuống làm cho nàng nhìn qua lại như là một hài tử phạm lỗi lầm đang đợi mẫu thân giáo huấn. Trình Mộ Diên thế mới biết, hết thảy trước mắt có lẽ cũng không phải là mộng cảnh, mà là chân thực phát sinh.

Tầm mắt từ Sở Phi Ca chuyển sang trên người mình, y phục vốn là rách tả tơi kia đã sớm bị cởi bỏ, vết thương trải khắp thân tựa hồ cũng được xử lý qua thật tốt. Băng gạc thay y phục quấn quanh thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, động động hai chân, liền cảm giác phía dưới mát lạnh. Nhất thời liền để Trình Mộ Diên rất là quẫn bách, mặt cũng đỏ giống như nhỏ máu.

"Tiểu Ca. . . Ta. . ." Trình Mộ Diên kêu nhỏ tên Sở Phi Ca, nói xong cũng không lên tiếng nữa. Mà Sở Phi Ca vừa còn mê muội ở trong hổ thẹn hiển nhiên là chưa có phát hiện Trình Mộ Diên dị thường, bây giờ nhìn thấy nàng muốn nói lại thôi như vậy, nghi hoặc nhíu mày. Nàng là muốn mình buông tha Lý Vân Tương sao? Nhưng, người kia dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy sát hại phụ hoàng của mình. Buông tha nàng, phụ hoàng chết, lại nên tính thế nào đây?

"Ngươi có chuyện gì?" Lời vừa ra khỏi miệng, Sở Phi Ca liền phát hiện ngữ khí của chính mình quá mức cứng ngắc. Quả nhiên, sau khi nghe được câu hỏi của mình, Trình Mộ Diên cũng chỉ là lắc lắc đầu, không nói nữa. Quả thực, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn kia của Sở Phi Ca đâm nhói nàng, đã từng, người này yêu thích nói chuyện cùng mình như vậy. Nhưng đến bây giờ, ngay cả kiên trì nghe mình nói chuyện, cũng không có.

Tấm thân thể này, cũng sớm đã bị đến nước này, mặc hay không mặc y phục, có cái gì khác biệt đâu? Chỉ có điều, là tự mình an ủi mà thôi.

"Ân, nếu không còn chuyện gì, ngươi liền nghỉ ngơi trước đi. Trẫm về sau sẽ không đối xử với ngươi giống như trước nữa . Còn vết thương trên bả vai ngươi, e rằng phải tìm Lạc di mới có thể trị tốt. Trẫm sẽ mời nàng tới đây giúp ngươi trị thương, chỉ có điều nữ nhân Lý Vân Tương kia, trẫm bất luận làm sao cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, ngươi tốt nhất, cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Nói xong, Sở Phi Ca liền đứng dậy muốn rời đi. Chỉ là nàng còn chưa đi được một bước, thì bị Trình Mộ Diên gọi lại."Tiểu Ca. . ." Mắt thấy bóng lưng Sở Phi Ca kiên quyết mà không chút lưu luyến, chung quy Trình Mộ Diên không nhịn được gọi tên của nàng. Nếu như là ở trước đây, nàng nhất định sẽ đưa tay ra nắm lấy Sở Phi Ca. Chỉ là hiện tại, đôi tay này một điểm tri giác cũng không có, chỉ sợ là hoàn toàn bị phế bỏ.

Vốn tưởng rằng, Sở Phi Ca sẽ đem mình mang về đây, là tha thứ cho nàng. Nhưng tại sao, nàng vẫn muốn lạnh nhạt đối xử với mình như vậy? Lẽ nào, trải qua mấy ngày nay tất cả nàng chịu đựng qua còn chưa đủ bù đắp sao? Trái tim, thật sự rất đau. Đối mặt thái độ như vậy của Sở Phi Ca, Trình Mộ Diên không phải không ủy khuất, càng không phải không sợ.

Nàng không muốn Sở Phi Ca mỗi ngày mỗi đêm dằn vặt mình đến chết, nhục mạ mình. Càng sợ có một ngày, Sở Phi Ca sẽ hận mình hận đến muốn đem mình gϊếŧ chết.

Tiểu Ca, cái mạng này của Trình Mộ Diên, không còn thì không còn. Chỉ là ta chết rồi, còn có ai có thể bồi ngươi đến già? Còn có ai, có thể ở thời điểm ngươi khổ sở đem ngươi ôm vào trong ngực? Trình Mộ Diên không sợ chết, chỉ là sợ ngươi, hối hận mà thôi.

