☆, Chương 79:
Bởi vì tối ngày hôm qua hầu như là một đêm không ngủ, vì lẽ đó hai người đều là đến giữa trưa ngày thứ hai mới rời giường. Nói chuẩn xác, Trình Mộ Diên là bị Sở Phi Ca đánh thức. Nàng không biết vì sao chính mình luôn luôn ngủ nông mà phải đợi đến thời điểm con sói đói kia cắn mình thì mới tỉnh lại, càng không biết sáng sớm nay, cái việc ấy làm cho con người Sở Phi Ca phát sinh chính là giống như tình ái.
Xúc cảm ẩm ướt mà ấm áp khiến Trình Mộ Diên nhíu chặt lông mày, cảm giác được một vật thể trơn trợt đang chuyển động dọc theo cổ mình chậm rãi hướng về xương quai xanh, theo bản năng nàng đưa tay ra muốn phủi bỏ vật kia. Nhưng mà đối phương lại như là biết ý đồ của mình vậy, xảo diệu né qua, tiện đà lại tiếp tục quấy rầy mình.
Cảm giác tê tê dại dại lan tràn ra ở nơi đang bị vật kia quấy rầy, Trình Mộ Diên chỉ cảm thấy thân thể bị trêu chọc dị thường khô nóng, một tiếng than nhẹ bất mãn từ trong miệng tràn ra. Mà nghe vào trong tai người kia, lại là âm thanh cực kỳ tươi đẹp. Như là nhận được cổ vũ vậy, cái vật thể không hiền lành kia càng ngày càng làm càn hơn, lại cách cái yếm ngậm vào nơi tư mật nhất của mình.
□ bị liếʍ ẩm ướt, trên y phục cũng thấm một tầng vệt nước. Lần này, rốt cục Trình Mộ Diên triệt để tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt, nhìn thấy chính là cảnh tượng một đầu người màu đen chôn ở trước ngực mình, đang ngậm bộ ngực của mình một cái rồi một cái mυ'ŧ vào. Muốn nói bầu không khí lúc này, muốn nhiều bao nhiêu ám muội thì có nhiều ám muội bấy nhiêu.
Trình Mộ Diên vừa muốn đưa tay đẩy đầu Sở Phi Ca ra, nhưng mà đối phương chợt dùng hàm răng cắn cắn cái đỉnh đã trở nên cực kỳ cứng rắn kia. Lần này không cần nói, Trình Mộ Diên coi như là đại La thần tiên*, cũng sẽ vô lực phản kháng lại."Tiểu Ca. . . Đừng. . ." Gương mặt Trình Mộ Diên trở nên hồng nhạt rồi đỏ bừng, nàng thụt lùi ở trên giường dùng tay đẩy đầu Sở Phi Ca, nhưng ngay cả một điểm khí lực cũng dụng không ra đây, trái lại như là ấn đầu Sở Phi Ca đè vào trên ngực mình.
*đại la thần tiên: tức tiên nhân siêu thoát khỏi trần thế, tiêu dao vĩnh hằng
"Ha ha, Diên nhi không cần gấp gáp như vậy, ta sẽ không rời đi." Sở Phi Ca trêu chọc Trình Mộ Diên, đồng thời dùng đôi môi niêm phong cái miệng đang muốn nói chuyện của người dưới thân."A. . ." Đôi môi nhẵn nhụi mềm mại trơn bóng dính vào nhau, may mắn là Trình Mộ Diên có trách cứ nhiều hơn nữa, cũng quên đến không còn một mống vào lúc này.
Sở Phi Ca hôn cũng giống như con người của nàng vậy. Tính cách đã nói là làm, nhiệt tình như lửa, trong ôn nhu lại mang theo mãnh liệt cướp đoạt. Cảm giác được cái lưỡi trơn trợt kia dường như tiến vào trong miệng mình xem như chỗ không người đấu đá lung tung, cảm giác bá đạo kia khiến Trình Mộ Diên mê luyến chìm sâu, cam nguyện trầm luân vì nó.
Mãi đến tận hai người đều sắp thở nổi nữa, Sở Phi Ca mới lưu luyến tách Trình Mộ Diên ra. Lúc này, thân thể nàng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm nhoài trên người Trình Mộ Diên. Cũng không biết là vô tình hay cố ý, Trình Mộ Diên luôn có thể cảm giác được người ở trên mình đang không an phận dùng thân thể hừng hực của nàng ma sát vào người mình. Để này thân thể của mình vốn là mẫn cảm khó nhịn, lại mạnh mẽ phát sinh mấy phần khô nóng.
