Diên Phi Lệ Thiên

Chương 72

☆, Chương 72:

"Tại sao lại như vậy! ? Gia gia nãi nãi đâu?" Doãn Khởi nhìn gian phòng trống rỗng, nước mắt liền như vậy chảy ra. Dù sao chuyện di thể người thân không cánh mà bay như vậy thì dù cho là ai cũng không tiếp nhận nỗi, huống chi đối với một tiểu hài tử như nàng vậy. Trình Mộ Diên cùng Lạc Lam Linh trao đổi ánh mắt, hai người chậm rãi đi vào trong phòng.

Từ bụi bặm che kín mặt bàn cùng vật dụng trong nhà mà xem, nơi này có thời gian ít nhất mấy ngày chưa từng có người đến qua. Mặt đất cũng không có vết máu hoặc dấu vết quăng kéo, nói rõ cũng không phải có người ngoài đi vào trộm đi thi thể gia gia nãi nãi của Doãn Khởi. Như vậy. . . Hai cỗ thân thể đã mất đi sinh mệnh là làm sao từ trong gian phòng này biến mất không còn tăm hơi? Ở dưới điều kiện của Phú Quý thôn như vậy, lại có ai sẽ đại hao phí khổ tâm đến trộm hai bộ thi thể này đi?

Mắt thấy sắc mặt Trình Mộ Diên cùng Lạc Lam Linh càng ngày càng kém, Doãn Khởi dùng tay cầm lấy vạt áo hai người, một bộ dáng vẻ vô tội."Trình tỷ tỷ, Lạc tỷ tỷ, các tỷ phải tin tưởng muội, muội thật không có nói dối! Ngày ấy, gia gia nãi nãi chính là bỗng nhiên ngã xuống ở đây! Muội nhìn bọn họ không có hô hấp, muội cảm giác rất sợ sệt! Muội sợ muội cũng sẽ ngã xuống ở nơi đó giống như bọn họ! Muội liền chạy ra ngoài! Thế nhưng ở lúc muội đi, gia gia nãi nãi rõ ràng vẫn còn ở đây a!"

Doãn Khởi kích động giải thích, nàng rất sợ Trình Mộ Diên cùng Lạc Lam Linh coi mình đang nói láo, liền mặc kệ nàng đem nàng một mình bỏ ở nơi này. Nhưng mà thông minh như Trình Mộ Diên, lại thế nào không nhìn ra ý nghĩ của Doãn Khởi. Nàng ngồi xổm xuống đem bộ thân thể đang run rẩy kia ôm vào trong ngực, một lần một lần dùng tay vỗ về phía sau lưng nàng, lại giống như lúc trước, vỗ về người kia.

"Được rồi, muội yên tâm, đừng khóc. Ta cùng Lạc tỷ tỷ muội đều tin tưởng muội không có nói dối, càng sẽ không đem muội bỏ ở nơi này . Còn đi thể gia gia nãi nãi của muội, chúng ta cũng sẽ giúp muội đi tìm." Trình Mộ Diên xưa nay cũng không biết chính mình sẽ có mẫu tính như vậy, rõ ràng chỉ là một tiểu nữ hài mới vừa quen, nhưng nàng luôn luôn có thể nhìn nữ hài này, mà không tự chủ được nghĩ đến Sở Phi Ca.

Mỗi khi nhìn Doãn Khởi khóc, mỗi khi nhìn nàng cười, nhìn nàng từng ngụm từng ngụm ăn điểm tâm, trong đầu Trình Mộ Diên luôn luôn hiện ra khuôn mặt của Sở Phi Ca làm cho nàng cực kỳ quen thuộc, không cách nào quên mất. Năm tuổi ngây thơ, đáng yêu. Cho tới bây giờ thành thục, mỹ lệ.

Người kia, không thể nghi ngờ là một nữ tử ưu tú. Nàng là công chúa Đại Sở quốc, cả người không chỉ tụ tập vạn ngàn sủng ái, mà còn nắm giữ dung mạo tuyệt sắc như vậy, cùng thời kỳ tuổi tác tốt đẹp nhất. Mà chính mình đây? Là mẫu thân sinh ra nàng, rồi lại không chịu trách nhiệm vứt bỏ nàng. Chính mình lúc nàng nhỏ tuổi thì chưa bao giờ cố gắng làm tròn trách nhiệm của một mẫu thân, càng là cho nàng ảo giác, làm cho nàng yêu mình.