"Ngươi còn có việc sao?" Sở Phi Ca nhàn nhạt hỏi, thậm chí ngay cả đầu cũng không có quay lại. Trời mới biết, ở thời điểm vừa nãy Trình Mộ Diên gọi mình lại, nàng cao hứng biết bao nhiêu. Chỉ là trong lòng, lại mơ hồ có chút sợ sệt. Nếu như nữ nhân này muốn chính mình lưu lại vì muốn xin mình buông tha cho Lý Vân Tương, vậy nàng nên làm sao bây giờ?

Đến tột cùng là từ bỏ cừu hận, tác thành cho Trình Mộ Diên cùng Lý Vân Tương? Hay là báo thù cho phụ hoàng, để Trình Mộ Diên tiếc nuối cả đời?

Để tay lên ngực tự vấn lòng, bất kể là điểm nào, Sở Phi Ca đều không làm được.

Nàng không muốn để cho linh hồn của phụ hoàng ở trên trời không được an ủi, càng không muốn. . . Để nữ nhân Trình Mộ Diên luôn khiến người ta thương tiếc này lại chịu thêm một lần đả kích.

"Tiểu Ca. . . Đừng đi. . . Ở cạnh ta một hồi, chỉ một hồi thôi, được không?" Trình Mộ Diên thấp giọng nói, trong giọng nói kia, càng là mơ hồ dẫn theo mấy phần khóc nức nở cùng cầu xin. Một tiếng này, chấn động đến không chỉ là lỗ tai của Sở Phi Ca, càng là trái tim của nàng. Đã cùng Trình Mộ Diên quen nhau mười lăm năm nay, nữ nhân này luôn luôn thanh nhã kiêu ngạo.

Nàng, luôn thích mặc một bộ bạch y đứng bên cửa sổ. Mỗi khi chính mình đi tới lãnh cung tìm nàng, gương mặt của nàng dường như đều sẽ không gợn sóng đối với bất cứ chuyện gì, mới sẽ lộ ra nụ cười sủng nịch như vậy. Nàng, cũng yêu thích mặc bạch y đứng ở trong viện tại những ngày tuyết. Tuyết trắng ào ào rơi xuống dù cho đẹp đi nữa, nhưng cũng không sánh được một phần mười nàng.

Nàng, là mẫu thân thân sinh của mình. Luôn sẽ ở lúc chính mình thương tâm thống khổ, bất lực bàng hoàng mà ôm lấy chính mình, dùng bàn tay ấm áp của nàng một hồi một hồi vỗ về phía sau lưng mình. Nàng, là chí ái đời này kiếp này của mình. Các nàng đã từng nhiệt tình triền miên thâu đêm, thân thể các nàng đã từng chặt chẽ dán sát vào nhau, các nàng đã từng hết sức chân thành ôm nhau vượt qua một đêm rồi một đêm.

Nàng, là nữ tử kiên cường cương nghị như vậy. Cho dù chính mình đây hơn một tháng tới nay dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, dùng các loại hình cụ nào đến giày vò nàng, nàng đều chưa từng xin tha, thậm chí là rên một tiếng. Mà bây giờ, nàng càng là khóc lóc năn nỉ mình lưu lại sao? Đến tột cùng, nàng mềm yếu như vậy là bởi vì mình, hay là bởi vì nữ tử còn bị mình nhốt tại trong địa lao kia?

Sở Phi Ca, không biết.

"Ngươi. . ."

"Hoàng thượng, khởi bẩm hoàng thượng! Thượng Vũ Hằng Thượng tướng quân khải hoàn hồi triều! Hiện tại chính đang trong triều đường chờ hoàng thượng đây!"

Còn chưa chờ Sở Phi Ca nói xong, tiếng gào sắc bén của thái giám ngoài cửa liền truyền đến. Vốn là Sở Phi Ca muốn lưu lại chỉ quay đầu lại nhìn gương mặt trắng bệch của Trình Mộ Diên một cái, liền muốn rời khỏi. Chuyện có thể để nàng làm sao cũng không nghĩ đến, nữ nhân kia dĩ nhiên chống bộ thân thể suy nhược này để ngồi dậy.