"Tiểu Ca, mau chóng đi xuống." ngữ khí của Trình Mộ Diên có chút hoang mang, sau đó liền muốn ngồi dậy. Ai biết Sở Phi Ca càng lớn mật ngồi vào trên bụng dưới của nàng, phải biết, Sở Phi Ca hiện tại là cái gì cũng không mặc. Nhìn thấy đôi chân ngọc trắng nõn banh rộng ra, không hề che đậy bại lộ ở trước mắt của chính mình. Trình Mộ Diên chỉ cảm thấy đại não nóng lên, thân thể càng như là rơi vào dung nham.
"Ngươi làm cái gì vậy, mau mau xuống khỏi người của ta." Trình Mộ Diên dời tầm mắt sang nhìn sàn nhà, ép buộc chính mình không nhìn tới thân thể trẻ tuổi kia nữa. Nhưng mà ở thời khắc vừa nãy chưa kịp phản ứng lại, nàng cũng đã là đem thân thể Sở Phi Ca hoàn chỉnh thu vào trong mắt. Mái tóc dài màu đen có chút ngổn ngang tán trên vai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bằng lòng bàn tay mang theo mê hoặc không hợp với tuổi của nàng
To nhỏ đẫy đà vừa phải, bụng dưới bằng phẳng căng mịn. Bởi vì bị thương, mà quấn băng vải đầy thân thể, cũng không có mảy may làm giảm vẻ hoàn mỹ của thân thể này, trái lại là mang theo mấy phần mỹ cảm không trọn vẹn. Chỉ là nhìn, cũng làm người ta không khống chế được muốn đi tới chơi đùa một phen.
Sở Phi Ca như vậy, lại như là sủng nhi được trời cao chiếu cố vậy, trẻ tuổi như thế, hoàn mỹ như vậy. Có lẽ, bây giờ mình còn có thể hấp dẫn ánh mắt của nàng. Nhưng là mười năm sau, hai mươi năm sau thì sao đây? Khi đó chính mình, đã sớm là một lão phụ gần năm mươi tuổi, nhưng nàng, vẫn sẽ thích chính mình sao?
Vấn đề như vậy, lại như là mưa to sau khi cây non mới ra đời vậy. Xuất kỳ bất ý* bám rễ sinh chồi ở trong đầu Trình Mộ Diên, từng chút nhú mầm trưởng thành.
*xuất kỳ bất ý: đánh bất ngờ; hành động khi người ta không đề phòng
"Diên nhi, thực là đang thẹn thùng sao? Nhưng, người bị xem hết sạch rõ ràng là ta cơ mà?" Sở Phi Ca không để ý chút nào tình cảnh quẫn bách của Trình Mộ Diên lúc này, còn cố ý đem thân thể áp sát vào nàng. Làm nơi tư mật ấm áp trơn dán khít trên bụng mình, cái yếm rất nhanh sẽ bị mật dịch chảy ra ở nơi đó thấm ướt, mà cũng vào lúc Trình Mộ Diên đã quên ngượng ngùng, mà là một mặt không biết lỗi nhìn sắc mặt ửng hồng của Sở Phi Ca lúc này.
"Diên nhi. . ." Có lẽ là bị Trình Mộ Diên nhìn chăm chú đến có chút thẹn thùng, Sở Phi Ca không thể làm gì khác hơn là đem mặt vùi vào trong cổ của nàng, dùng hai tay vòng chặc lấy nàng. Không sai, nàng thừa nhận bản thân nàng là phóng đãng, là chịu không thấu. Từ khi biết được mình thích Trình Mộ Diên, thích cái người cũng là nữ tử, lại là mẫu thân của mình thì, Sở Phi Ca liền sản sinh du͙© vọиɠ đối với nữ nhân trước mắt này.
Nàng muốn dùng môi lưỡi của mình, hai tay của mình, đến bảo vệ nữ nhân này. Muốn làm cho nàng trằn trọc hầu hạ ở dưới người của chính mình, đạt đến mức cực điểm. Cũng muốn nữ nhân này muốn mình, làm cho mình trở thành nữ nhân của nàng. Mỗi khi nghĩ đến ngón tay ngọc thon dài của Trình Mộ Diên tiến vào thân thể của chính mình, Sở Phi Ca đều sẽ cảm thấy thân thể khô nóng khó nhịn, từng luồng từng luồng thủy triều động tình chảy ra tự nơi địa phương ngượng ngùng kia.
