☆, Chương 105:
Đồng thời không có sự đau đớn như dự đoán, Trình Mộ Diên mở mắt ra nhìn cổ kim giáp ngưng lại ở trước mặt mình, trong nháy mắt liền đoán được là Lý Vân Tương cứu mình. Ánh mắt nghi hoặc hướng tới đối phương, đã thấy sắc mặt người kia càng là còn khó xem hơn so với mình vừa trở về từ cõi chết. Là do buông tha cho mình mà hối hận sao?
"Trình Mộ Diên, ta thật không có nghĩ đến ngươi dĩ nhiên sẽ nguyện ý vì nàng mà chết. Lúc đầu, là ta muốn gϊếŧ tên nghiệt chủng này, mang ngươi đi. Nhưng bây giờ, ta lại không nghĩ làm như vậy nữa." Lý Vân Tương nói lộ ra một vệt cười quỷ dị, thân ảnh nhanh chóng dịch chuyển đến bên người Trình Mộ Diên cùng Sở Phi Ca. Tốc độ kia, hầu như khiến hai người bọn họ cũng không có đường nào phản ứng, thì đã bị đánh ngã xuống đất.
"Ha ha , ta nghĩ Trình gia bảo cùng Lam Phong sơn trang lợi hại bao nhiêu, kỳ thực, cũng không đỡ nổi một đòn." Sắc mặt Lý Vân Tương đắc ý, bị Sở Phi Ca nhìn ở trong mắt. Nàng giẫy giụa đứng lên, cho dù hai chân giẫm trên đất đã run rẩy, nhưng hai mắt phủ đầy sát ý, vẫn gắt gao đọng lại ở trên người Lý Vân Tương.
Ánh mắt như thế, làm cho Trình Mộ Diên không đành lòng nhìn tiếp. Tiểu Ca của nàng, không nên bị cừu hận che mắt, tiểu Ca của nàng, cần phải cười khoái nhạc, mà không phải bộ dáng này.
"Tiểu Ca, bằng thực lực của chúng ta bây giờ, căn bản không phải là đối thủ của nàng. Bây giờ nội ưu ngoại hoạn* trước mặt, ngươi rời khỏi nơi này trước, ta giúp ngươi ngăn cản nàng." Trình Mộ Diên dùng nội công truyền âm nói với Sở Phi Ca, nhưng mà người sau nghe được kiến nghị của nàng, lại không hề bị lay động. Cái dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị công kích kia, căn bản không có dự định muốn chạy trốn.
*nội ưu ngoại hoạn: loạn trong giặc ngoài
"Tiểu Ca! Đừng tiếp tục đấu cùng nàng nữa, hiện tại chúng ta căn bản đánh không lại nàng. Lý Vân Tương đối với ta còn lưu lại dư tình, sẽ không hạ sát thủ. Thế nhưng nàng lại hận ngươi thấu xương! Ta đến ngăn cản nàng, ngươi mau mau rời đi!" Giọng nói của Trình Mộ Diên đã mang theo lo lắng, nhưng mà Sở Phi Ca lại vẫn như là không nghe thấy vậy.
"Ha ha, Diên nhi, vô dụng, nàng đã sớm bị cừu hận làm mất lý trí. Bây giờ, ta chính là người gϊếŧ phụ hoàng của nàng, còn nghĩ muốn cướp ngươi khỏi tay nàng. Ngươi cho rằng, nàng sẽ bỏ mặc ta cùng ngươi đơn độc ở cùng nhau? Sau đó, đại quân Ngụy Quốc ta sẽ liên hợp cùng tư binh của Vương gia, đánh vào nơi này."
"Đến thời điểm đó, cho dù ta không hạ thủ gϊếŧ các ngươi, các ngươi cũng sẽ bị Vương Hoán gϊếŧ chết. Nga, không đúng, có thể chết là kết quả tốt nhất. Nói không biết, lão già kia sẽ đối xử với các ngươi làm sao. Có điều, ta thật là sẽ không nhẫn tâm nhìn ngươi bị đối xử tàn nhẫn như vậy. Chỉ là nghiệt chủng này, thì không thể nói trước được."
Dùng nội công truyền âm trả lời Trình Mộ Diên, chính là Lý Vân Tương. Trình Mộ Diên nghe được giọng nói thì kinh ngạc nhìn người phía trước, nội lực của người này đến tột cùng là mạnh đến mức nào, lại có thể nghe được nội công truyền âm của mình với Sở Phi Ca!