Sở Phi Ca còn có một quãng đường rất dài phải đi, nàng đồng thời sẽ gặp được một nam tử ưu tú yêu nàng, nàng sẽ có hài tử của nàng, sẽ có cuộc đời của nàng. Mà Trình Mộ Diên, đã là một người nửa bước chân đã bước vào quan tài, là người đã chết trong miệng tất cả mọi người. Ngươi căn bản là không có cách cho nàng cuộc sống hạnh phúc, thậm chí ngay cả chuyện đơn giản là cùng nàng quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời như vậy cũng chỉ có thể là vọng tưởng.

Tâm, kịch liệt đau đớn. Vào giờ phút này, lần đầu tiên Trình Mộ Diên cảm giác được chính mình lại kém cỏi như vậy, vô dụng như vậy, chịu không thấu như thế. Tiểu Ca, cũng không phải ngươi không xứng với ta. Mà là ta như vậy, căn bản không có tư cách cùng ngươi cùng một chỗ. Van cầu ngươi, không nên tìm ta nữa, không nên dây dưa với ta nữa. Liền để ta như vậy, mang theo tình yêu đối với ngươi, vĩnh viễn tan biến từ bên cạnh ngươi.

"Trình tỷ tỷ! Tỷ làm sao? Có phải là thân thể không thoải mái? Tỷ đừng khóc có được hay không? Khóc thì không có xinh đẹp." Mãi đến tận giọng nói non nớt kia vang lên ở bên tai, Trình Mộ Diên mới từ trong suy nghĩ của mình lấy lại tinh thần. Nàng sững sờ vuốt mặt của mình, trên mặt cũng không có nước mắt, chỉ là hai con mắt, bị hơi nước mông lung mà thôi.

"Ha ha, tiểu Khởi ngoan, Trình tỷ tỷ cũng không có khóc a, chỉ là hạt cát thổi vào trong đôi mắt mà thôi." Trình Mộ Diên nháy mắt một cái, cố ý làm ra vẻ con mắt không thoải mái."Hạt cát thổi vào trong đôi mắt a? Như vậy nhất định sẽ rất đau đi! Tiểu Khởi thổi thổi một hơi cho Trình tỷ tỷ, thổi thổi một hơi liền không đau nữa."

"Ân, tốt." Trình Mộ Diên tùy ý cho Doãn Khởi tiếp cận mình, cảm giác được cái miệng nhỏ kia thổi ra nhiệt phong đánh vào trong đôi mắt của mình, nàng bất đắc dĩ cười. Tiểu hài tử này vẫn là không thông minh như người kia, lời nói dối vụng về như vậy của mình, nếu như bị nàng nghe được, chắc chắn là sẽ châm biếm mình.

"Mộ Diên, ta vừa nãy cùng nàng thương lượng một chút, hiện tại thời gian hơi trễ, phỏng chừng đi tới bờ sông trời cũng sẽ tối. Không bằng đêm nay liền ở đây nghỉ ngơi một chút, đợi đến sáng sớm ngày mai lại tiếp tục đi đi." Lạc Lam Linh nói với Trình Mộ Diên, người sau biết trong miệng nàng nên chính là nữ tử mặc áo đen vẫn đứng ở cửa kia.

"Ân, cũng tốt." Trình Mộ Diên nói, sau đó ba người nữ nhân mang theo một hài tử liền tìm một gian nhà tương đối sạch sẽ ở chung quanh đây để trú lại. Sở dĩ không trực tiếp lại trong nhà Doãn Khởi, thực sự là sức lực tinh thần của các nàng không mạnh như vậy. Nói thế nào, căn nhà kia từng có người chết qua. Dù cho thi thể không cánh mà bay, ở trong đó cũng sạch sẽ vô cùng, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới đã từng có người chết ở trong nhà này, dù là ai đều sẽ cảm thấy không thoải mái chứ?

