Diên Phi Lệ Thiên

Chương 88

☆, Chương 88:

Hai cỗ thân thể tràn đầy đổ mồ hôi tiếp xúc với nhau, Sở Phi Ca áp ở trên người Trình Mộ Diên ôm chặt nàng, một lần rồi lại một lần không nề hà không ngán mà hôn cái trán, chóp mũi, gò má người dưới thân. Ôn tồn đơn giản như vậy, đối với hai người mà nói là không dễ. Trong lòng các nàng đều biết, một khi trở về trong cung, các nàng cũng chỉ có thể làm mẫu nữ giống như bao người. Thậm chí ngay cả mỗi ngày gặp mặt, đều là một loại xa xỉ.

"Diên nhi, còn mệt không?" Nghỉ ngơi qua đi, Sở Phi Ca vuốt tóc Trình Mộ Diên đặt câu hỏi. Người sau đang nghe xong vẫn chưa đáp lại, chỉ là hơi đỏ mặt. Nhìn thấy Trình Mộ Diên dáng vẻ thẹn thùng như vậy, Sở Phi Ca cười nhẹ một cái. Dù cho bóng đêm đã khuya, nhưng cổ dục hỏa trong người nàng không có chút dấu hiệu biến mất nào.

Kẹp chặt chân, liền cảm giác được nơi ở giữa kia dị thường ẩm ướt trắng muốt. Sở Phi Ca biết bây giờ Trình Mộ Diên không thể muốn mình, đã như vậy, cũng chỉ có thể để nàng chủ động tới tự giải quyết du͙© vọиɠ trên người mình.

"Diên nhi. . ." Sở Phi Ca kêu nhỏ Trình Mộ Diên, khi đối phương còn chưa kịp phản ứng lại, thì dùng hai tay tách hai cái chân chân ngọc thon dài ra. Ở giữa, vừa nãy hai cánh hoa kia vừa trải qua gột rửa vẫn cứ kiều diễm ướŧ áŧ. Bên trên hoa hạch sưng đỏ nhiễm mật dịch óng ánh long lanh, nhìn qua lại như là viên thuốc thủy tinh khiến cho người ta muốn một cái nuốt vào.

"Tiểu Ca! Không được. . . Ngươi! Ân!" Nói đến một nửa, dĩ nhiên biến thành tiếng rêи ɾỉ. Nơi tư mật của hai người dán chặt vào nhau, chỉ trong nháy mắt, liền hai hoa viên ướt nhẹp của mỗi đối phương vốn là lầy lội không thể tả.

Rừng rậm màu đen ma sát qua lại, phát sinh tiếng vang xào xạc. Hoa hạch cùng hoa hạch chạm vào nhau, khiến cho hai người không ngừng run nhẹ, run rẩy. Một chân của Trình Mộ Diên đặt ở bên trên bắp đùi Sở Phi Ca, một cái chân khác lại bị đối phương đặt ở chân dưới. Hai người ôm nhau chặt chẽ, Sở Phi Ca thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ kia gần trong gang tấc khiến thân thể nàng càng ngày càng khô nóng lên. Chỉ có dùng sức vặn vẹo vòng eo, mới có thể giải được khát khao giữa đối phương cùng mình.

"A! Diên nhi! Diên nhi muốn ta! Ân!" Sở Phi Ca vươn cổ cao giọng hô, cái cổ thon dài cùng xương quai xanh hiện ra độ cong hoàn mỹ, vẻ mặt kia đầy vui thích quyến rũ chỉ sợ bất luận người nào thấy đều sẽ bị câu dẫn hồn phách. Chỉ nguyện trường túy bất nguyện tỉnh (muốn say không muốn tỉnh), chính là nói tâm tình của Trình Mộ Diên lúc này.

"Ân. . . Tiểu Ca. . ." Đối mặt Sở Phi Ca nhiệt tình như vậy, Trình Mộ Diên cũng không cố chấp cái phân ngượng ngừng kia ở trong lòng nữa. Nàng muốn làm cho Sở Phi Ca vui sướиɠ, muốn cho nữ nhân này hưởng thụ sự vui thích, muốn cho nàng ở dưới người của mình đạt đến mức cực điểm.

Hoa hạch sưng to lên ma sát càng lúc càng nhanh, liền ngay cả ván giường bằng gỗ cũng nương động tác của theo hai người mà lay động qua lại. Thời khắc sắp đạt đến đỉnh điểm, hai người nhanh chóng co rút lại. Trình Mộ Diên dùng sức đem Sở Phi Ca đặt ở dưới thân, nơi tư mật của hai người hoàn mỹ dán khít vào nhau, cuối cùng cùng nhau đạt đến cao trào cùng lúc.