Phải biết, cái gọi là nội công truyền âm, chính là một môn tuyệt kỹ vô cùng thử thách đối với người sử dụng nội lực. Người dùng nội lực tụ hợp ở khoang họng, mượn dùng bộ rung động trong cổ họng, nội lực truyền về phía đối phương để nói chuyện, để đạt đến hiệu quả truyền âm. Giống như vậy, nội công truyền âm cũng chỉ có đối phương được truyền âm mới có thể nghe được. Nhưng mà, chính mình vừa mới nói chuyện với Sở Phi Ca, rất hiển nhiên là bị Lý Vân Tương nghe được không còn một mống.
Mắt thấy Lý Vân Tương vừa cùng Sở Phi Ca chiến đấu, còn có thể vừa cùng chính mình thi triển nội công truyền âm. Nếu như không phải trên người nàng tỏa ra cảm giác quen thuộc cùng hận ý đối với mình, Trình Mộ Diên thật sự không thể tin được, người ăn mặc một bộ trường bào màu đen trước mắt này, sẽ là Tương tỷ tỷ của mười lăm năm trước kia bất luận mình làm sai chuyện gì, cũng sẽ bao dung cho mình.
Sở Phi Ca giống như là bị điên công kích về hướng Lý Vân Tương, chiêu kiếm kia, đã sớm không còn kết cấu, toàn thân áo trắng, cũng nhuộm đầy máu tươi. Phía trên đó, có máu của bản thân nàng, cũng có máu của Lý Vân Tương. Nhưng mà làm cho Trình Mộ Diên kinh ngạc chính là, công phu của Lý Vân Tương rõ ràng tốt hơn rất nhiều rất nhiều so với Sở Phi Ca, nhưng đều sẽ không cẩn thận bị Sở Phi Ca chém trúng.
Mắt thấy vết thương trên người Lý Vân Tương càng ngày càng nhiều, ý cười của Sở Phi Ca càng ngày càng sâu, Trình Mộ Diên ngược lại là bắt đầu lo lắng. Thế cuộc như vậy, quả thực quá không bình thường. Thử hỏi, Lý Vân Tương vừa còn cường đại như thế, làm sao sẽ mới chỉ trong chốc lát, liền rơi xuống hạ phong* Sở Phi Ca? (*hạ phong: thế yếu)
"Trình Mộ Diên, nhìn thấy chưa? Đây chính là nghiệt chủng ngươi cùng Sở Tường sinh ra, nàng lẽ nào cho rằng bằng thực lực của nàng, thật sự sẽ là đối thủ của ta sao? Ta hôm nay, có thể không gϊếŧ nàng, nhưng ta lại phải làm cho nàng trả giá thật lớn. Trình Mộ Diên, ngươi không phải có thể vì nàng mà chết sao? Vậy bây giờ, ta liền muốn ngươi vì ta, đi đấu cùng nàng."
"Không thể! Lý Vân Tương, việc đã đến nước này, chẳng lẽ tỷ còn chưa vừa lòng sao? Sở Tường đã bị tỷ gϊếŧ, lẽ nào tỷ còn không thể bỏ qua cho Sở Phi Ca? Nàng không phải người khác, nàng là cốt nhục muội mười tháng hoài thai sinh ra! Coi như là muội có lỗi với tỷ, muội chỉ cầu tỷ gϊếŧ muội! Buông tha cho nàng!"
"Trình Mộ Diên, ta nói rồi, ta sẽ không gϊếŧ nàng ấy! Ta muốn cho nàng ấy sống không bằng chết! Tư binh của Vương gia chẳng mấy chốc sẽ tới đây, đến thời điểm đó, hai người các ngươi ai cũng chạy không thoát! Coi như ta chịu cứu ngươi! Ta cũng tuyệt đối sẽ không cứu nàng. Ngươi cho rằng, tiền triều công chúa rơi vào tay Vương Hoán? Sẽ có kết cục gì? Ta ngược lại thật có nghe nói, thái tử Ngụy Quốc kia, rất là yêu thích nghiệt chủng này đây?"
"Được rồi! Thật sự được rồi! Tương tỷ tỷ, tỷ đến tột cùng muốn đem ta bức đến mức nào! ? Tỷ tại sao muốn làm như thế! ? Chỉ là vì trả thù muội sao?"
"Lẽ nào ta không nên trả thù ngươi à! ? Trình Mộ Diên, ngươi biết thời điểm ta té xuống từ vực sâu vạn trượng, trong óc ta nghĩ tới đều là ngươi sao? Ngươi biết ta vốn cũng đã chết rồi, là một cổ sư đem ta cứu sống sao? Nhưng, mục đích của nàng cũng không phải vì cứu ta, mà là đem ta luyện thành cổ nhân!"