Bởi vì chung quanh đây cũng không an toàn, cũng không dám bảo đảm đồ ăn nơi này không có chịu ảnh hưởng ôn dịch lây nhiễm. Vì lẽ đó bốn người chỉ là tùy tiện ăn chút lương khô, liền ngủ đi rất sớm. Dù cho là Trình Mộ Diên ba người các nàng đều là nữ nhân, ngoài ra cả ba đều rất gầy, nhưng muốn chen ở trên một cái giường vẫn là quá miễn cưỡng.

Nữ tử mặc áo đen kia chủ động yêu cầu gác đêm, sau đó liền khoanh chân ngồi trên đất, một bộ dáng vẻ môn thần*. Dù cho con mắt của nàng không nhìn thấy, nhưng trên người dù sao cũng toả ra một luồng khí thế thống lĩnh, để người khác không cách nào từ chối lời của nàng. Hài tử năm, sáu tuổi từ trước đến giờ hoạt bát, Doãn Khởi này suốt dọc đường đi tới nay cùng Trình Mộ Diên và Lạc Lam Linh đều lăn lộn cực kỳ quen thuộc, nhưng chính là không dám nói chuyện cùng nữ tử mặc áo đen kia. Có thể thấy được, tiểu hài tử vẫn là yêu thích một ít người ôn nhu.

*môn thần: tranh hộ pháp dán ở trên cách cửa, ông thần giữ cửa.

Trình Mộ Diên luôn luôn ngủ nông, lại thêm người luyện võ tính phòng bị cao, nàng mơ hồ cảm thấy bên ngoài có một ít tiếng vang quái dị. Mở mắt ra, liền thấy nữ tử mặc áo đen kia vốn là ngồi dưới đất đang một mặt cảnh giác từ cửa phòng bước trở vào, trên tay không biết lúc nào thêm một nhánh ngân châm trắng sáng hết sức nhuyễn.

"Làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?" Trình Mộ Diên hỏi lên như vậy, Lạc Lam Linh cũng theo tỉnh lại. Hai người đều không rõ vì sao nhìn nữ tử mặc áo đen, còn nữ tử kia nghe được tiếng vang, đầu tiên là dịch bước đến bên người các nàng, sau đó ra hiệu các nàng không được nói chuyện."Ta vừa nãy nghe có một ít tiếng vang kỳ quái ở bên ngoài, ta đi ra khỏi cửa muốn điều tra một lát là người nào, nhưng từ trên người của đối phương không cảm giác được nhân khí. Hơn nữa, bên ngoài cũng không chỉ có một hai tên như vậy, từ tiếng bước chân mà xem, nên có mười mấy tên."

Trình Mộ Diên nghe được nữ tử mặc áo đen nói xong thì một trận sợ hãi, nàng thực tại không nghĩ tới thứ gì sẽ không hề có sinh khí (sức sống), nhưng còn có thể đi lại. Vươn mình xuống giường, đi đến bên cửa sổ dùng tay móc ra một lỗ nhỏ. Chỉ một chút, liền để Trình Mộ Diên toàn thân nổi lên một lớp da gà. Đập vào mi mắt, là một màn làm cho nàng suốt đời cũng khó quên.

Sinh vật kia di chuyển trên đường phố, cũng không phải sinh vật gì chưa từng gặp, mà là từng người từng người. Thế nhưng nói người, rồi lại không giống người. Ánh mắt của bọn họ trợn lên trên, lộ ra nhãn nhân* trắng toát, nhưng không có con ngươi. Da dẻ đầy vết nhăn nhúm đen kịt như khói bụi, trên người cũng gầy đến mức thoát hình, chỉ để lại xương lồi lõm. Chúng nó nhếch miệng hướng cùng một phương hướng đi tới, chân thực như xác chết di động.

*nhãn nhân: tròng mắt

"Lam Linh, xem ra ngươi nói đúng, Phú Quý thôn này, đích thực có quỷ." Trình Mộ Diên nghiêng người sang một bên để Lạc Lam Linh liếc mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài, mà sau khi người sau nhìn thấy, sắc mặt cũng biến thành trắng bệch giống như nàng."Thật không nghĩ tới, ở đây dĩ nhiên sẽ đυ.ng phải thứ này. Xem ra, chúng ta căn bản không cần đi tới bờ sông, hiện tại, ta liền có thể đoán được trận ôn dịch này là do thứ gì đang quấy phá."