Nhiệt dịch nóng bỏng giao hòa vào nhau, tự chảy ra, chảy trên đùi của cả hai, rơi xuống chiếc mền bằng gấm dưới thân. Đã lần thứ ba đạt đến cao trào Trình Mộ Diên cũng không chống đỡ nổi nữa, liền nằm nhoài ngủ say trên người Sở Phi Ca như vậy. Mà người sau, lại không hề buồn ngủ, chỉ đem thân thể của nàng mềm mại như một vũng nước ao ôm vào trong ngực, lưu luyến không muốn thả ra.

"Diên nhi, không biết tháng ngày vui sướиɠ như vậy còn có thể có được bao nhiêu ngày. Có điều, chỉ cần tiểu Ca còn tồn tại một ngày, thì sẽ không để ngươi phải chịu đến bất kỳ thương tổn nào. Ngươi chỉ cần vui vẻ là được rồi, tất cả đau xót, trách nhiệm, còn có những cái không tốt khác, tất cả đều giao cho ta."

Tiếng sáo ngột ngạt trầm thấp vang lên thăm thẳm ở trong đêm vẳng lặng như vậy, nữ tử thân mang một bộ đồ đen đeo mặt nạ màu đen đứng lặng ở đỉnh. Ngươi nào đã sớm ngủ sẽ không biết nàng phải chăng đã từng tới đây, nếu người điểm canh* tình cờ đi qua, càng sẽ không chú ý nàng. Bỗng nhiên, một trận gió đêm thổi qua. Lại nhìn, bên người nữ tử mặc áo đen kia, đã xuất hiện thêm một nữ tử mặc áo trắng.

*người điểm canh: những người đi gõ mỏ đêm khuya

Nữ tử mặc áo trắng lớn bé nhìn qua cũng chỉ có mười mấy tuổi, lông mày hình cầu tinh tế, cái mũi khéo léo êm dịu, đôi măt đẹp ôn nhu mà mang theo vài phần hơi nước. Nếu như không phải sắc mặt kia quá mức trắng xám, môi còn hiện ra màu tím tái không khỏe mạnh, cũng có thể xưng tụng là một thiếu nữ đáng yêu hoạt bát."Sư phụ, đồ nhi thật sự không hiểu, ngày ấy vì sao người phải ngăn cản ta! ? Vì sao không cho ta gϊếŧ con tiện nhân kia cùng tên tiện chủng kia! Lẽ nào người. . ."

"Đùng!" Nữ tử mặc áo trắng còn chưa nói xong, nữ tử mặc áo đen kia quạt một chưởng về hướng nàng. Lực đạo rất lớn, trực tiếp khiến nữ tử mặc áo trắng kia bị đánh bay ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra ngoài."A! Sư phụ. . ." Nữ tử mặc áo trắng kia muốn đứng lên, nhưng mà một giây sau, người được nàng gọi là sư phụ đã giống như quỷ mị đi tới trước người của nàng, một đôi tay lạnh giá giống như băng nắm ở cổ nàng.

"Ta nói rồi, hiện tại còn chưa phải lúc. . . Đừng để ta nói lần thứ hai nữa!" Nữ âm khàn khàn sắc bén, chỉ là nghe liền khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Nữ tử mặc áo trắng kia hiển nhiên là bị đánh sợ, nước mắt theo gò má chậm rãi chảy xuống, nhưng vẫn không quên gật đầu liên tục.

Coi như lâu không gặp bầu không khí quay về một lần nữa, nữ tử mặc áo trắng quỳ trên mặt đất từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cái cổ kia vốn là chỉ có một đạo vết kiếm lại miễn cưỡng sinh thêm mấy vết màu hồng."Sư phụ! Đồ nhi biết sai rồi! Lần sau đồ nhi cũng sẽ không bao giờ hành động khi chưa được ngài cho phép! Chỉ cầu sư phụ tha thứ cho đồ nhi một lần!"

Nữ tử mặc áo trắng quỳ trên mặt đất không ngừng đập đầu với nữ tử mặc áo đen kia, dù cho cái trán đã chảy máu, nhưng vẫn không chịu ngừng."Được rồi! Ta cũng không nghĩ muốn gϊếŧ ngươi, vừa nãy, chỉ là cho ngươi một bài học mà thôi. Thế nhưng. . . Ngươi phải hiểu được, ta không gϊếŧ ngươi, chỉ là bởi vì bây giờ ngươi còn có chỗ lợi dụng đối với ta, nếu như có một ngày, ngươi còn dám chống lại mệnh lệnh của ta. . ."