"Ngươi có thể rõ ràng cảm giác, làm một người vốn tưởng rằng phải chết từ trong đau nhức tỉnh lại, lại phát hiện thân thể bị mấy ngàn con độc trùng cắn tan tành à! ? Ngươi có thể rõ ràng cảm thụ, làm một người sống sờ sờ, lại bị mạnh mẽ cải tạo thành cổ nhân à! ? Ba năm! Ta ròng rã chịu loại dằn vặt kia ba năm! Cổ sư kia mỗi ngày mỗi đêm dùng ta thử sâu độc! Ta đã từng nghĩ tới tự sát! Nhưng một lần lại một lần nhịn xuống! Tất cả những thứ này, đều chỉ vì muốn gặp mặt ngươi một lần mà thôi!"
"Nhưng ngươi đây! Khi ta chịu đựng loại thống khổ không phải người kia! Lúc thật vất vả trở lại Trường An, nhận được lại là tin tức ngươi gả cho Sở Tường, nhưng bởi vì sinh công chúa mà chết! Ngươi biết lúc đó tâm của ta lại đau biết bao không? Ta muốn chết, rồi lại không cam lòng! Là Sở Tường hại chết ngươi! Vì lẽ đó ta muốn gϊếŧ chết Sở Tường! Muốn gϊếŧ chết nghiệt chủng kia!"
"Thế là ta liền cải trang giả dạng đi tới Ngụy Quốc, do chữa khỏi kỳ bệnh cho đương kim hoàng hậu, ta thành quốc sư. Giữa lúc ta đem tất cả kế hoạch đều tính toán kỹ, lại không nghĩ rằng ngươi còn sống trên thế giới này! Nhưng lại chung một chỗ với tên nghiệt chủng này! Ngươi biết trong lòng ta có bao nhiêu đau không! ? Ngươi tại sao không cho ta một cơ hội! Ngươi tại sao không cho ta một cơ hội duy nhất lại tiếp tục yêu ngươi!"
"Trình Mộ Diên! Ta muốn ngươi đi cùng ta! Chỉ cần ngươi đi cùng ta! Ta có thể để cho Ngụy Quốc lâm trận phản chiến, giúp Sở Phi Ca giành được giang sơn! Yêu cầu duy nhất của ta, cũng chỉ có ngươi!" Thời gian lời nói của Lý Vân Tương xuất ra, trên người nàng bị đã bị Sở Phi Ca chém vô số đạo vết thương, đang quỳ trên mặt đất thở hồng hộc.
Mắt thấy mũi kiếm của Sở Phi Ca đâm thẳng tới cổ của Lý Vân Tương, Trình Mộ Diên cuối cùng nâng kiếm che ở trước người của nàng. Nhận được ánh mắt không thể tin của Sở Phi Ca, Trình Mộ Diên đành phải bi thảm nở nụ cười."Tiểu Ca, xin lỗi, ngươi không thể gϊếŧ nàng." Ta không thể để cho ngươi có một chút nguy hiểm, càng không thể để ngươi bị Vương Hoán gϊếŧ chết. Vì lẽ đó, nếu như muốn đả thương ngươi, tội nhân này, liền do ta đến làm là được rồi.
"Diên nhi, ngươi biết ngươi đang làm gì sao? Ngươi tại sao muốn ngăn ta! Tại sao! Rõ ràng thiếu một chút là có thể gϊếŧ chết nàng! Ngươi nhìn một chút! Người phía sau ngươi căn bản không phải là Lý Vân Tương ngươi biết! Van cầu ngươi! Tránh ra có được hay không!" Sở Phi Ca lớn tiếng gào thét, bởi vì kích động mà nước mắt lưu lại rơi xuống đất, phát sinh tiếng vang lách cách.
"Tiểu Ca, xin lỗi, ta thật sự không thể để cho ngươi gϊếŧ nàng." Trình Mộ Diên quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn dáng vẻ hiện tại của Sở Phi Ca. Tiểu Ca, ngươi có biết, nhìn thấy bộ dáng vẻ này của ngươi, tim ta cũng đang chảy máu?"Nếu như, ta nói ngày hôm nay ta nhất định phải gϊếŧ nàng đấy?" Sở Phi Ca thấp giọng hỏi, tay cầm kiếm bởi vì dùng sức quá độ mà kịch liệt run rẩy.