"Là cái gì?" Trình Mộ Diên hỏi, đồng thời dẫn theo Lạc Lam Linh rời khỏi cạnh giường, một lần nữa ngồi trở lại trên giường. Dù sao các nàng còn chưa biết những người này ở bên ngoài có tính công kích hay khồn, có thể khi nghe đến tiếng các nàng nói chuyện sau đó xông tới tập kích các nàng hay không.

"Mộ Diên, ngươi đi qua Lạc Lâm, nên đối với sâu độc không quá xa lạ chứ?"

"Sâu độc?" Nói đến sâu độc, Trình Mộ Diên không khỏi nhớ tới chín năm trước lúc đi lên Thừa Thiên Bích Lạc các trên đường đυ.ng tới nữ tử mặc áo vàng dùng sâu độc kia cùng với sâu độc Xà Vương ở trong rừng Lạc Lâm kia.

"Không sai, sâu độc, cũng có thể xưng là cổ độc. Nó bắt nguồn sớm nhất từ thời kỳ chiến quốc, cũng có thể còn bắt nguồn từ thời điểm sớm hơn nữa. Người luyện sâu độc, có thể tuyển lựa một ít vật còn sống, hoặc là vật chết, thông qua một ít phương pháp âm tà, lấy chúng nó luyện chế thành sâu độc, đều có tác dụng dùng cho hại người hoặc cứu người."

"Ngươi ở Lạc Lâm nhìn thấy những con rắn kia, chính là rắn sâu độc. Chính là cổ độc người đầu tiên nhận chức Các chủ ở Thừa Thiên Bích Lạc hao tổn tâm cơ luyện chế, mới bắt đầu chỉ là hy vọng có thể lợi dụng chúng nó để bảo vệ Thừa Thiên Bích Lạc các, doạ những người muốn xông vào Các phải bỏ chạy. Nhưng mà theo tuổi tác sâu độc càng lúc càng lớn, năng lực càng ngày càng mạnh, cuối cùng càng là hoàn toàn mất khống chế, trở thành một mối họa lớn đối với Thừa Thiên Bích Lạc các." Nói tới chỗ này, sắc mặt Lạc Lam Linh càng thêm âm u. Nhìn thấy Trình Mộ Diên cũng không có ý nói lời nào, lại tiếp tục mở miệng.

"Nhưng mà sâu độc Xà Vương này, chỉ là một loại trong số vạn ngàn cổ độc. Người luyện sâu độc theo đuổi cổ độc chí cao vô thượng, thường thường sẽ bị lợi ích làm mê muội sử dụng một ít thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, suy nghĩ muốn luyện chế cổ độc cường đại nhất. Trong này, một loại tàn nhẫn nhất, chính là lấy người sống luyện sâu độc."

"Cái gì?" Trình Mộ Diên kinh ngạc hét lên, nàng vốn tưởng rằng chuyện dùng người sống luyện sâu độc chỉ là nghe đồn mà thôi, lại không nghĩ rằng chuyện như vậy càng là chân thực tồn tại."Không sai, lấy người sống luyện sâu độc, xác thực tồn tại, những thứ bên ngoài kia không người không quỷ, chính là chứng minh tốt nhất."

"Dựa vào suy nghĩ của ta, đối phương hẳn là biết toàn bộ người ở Phú Quý thôn đều phải dùng nguồn nước ở nơi này để sinh sống, cho nên liền đem cổ độc thả xuống tại giữa sông. Theo thôn dân đem nước uống vào trong miệng, những cổ độc kia liền tiến vào trong cơ thể thôn dân, sau đó mọc rễ nẩy mầm, cuối cùng đến thời cơ thích hợp, đem người sống sờ sờ trong thôn, biến thành những quái vật bên ngoài kia."

"Ngươi là nói. . ." Trình Mộ Diên cũng không có nói lời kế tiếp, nếu như thật sự giống như Lạc Lam Linh nói vậy. Vậy toàn bộ người ở Phú Quý thôn này, chẳng phải là?