"Sẽ không! Đồ nhi sẽ không!" Mắt thấy sư phụ càng chạy càng xa, nữ tử mặc áo trắng kia mới bắt đầu lảo đảo từ dưới đất bò dậy. Đưa tay vuốt mặt cùng cái cổ đau rát của mình, nhưng là xả ra một vệt cười khổ. Nàng bây giờ, căn bản không có khả năng, cũng không muốn chống lại mệnh lệnh của người kia.

Dằn vặt một đêm Trình Mộ Diên cùng Sở Phi Ca ngủ thẳng tới buổi chiều ngày thứ hai mới tỉnh dậy, so với thân thể Trình Mộ Diên thể lực bị tiêu hao lớn hơn, nhưng Sở Phi Ca là bị đói bụng mạnh mẽ làm tỉnh ngủ. Trời mới biết, tự sau buổi trưa hôm qua tùy tiện ăn vài miếng đồ ăn, nàng cũng chưa từng ăn thêm bất luận đồ vật gì. Thính lực vô cùng tốt nàng nghe cái bụng của mình kêu vang như sét đánh vậy, khuôn mặt nhỏ của mình bỗng chốc đỏ triệt để.

"A. . ." Có lẽ là động tĩnh của mình quấy nhiễu người trong lòng, cứ thế nàng bất mãn phát ra tiếng vang, Sở Phi Ca theo bản năng nhìn phía Trình Mộ Diên. Chỉ thấy gương mặt giao bạch kia đang rúc ở cổ của mình mà ngủ say,đôi mắt đẹp trong ngày thường trầm tĩnh đang khép chặt lại, hai hàng lông mi nhỏ dài như áng mây bao trùm ở trên mí mắt.

Sở Phi Ca không kìm lòng được nghiêng người hôn lên cái trán Trình Mộ Diên, vốn chỉ là muốn hôn nhẹ rồi dừng nhưng ý nghĩ mạnh mẽ bị ánh mắt buồn ngủ cùng nghi hoặc của người kia đánh vỡ. Sở Phi Ca dựa vào bản năng của thân thể, vươn mình đặt ở trên người Trình Mộ Diên, nàng tưởng ai cũng mê cái gọi là nụ hôn buổi sáng của nàng.

"A. . ." Nụ hôn đến bất chợt, khiến Trình Mộ Diên vừa tỉnh lại không kịp ứng phó. Mắt thấy Sở Phi Ca trên người đang mỉm cười nhìn mình, Trình Mộ Diên hoàn toàn tỉnh ngộ, lập tức liền đứng dậy đẩy nàng ra."Ngươi đây là làm cái gì, sao mới sáng sớm liền làm ra loại chuyện tuyên da^ʍ ban ngày này! ?"

Dù cho nội tâm Trình Mộ Diên là người không câu nệ tiểu tiết, nhưng vẫn có sự rụt rè của nữ tử bình thường nên có. Mắt thấy Sở Phi Ca tối hôm qua làm ầm ĩ một đêm còn chưa đủ, sáng nay còn phải tiếp tục, trong lòng ngoại trừ bất mãn ra, xong cũng có mấy phần ngượng ngùng ở trong đó."Ha ha, chỉ sợ Diên nhi ngủ bị hồ đồ rồi chứ? Hiện tại sao là sáng sớm đây, rõ ràng là sắp đến tối rồi a."

Bị Sở Phi Ca vừa nhắc nhở như thế, Trình Mộ Diên nhìn phía ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện, thời gian lúc này đã gần tới hoàng hôn, đúng là buổi tối trong miệng Sở Phi Ca nói."Cho dù là buổi tối, cũng tuyệt đối không thể làm tiếp, tối hôm qua không phải ngươi ở trên. . ." Nói tới chỗ này, Trình Mộ Diên bỗng nhiên không còn nói tiếp phần sau nữa, Sở Phi Ca nhìn mặt nàng càng ngày càng hồng, chỉ cảm thấy dị thường đáng yêu, liền nằm bất động ở chỗ đó, nhìn người này sẽ nói ra cái gì để phản bác mình.

"Không phải. . . Từng làm rất nhiều lần sao?" Nghe được Trình Mộ Diên, Sở Phi Ca không có hình tượng cười to lên. Diên nhi của nàng quả nhiên không phụ lòng nàng mong chờ. Chỉ xem người dục thuyết hoàn hưu*, một bộ dáng vẻ tiểu tức phụ (cô dâu nhỏ), trong lòng liền càng đốt càng mạnh. Dù cho rất muốn đem người trước mắt đặt ở dưới thân chà đạp một phen, nhưng trong lòng Sở Phi Ca biết hai người bọn họ không thể tiếp tục nán lại ở trên giường nữa, liền từ trên giường đứng dậy mặc y phục vào.