"Vậy, ngươi chính là đối địch với ta." Ánh kiếm màu trắng bạc lướt qua mi mắt, chiếu vào hai con mắt đau buốt. Sở Phi Ca chưa từng nghĩ tới, sẽ có ngày hôm nay. Phụ hoàng nàng thương yêu nhất chết rồi, mà người yêu đã từng nói muốn cùng bạc đầu giai lão, sống hết cả đời, lại vì kẻ thù gϊếŧ phụ thân của nàng, dùng kiếm chỉ vào mình.
"Diên nhi, ngươi thật sự muốn đối địch với ta? Ngươi thật sự muốn vì nàng mà làm hại ta! ? Tại sao! Tại sao! Đến cùng xảy ra chuyện gì! Tại sao chỉ trong chốc lát! Cái gì cũng trở nên không giống nhau! Diên nhi, đừng tiếp tục náo loạn có được hay không! Ta van cầu ngươi! Cầu ngươi tránh ra được không được không! ?" Sở Phi Ca khom lưng nói, máu tươi từ trong miệng nàng tung toé phun ra, hiển nhiên là phẫn nộ quá độ dẫn đến khí huyết không thuận.
"Tiểu Ca, ngươi đừng như vậy. Ta thật sự. . . Không thể tránh ra."
"Trình Mộ Diên!"
Sở Phi Ca rống to tên Trình Mộ Diên, từng bước một đi về phía nàng cùng Lý Vân Tương. Dáng vẻ thống khổ của Sở Phi Ca sâu sắc chạm trổ ở trong lòng, không có ai biết tim của Trình Mộ Diên có bao nhiêu đau, cũng không người nào biết nàng có bao nhiêu muốn đem Sở Phi Ca ôm vào trong ngực, hảo hảo yêu thương người này. Nhưng, vì cứu tính mạng của nàng, chính mình lại không thể không giơ kiếm trong tay lên.
Nhìn chăm chú Trình Mộ Diên trước người, còn có thanh kiếm trong tay nàng đang nhắm ngay ngực mình. Sở Phi Ca bi thảm cười, vẫn như cũ không chịu dừng bước lại. Mắt thấy nàng thẳng tắp đi tới hướng kiếm của mình, Trình Mộ Diên sợ đến muốn nhanh chóng thu tay lại. Nhưng mà cái tay đang giơ kiếm kia lại như là cố định ở nơi đó vậy, căn bản không thể động đậy.
Biết đây là Lý Vân Tương giở trò, Trình Mộ Diên vận dụng hết nội lực toàn thân muốn thả kiếm trong tay xuống. Nhưng mà giữa lúc tay nàng có thể hoạt động lại, thân thể lại đột nhiên bị đánh về phía trước. Thanh kiếm dài nhỏ này, liền thẳng tắp chọc vào ngực Sở Phi Ca.
"Diên nhi. . ." Thân thể đau đớn, chứng minh mình lúc này còn sống sót, nhưng so với chết đi còn khó chịu hơn. Sở Phi Ca cười lớn, liền muốn nhào tới Trình Mộ Diên. Cho dù đối phương phản ứng qua đây, muốn lui về phía sau, nhưng vẫn chậm một bước. Kiếm trong tay xuyên thấu thân thể đơn bạc kia của Sở Phi Ca, thẳng thẳng ngập tới chuôi kiếm.
Vào giờ phút này, hơn nửa người của Sở Phi Ca đều bị máu từ vết thương chảy ra nhuộm đỏ. Nàng khom người thở hồng hộc, mà Trình Mộ Diên đã sớm tê liệt trên mặt đất. Nếu như có thể, Trình Mộ Diên thà rằng chính mình đi chết, cũng tuyệt không muốn làm hại Sở Phi Ca dù chỉ một phân một hào.
Nữ nhân này, là nữ nhi của chính mình, nhưng mà ở lúc nàng cần nhất mẫu thân yêu thương thì, chính mình lại không có mảy may thương tiếc nàng. Thẳng đến về sau nhận thức nhau, yêu nhau, nàng cũng vẫn đang vì mình nỗ lực. Vì yêu mình, nàng đường đường công chúa Đại Sở, hết đêm đến ngày phải luyện võ. Vì bảo vệ mình, nàng suýt chút nữa bị những cổ nhân kia gϊếŧ chết.
Nhưng mà, bây giờ nàng lại dùng kiếm của mình làm Sở Phi Ca bị thương nặng như vậy!
"Tiểu Ca! Xin lỗi! Xin lỗi!" Trình Mộ Diên vội vàng điểm trụ mấy đại huyệt trên người Sở Phi Ca giúp nàng cầm máu, nhưng mà đối phương lại không chút lưu tình đẩy nàng ra."Đừng. . . Đừng đυ.ng vào ta. . . Ngươi không phải Diên nhi! Ngươi không phải. . . Diên nhi của ta! Diên nhi sẽ không đối xử với ta như thế. . . Diên nhi sẽ không cam lòng làm hại ta. . . Diên nhi. . . Ngươi ở đâu! ?"