"Diên nhi. . . Diên nhi. . . Ta yêu ngươi! Thật yêu ngươi!" Sở Phi Ca nằm nhoài trên người Trình Mộ Diên lẩm bẩm nói, cái eo thon kia ở trong lúc lơ đãng chuyển động. Cảm giác được địa phương nóng rực đang từng hồi từng hồi ma sát bụng dưới của mình, Trình Mộ Diên đã mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ có thể mặc cho Sở Phi Ca tùy ý làm bậy ở trên người chính mình.
Bên tai, là tiếng thở dốc càng ngày càng nặng nề của người kia, thanh âm kiều mị phảng phất muốn chảy nước như là thuốc nổ nổ tung ở trong óc Trình Mộ Diên. Nguyên lai, tiểu Ca của nàng đúng là lớn rồi, Hiểu được tìиɧ ɖu͙©, hiểu được lĩnh hội khoái nhạc của tình sự. Nhưng là mình bây giờ, lại làm sao có thể dễ dàng muốn nàng như vậy?
Vẫn. . . Chưa phải lúc thôi.
Nghĩ đến đây, Trình Mộ Diên dùng sức đẩy Sở Phi Ca đang nằm nhoài trên người mình ra. Vươn mình xuống giường, liền trốn vào phía sau bức bình phong vẫn còn chưa mặc quần áo thì rời đi. Mà Sở Phi Ca bị ném ở trên giường, cũng chỉ là cười khổ nhìn bóng lưng Trình Mộ Diên dứt khoát rời đi. Nàng có thể hiểu rõ suy nghĩ của Trình Mộ Diên, cũng biết nguyên nhân nàng không muốn mình cũng không phải không chịu tiếp thu mình.
Chỉ là tâm, còn có cảm giác chua xót.
Diên nhi, ngươi lẽ nào cũng không tin, tiểu Ca sẽ yêu ngươi một đời một kiếp sao?
Mấy ngày kế tiếp, Trình Mộ Diên sẽ luôn cố ý kéo dài khoảng cách với Sở Phi Ca. Độc tố trong cơ thể càng ngày càng ít, thân thể Sở Phi Ca cũng coi như sẽ không đau đớn vô lực như trước đây. Một ngày, nàng chống thân thể hư nhược đi ra khỏi phòng, thì nhìn thấy Trình Mộ Diên một mình đứng ở trong sân.
Vẫn là một thân y phục màu trắng, chỉ là bóng lưng không cô tịch như trước đây nữa, trái lại là có mấy phần tiêu điều cùng nghi hoặc. Như vậy Trình Mộ Diên, vẫn như cũ để Sở Phi Ca đau lòng. Nàng không hiểu, trong lòng của nữ nhân này vì sao sẽ luôn có nhiều chuyện như vậy? Chẳng lẽ mình làm còn chưa đủ nhiều? Chưa đủ tốt sao?
"Đang suy nghĩ gì?" Sở Phi Ca đi lên trước, từ phía sau ôm lấy Trình Mộ Diên. Mà đối phương, càng là bởi vì suy nghĩ nhiều chuyện nghĩ tới mức quá nhập thần mà không có phát hiện nàng đến."Sao ăn mặc mỏng manh như vậy đã đi ra ngoài? Thân thể ngươi còn chưa khỏe, đừng để tái nhiễm phong hàn thì phiền phức." Trình Mộ Diên vừa nói, một bên vội vàng đẩy Sở Phi Ca trở về nhà. Mà người sau cũng không thể làm gì, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ bị Trình Mộ Diên vứt trở về giường, còn đắp một tầng chăn bông dày đặc.
"Diên nhi, ta yêu ngươi." Sở Phi Ca nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn Trình Mộ Diên, bỗng nhiên liền nói một câu như vậy."Ân, ta biết." So với Sở Phi Ca, Trình Mộ Diên phản ứng đúng là rất bình tĩnh. Không hề có một chút gì gọi là biểu lộ giác ngộ, vẫn như cũ là nên làm cái gì liền làm cái đó.
"Ngươi nếu biết, vì sao còn muốn trốn tránh ta khắp nơi đây? Từ sau chuyện lần đó, ngươi liền cũng không ngủ cùng ta nữa. Ngươi biết không? Một mình ngủ thật sự lạnh quá, ta mỗi lần nằm mơ, nhìn thấy không có ngươi bên cạnh, đều rất khó chịu. Ta không biết đến tột cùng là chuyện gì khiến ngươi lạnh nhạt với ta như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết không?"