*dục thuyết hoàn hưu: muốn nói nhưng không nói nên lời

Nhìn thấy quỷ linh tinh này không dây dưa mình nữa, Trình Mộ Diên cũng bắt đầu mặc y phục vào. Đợi đến hai người rửa mặt mũi xong xuôi, lúc chuẩn bị rời khỏi quán, lại có một nha hoàn của Phi Thấm các chạy tới, nói là Như Lan cô nương mời các nàng ở đây ăn cơm tối.

Nghe được hai chữ Như Lan này, Sở Phi Ca theo bản năng nhìn về phía Trình Mộ Diên bên người mình, quả nhiên thấy sắc mặt đối phương vốn là không hề cảm xúc lại khẽ biến thành hơi nặng trĩu. "Ây. . . Tiểu thư nhà các ngươi tìm chúng ta ăn cơm làm chi? Ta cùng Diên. . . A không. .. Ta cùng Trình công tử cũng định rời đi, phiền ngươi nhắn dùm Như Lan cô nương, lần sau hữu duyên tái tụ* đi." (có duyên gặp lại)

Sở Phi Ca tùy tiện đuổi nha hoàn đi, thì muốn mang theo Trình Mộ Diên rời đi. Ai biết, Như Lan kia càng sẽ đích thân tìm đến."Ai u, Sở công tử cũng thật là không nể tình đây, rõ ràng tối hôm qua còn nói chỉ yêu một mình Như Lan, bây giờ càng là ngay cả thân thể của Như Lan cũng không muốn tạm biệt sao?" Lời này vừa nói ra, Sở Phi Ca chỉ cảm thấy một trận hôn thiên ám địa, thật giống như là bị một tảng đá mạnh mẽ nện ở trên đầu.

"Ngươi đừng vội nói bậy! Ta đã có người yêu, lại làm sao nói yêu ngươi! Nói chung, hiện nay ta muốn cùng Trình công tử rời đi, thứ không phụng bồi (tiếp)!" Sở Phi Ca loạn hống một trận, liền muốn mang theo Trình Mộ Diên rời đi. Nhưng mà đối phương lại tránh thoát tay của mình, hướng Như Lan kia đi đến."Không biết liệu tiếp theo có thể may mắn cộng ẩm cùng Như Lan cô nương một phen hay không?"

Nếu như lúc này cho Sở Phi Ca một cái gương đồng, có thể nàng liền sẽ thấy sắc mặt của mình có bao nhiêu kém. Nhìn dáng vẻ hai người ngồi ở bên cạnh dùng bữa uống rượu, tán gẫu đến không còn biết đâu trời đâu đất nhưng nguội lạnh mình ở một bên, trong lòng nàng liền hận không thể đem một bàn này đều úp lên trên gương mặt tươi cười như hoa kia của Như Lan!

"Được rồi! Hình Như Lan! Ngươi gọi ta lưu lại đến tột cùng có chuyện gì! Bổn công chúa rất bận! Không có thời gian đánh thái cực cùng ngươi ở đây!"

Sở Phi Ca rốt cục toại nguyện gây nên chú ý của hai người kia trong phòng, mắt thấy Trình Mộ Diên dáng vẻ đăm chiêu nhìn nhìn chính mình, lại nhìn nhìn Hình Như Lan, cái kia trong lòng nàng có thể coi là hồi hộp. Nữ nhân chết bầm, muốn gây xích mích ly gián quan hệ giữa ta cùng Diên nhi? Ngươi nghĩ tới đắc ý! Đừng tưởng rằng ta vẫn là tiểu quỷ mặc ngươi bắt nạt trước đây!

Sở Phi Ca ở trong lòng âm thầm đắc ý đồng thời, còn như là kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Hình Như Lan một chút. Nhưng mà đối phương lại vẫn là cái vẻ mặt tươi cười mê hoặc chúng sinh kia, không chút hoang mang cùng lúng túng nào khi thân phận bị vạch trần. Ngược lại thật giống như là. . . Đã sớm biết chính mình sẽ đem thân phận của nàng nói cho Trình Mộ Diên biết.

Qua hồi lâu, Trình Mộ Diên mới mở miệng đập tan sự yên tĩnh này.

"Không biết Như Lan cô nương có từng nghe nói qua người tên là Hình Nhạc Thiên này chưa?"

Tác giả có lời muốn nói: Oa kèn kẹt, hai người lần thứ nhất H tới đây liền kết thúc. Mọi người không nên nóng lòng, có một thì có hai, lần sau thịt thịt là khi nào đây? Để ngẫu suy nghĩ thật kỹ! Hình Như Lan này thật không đơn giản, có điều bên trong truyện này thì sẽ không có quá nhiều miêu tả, ta nhớ tới ở chương nào đó đã nói, nàng là nhân vật quan trọng cùng Lạc Lam Linh và Mộ Dung Liên Thường rồi