Sở Phi Ca quỳ trên mặt đất, dùng tay tràn đầy máu tươi mạnh mẽ rút thanh kiếm chôn sâu ở trong cơ thể nàng ra ném xuống đất. Máu tươi, như là hồng thủy vỡ đê bình tuôn ra ngoài. Nàng nằm trên mặt đất hướng về cửa bò ra ngoài, nhưng trong miệng đang gọi tên Trình Mộ Diên.
Sở Phi Ca không tin, không tin chiêu kiếm này do nữ nhân gọi là Trình Mộ Diên đâm vào. Nữ nhân kia chỉ là một người giống như đúc Trình Mộ Diên! Tất nhiên không phải nữ nhân mà nàng yêu mười năm! Nhất định không phải Diên nhi của nàng!
Nhìn thấy Sở Phi Ca như vậy, tim của Trình Mộ Diên đau thậm chí sắp rơi ra ngoài, nàng muốn tiến lên ôm lấy cái người yếu đuối kia. Nhưng mà Lý Vân Tương ở phía sau điểm vào huyệt đạo của nàng, làm cho nàng không cách nào nhúc nhích, thậm chí ngay cả lời nói, cũng không thể nói ra một câu.
"Diên nhi, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của ngươi, cho dù là ngươi vì cứu ta, cũng không cần ra tay tàn nhẫn như thế đối với nghiệt chủng này chứ? Có điều, nếu ngươi muốn gϊếŧ nàng, ta chắc chắn sẽ không ngăn cản, liền để nàng ở đây tự sinh tự diệt được rồi." Lý Vân Tương đem Trình Mộ Diên ôm vào trong ngực, cố ý đứng trước mặt Sở Phi Ca nói ra.
Mắt thấy người kia căn bản không để ý tới các nàng, vẫn như cũ bò về hướng cửa, Lý Vân Tương cười đạp lên thân thể đầy thương tích của Sở Phi Ca."A. . . Khụ khụ!" Bây giờ Sở Phi Ca, như thế nào chịu được một cước này của Lý Vân Tương? Lập tức lại là một ngụm máu tươi phun ra ngoài."Ha ha, nghiệt chủng, ngươi muốn tìm Diên nhi, bây giờ ngay ở trong ngực của ta, hiện tại ta liền muốn mang theo nàng rời đi , còn ngươi, chờ chết đi."
Lý Vân Tương nói xong, liền dẫn Trình Mộ Diên rời khỏi tẩm cung của Sở Tường cũng không quay đầu lại.
Mắt thấy bóng lưng của các nàng, Sở Phi Ca cười đau thương, đưa tay ra mạnh mẽ cào vào vết thương đã sớm máu me đầm đìa.
"A!" Ngón tay xen vào trong vết thương bị kiếm xuyên thấu, khiến máu tươi càng tùy ý chảy ra ngoài hơn nữa. Sở Phi Ca bởi vì đau nhức mà kêu lên thảm thiết, nhưng không chịu dừng lại loại hành vi tự ngược này.
"Trình Mộ Diên! Trình Mộ Diên! Trình Mộ Diên!" Mỗi một tấc thâm nhập vào vết thương, Sở Phi Ca đều phải gọi ra tên của Trình Mộ Diên. Cửa tẩm cung, trong nháy mắt liền bị máu của nàng chảy ra nhuộm đỏ.
Đây là đau, là hận, càng là yêu.
Diên nhi. . . Đừng đi. . . Đừng đem một mình ta. . . Bỏ ở nơi này! Van cầu ngươi! Trở về. . . Trở về. . .
Tác giả có lời muốn nói: Nhìn chương này, mọi người cuối cùng cũng coi như biết quan hệ của tiểu Ca cùng Diên nhi vì sao lại biến thành như vậy chứ? Qua chương này, là liên tục n chương tình tiết s&m, mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng nga (^o^) ~. Mặt khác, ta phải ở chỗ này nói rằng, tiểu Ca kỳ thực đúng là rất yêu Diên nhi. Chính là bởi vì nàng yêu Diên nhi như vậy, cho nên mới phải ở thời điểm bị đối phương phản bội, triệt để hắc như vậy. Chương này tiểu Ca, đúng là. . . Ai. . . Đáng thương oa, để mẹ kế thương ngươi. Mặt khác, mọi người có phải là muốn hận chết Tương tỷ tỷ?
kS>