"Tiểu Ca, đừng đi, van cầu ngươi!" Chí ít, đừng vào lúc này rời khỏi ta. Trình Mộ Diên ngồi dậy muốn đưa tay kéo Sở Phi Ca, nhưng cánh tay mới vừa nhấc lên, thì liên lụy đến móc sắt đã sớm ăn dính vào xương quai xanh. Loại đau đớn này, tan nát cõi lòng, thật giống như là hai bả vai mạnh mẽ bị ngườita chém đứt một nửa.

Nhưng cho dù là như vậy, Trình Mộ Diên vẫn mạnh mẽ dùng tay giơ lên một chút, nắm lấy làn váy của Sở Phi Ca."Tiểu Ca, đừng đi. . . Đừng đi. . ." Đau đớn trên bả vai khiến Trình Mộ Diên hầu như nói không ra lời, nàng có thể cảm giác được vết thương ở xương quai xanh đang theo cánh tay mạnh mẽ giơ lên của mình mà phát sinh kháng nghị.

Chỉ là, nàng thà rằng không có đôi tay này, cũng không muốn Sở Phi Ca rời đi.

"Hoàng thượng? Hoàng thượng? Người ở đâu?" Mắt thấy thái giám trước cửa kia liền muốn đi vào, Sở Phi Ca sợ hắn phát hiện Trình Mộ Diên mà tạo ra một ít phiền toái, dưới tình thế cấp bách vội vàng vỗ bỏ tay của Trình Mộ Diên, nhanh chân bước ra khỏi gian phòng. Từ đầu tới cuối, cũng chưa từng quay đầu lại nhìn người phía sau kia một chút.

"A. . . Khụ. . . Khụ khụ khụ. . ." Trình Mộ Diên nằm ở trên giường kịch liệt ho khan, từng luồng từng luồng máu tanh ngọt ngào từ yết hầu chậm rãi tuôn ra, rồi lại bị nàng mạnh mẽ nuốt xuống. Nàng không biết mình đến tột cùng đã làm sai điều gì, cho dù là nàng ăn nói khép nép cầu xin Sở Phi Ca đừng đi như vậy, nhưng nàng ấy vẫn là đi gặp nam tử kia.

"Tiểu Ca. . . Tại sao phải đi. . . Ngươi lẽ nào. . . Không muốn Diên nhi sao?" Nước mắt cố nén đã lâu, rốt cục tràn ra khỏi viền mắt. Trình Mộ Diên từ nhỏ đã không phải là một người thích khóc, bởi vì nàng biết, gào khóc căn bản không thể giải quyết vấn đề. Mỗi khi khó chịu, nàng đều sẽ cố nén nước mắt. Chỉ là lần này, nàng thật sự không nhịn được.

Tâm thật là đau, đau giống như là muốn vỡ nát ra.

Khi đệ nhất võ tướng hiện nay của Đại Sở quốc, lại là vị hôn phu của đương kim nữ đế, địa vị của Thượng Vũ Hằng ở trong triều đương nhiên là không ai bằng. Bây giờ, hắn ở trong một tháng dẫn đầu năm mươi vạn binh sĩ liền đoạt lại năm thành, càng là tạo nên giai tích võ tướng giỏi nhất trong lịch sử Sở quốc. Ngồi ở trên long ỷ, Sở Phi Ca hờ hững đảo qua một đám đại thần quỳ dưới đài, cùng Thượng Vũ Hằng ở chính giữa.

Vẻn vẹn một tháng không gặp, nam nhân này liền đen thêm một chút. Nhiều năm chinh chiến, để trên gương mặt vốn là tuấn mỹ của hắn có một chút vết tích, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy xấu xí. Nam tử kia sau khi nhận ra được tầm mắt của chính mình, chỉ ngẩng đầu khẽ mỉm cười với mình. Vừa lúc có lợi để ngóng nhìn, ý cười đúng mực. Bất kể nói theo phương diện nào, Thượng Vũ Hằng đều là một nam tử cực kỳ ưu tú.

Chỉ là, rõ ràng có nam tử tốt như vậy ở bên cạnh mình, nhưng đầu của Sở Phi Ca, vẫn không tự chủ được nghĩ đến người kia bị chính mình bỏ lại ở tẩm cung. Liền ngay cả bản thân Sở Phi Ca, cũng cảm thấy hành vi vừa nãy của nàng là tàn nhẫn như vậy. Lần này, là yêu cầu duy nhất mà mười lăm năm qua Trình Mộ Diên đưa ra với mình.