"Tiểu Ca, ta. . . Xin lỗi. . ." Trình Mộ Diên suy nghĩ lo sợ nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ nói ra một câu xin lỗi."Ha ha. . ." Đáp lại nàng, là tiếng cười của Sở Phi Ca. Một giây sau, thân thể liền bị ôm lấy thật chặt."Diên nhi, ngươi đang run rẩy. Có thể nói cho ta biết đến tột cùng người đang sợ cái gì đây? Là sợ ta không thể chịu đựng mọi thứ về sau, hay là sợ ta yêu ngươi sẽ không tiếp tục kéo dài suốt về sau?"
"Không phải! Ngươi thả ra ta!" Bị người nói trúng tâm sự rồi, Trình Mộ Diên luôn luôn kiêu ngạo cũng không khỏi có mấy phần thẹn quá thành giận. Vốn định đẩy Sở Phi Ca ra, nhưng đang nhìn đến nàng thân thể quấn đầy băng vải nên đau lòng thu tay về."Bị ta nói trúng rồi có đúng hay không? Nếu như ta nói sai, Diên nhi cũng sẽ không hoang mang như thế."
"Trình Mộ Diên."
Sở Phi Ca liền tên mang tính danh ra gọi tên Trình Mộ Diên, người sau khi nghe đến cũng sững sờ. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Sở Phi Ca quỳ ở trên giường, lúc này, người kia đang từ trên cao nhìn xuống nàng. Cặp mắt màu đen con ngươi sáng như sao, là yêu thương trĩu nặng, càng còn có một tia. . . Sủng nịch.
"Trình Mộ Diên, ta yêu ngươi. Cho dù ngươi là nữ tử, cho dù ngươi là mẫu thân của ta, nhưng những thứ này đều không thể trở thành lý do khiến ta không thể yêu ngươi. Dung nhan, một ngày nào đó sẽ già yếu, nhưng ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn, đều là nữ tử ta chí ái* kiếp này. Kiếp này của Sở Phi Ca ta, hạnh phúc lớn nhất chính là có thể cùng với ngươi chung một chỗ, từ từ già đi, sau đó sẽ cùng chết đi." (*chí ái: Tình cảm chân thành; tình cảm thành khẩn)
"Nếu như không có ngươi, Sở Phi Ca cũng sẽ không tồn tại trên thế giới này. Từ nay về sau, ngươi nếu không tồn tại, nhân sinh của Sở Phi Ca, cũng đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì. Diên nhi, ngươi vẫn chưa rõ sao? Ngươi chính là tất cả của ta, cơm ngon áo đẹp, địa vị công chúa, thậm chí là đường sinh mệnh này, đều không quan trọng với ta."
Tiếng nói vừa dứt, nhưng dư âm lại sâu sắc chạm trổ ở trong đầu, trở thành ký ức một đời.
Trình Mộ Diên nhìn Sở Phi Ca, nữ nhân này nói ra kiên định như vậy. Thật giống như, nàng nói ra thế nào, liền nhất định sẽ thực hiện như thế. Khí thế kia thật giống quân lâm thiên hạ*, càng là khiến Trình Mộ Diên không nói ra được một câu phản bác nào. Đời này, có thể có một nữ tử yêu ngươi tha thiết, Trình Mộ Diên ngươi còn có cái gì không hài lòng sao? Cho dù có, cũng chỉ là sợ nàng. . . (*quân lâm thiên hạ: xưng bá thiên hạ, là người cầm trong tay quyền lực tối cao từ trên cao nhìn xuống thiên hạ)
Quá yêu mình thôi?
"Sở Phi Ca, ngươi hãy nghe cho kỹ. Mỗi lần ngươi bị thương, đau lòng đều là ta. Ngươi nếu là còn dám đặt mình vào nguy hiểm vì ta, ta liền cũng sẽ không bao giờ để ý đến ngươi."
"Vâng vâng vâng! Xin nghe mệnh lệnh nương tử!
Tác giả có lời muốn nói: Chương này viết viết liền trở nên dâʍ đãиɠ như vậy, kỳ thực ta cũng không muốn màu đỏ tím, có thể là quá lâu không viết thịt, vì lẽ đó muốn tìm bất mãn! Khụ khụ, nói chung, ta phát hiện tiểu Ca có tiềm chất làm dụ thụ a! Lại nghĩ đến một tình tiết hữu ái h! Nga ha ha ha ha ha!
HH72