Nàng chỉ là muốn mình lưu lại cùng nàng mà thôi, nhưng mà chuyện đơn giản như vậy, chính mình càng là không có làm được.

Mũi mơ hồ có chút cay cay, để Sở Phi Ca suýt nữa chảy lệ ngay ở triều đường này. Chỉ là, nàng là đương kim hoàng thượng của Đại Sở quốc, lại sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt xấu hổ này?

"Thượng tướng quân quả nhiên là đệ nhất võ tướng của Đại Sở quốc ta, dùng 50 vạn đại quân, liền có thể ở trong một tháng giành lại năm tòa thành trì của Đại Sở quốc ta, thực tại làm cho trẫm xấu hổ. Bây giờ Thượng tướng quân khải hoàn hồi triều, trẫm sẽ luận công ban thưởng. Truyền ý chủ của trẫm, phong Thượng Vũ Hằng Thượng tướng quân làm hộ quốc công của Đại Sở quốc, ban thưởng danh xưng đệ nhất võ tướng của Sở quốc!"

"Tạ hoàng thượng" nghe được Sở Phi Ca ban thưởng, Thượng Vũ Hằng vội vàng hành lễ. Nhưng mà những thứ này đối với hắn mà nói, chỉ là vật ngoài thân thôi. Thứ mà hắn chân chính muốn, Sở Phi Ca mãi mãi cũng sẽ không cho mình.

"Khởi bẩm hoàng thượng, thần có lời muốn nói."

"Nga? Tề đại nhân có lời gì muốn nói?"

"Bẩm hoàng thượng, bây giờ Thượng tướng quân đã thắng lợi hồi triều, thần cả gan xin hoàng thượng ngay mấy ngày sắp tới cùng Thượng tướng quân đại hôn. Dù sao, hoàng thượng đã đến tuổi cập kê, mà dòng dõi hoàng thất Đại Sở quốc ta lại cực kỳ ít ỏi. Việc cấp bách, là phải mau mau sinh ra hoàng tử cho Đại Sở quốc ta, mới là thứ tốt nhất."

Lời này vừa nói ra, liền có các vị đại thần phụ họa. Cảnh tượng như vậy, khiến Sở Phi Ca không khỏi nghĩ đến tình cảnh lúc trước nàng vẫn còn là công chúa bị bọn người Vương Hoán bức hôn. Tuy rằng, những người này theo như lời nói, ý tứ muốn miêu tả đều giống nhau như đúc. Nhưng Sở Phi Ca của hiện tại, lại không cách nào so với Sở Phi Ca của quá khứ.

"Ha ha, Tề đại nhân, không phải không có lý. Chỉ là phụ hoàng mới vừa băng hà, hài cốt chưa lạnh. Trẫm thân là nữ nhi của hắn, lại sao có thể nhanh như vậy liền cùng người khác thành thân? Cái này, không chỉ sẽ làm con dân Đại Sở quốc ta cười nhạo trẫm bất hiếu, càng sẽ làm cho bọn họ nghĩ rằng, trẫm là da^ʍ quân không thể sống thiếu nam nhân."

"Hoàng thượng, việc này!"

"Được rồi, Tề đại nhân không cần nhiều lời. Ý Trẫm đã quyết, thời gian gần đây chắc chắn sẽ không thành hôn cùng Thượng tướng quân, càng sẽ không tổ chức bất kỳ hôn sự nào. Kính xin chư vị đại thần thông cảm nỗi đau mất cha của trẫm, đừng bức trẫm làm một ít chuyện đại nghịch bất đạo nữa. Được rồi, nói đến đây thôi, trẫm mệt rồi."

Sở Phi Ca nói xong, cũng không để ý tới Tề đại nhân bên dưới triều đường còn muốn nói chuyện. Phất long bào màu vàng kim kia, đi thẳng đến tẩm cung của mình.

Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, mọi người, ngược tâm đến đi. Ai, Diên nhi đáng thương của ta, tại sao bị thương luôn là ngươi. Không biết mọi người có phát hiện hay không, hiểu bạo thực sự là yêu thích các loại ngược thụ thụ đây, được rồi, có thể qua mấy chương nữa, sẽ có từng điểm từng điểm ngon ngọt, nhưng sẽ không quá nhiều.