"Không sai, toàn bộ người trong thôn này, rất khả năng đều thành cổ nhân*." (*cổ nhân: người sâu độc, sau này sẽ dùng từ này nếu có nghĩa khác mình sẽ giải thích thêm)

"Vậy. . . Bọn họ sẽ có tính công kích sao?"

Nghe được vấn đề của Trình Mộ Diên, vẻ mặt Lạc Lam Linh lại nặng trĩu mấy phần."Không chỉ có, hơn nữa còn rất mạnh. Cổ nhân, tên như ý nghĩa, chính là luyện thành người sâu độc. Cổ nhân bất kể là sức mạnh, hay là tốc độ đều nhanh hơn rất nhiều so với người thường. Lại thêm thân thể của bọn họ đã chết, không cảm giác được đau đớn, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh cổ sư*. Con rối như vậy, nếu như biến thành binh sĩ, chắc chắn là vũ khí cường đại nhất thế gian này." (*cổ sư: cũng như người điều khiển)

"Vậy, chúng ta nên làm gì?"

"Ta cũng không biết, muốn hoàn toàn giải quyết bọn họ, bằng ba người chúng ta người hoàn toàn là không đủ. Bây giờ, chúng ta cũng chỉ có thể trước tiên thừa dịp bọn họ còn chưa luyện thành thì rời đi, bởi vì lúc này giờ khắc này bọn họ đều vẫn là bán thành phẩm, nếu như chờ bọn hắn biến thành thành phẩm hoàn toàn, thì sẽ theo khí tức của người sống tìm được chúng ta, đến thời điểm quần khởi nhi công (hợp nhau tấn công), tuyệt không phải chúng ta có khả năng ứng phó được."

"Chờ một chút, Lam Linh, chúng ta tuyệt đối không thể chưa có manh mối liền rời đi như vậy. Ngươi có phát hiện hay không, chúng nó tuy rằng không có ý thức, nhưng là lại hướng về cùng một phương hướng mà đi. Như nếu chúng ta theo chúng nó, nói không chừng có thể tìm được cổ sư luyện sâu độc. Chỉ cần bắt được kẻ cầm đầu, như vậy giải quyết những thứ đồ này cũng sẽ đơn giản rất nhiều.

"Nhưng là. . ."

"Lam Linh! Nếu như bỏ mặc không quan tâm như vậy, cổ sư kia nhất định còn có thể đi hãm hại những thôn trang khác. Tuy rằng không biết dã tâm của hắn ra sao, nhưng nếu như toàn bộ người ở Đại Sở quốc đều đã biến thành bộ dáng vẻ này, Vậy thì. . ." Trình Mộ Diên lời còn chưa nói hết, liền thấy Lạc Lam Linh đã cầm lấy hành lý, tiên phong đi đến cửa.

"Được rồi, Mộ Diên, ta có thể hiểu rõ nỗi khổ tâm của ngươi. Nếu sự tình đã đến mức độ này, cũng chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó."

"Lam Linh, ngươi?"

"Mộ Diên, ngươi nói đúng. Dù cho ta không phải kẻ mang người thiên hạ đặt trong lòng (ý nói lo lắng người trong thiên hạ), nhưng cũng không thể bỏ mặc nhiều người bị tên cổ sư kia hãm hại thành bộ dáng này."

Ba người thu thập xong hành lý, lại ôm Doãn Khởi còn đang ngủ lên. Liền đi ra khỏi phòng đi theo phía sau những cổ nhân kia.

Tác giả có lời muốn nói: Vậy, để ngẫu nhiên dự đoán thử xem, chương tiếp theo biết đâu hai người sẽ gặp mặt. Là muốn một cái hôn kiểu Pháp nồng nhiệt thì tốt đây? hay là hai người thừa nhận ôm nhau cùng khóc lớn đây? Hoặc là, trực tiếp đi mướn phòng? ps: A, sờ soạng lần mò cầu nhắn lại, ta muốn nhắn lại, muốn nhắn lại mà. Mọi người động động ngón tay linh hoạt của các người, đánh vài chữ cũng sẽ không mang thai đúng hay không? Hơn nữa còn có thể xúc tiến độ linh hoạt của ngón tay, phải biết ngón tay đối với công kích của chúng ta mà nói là trọng yếu bao nhiêu a a. Vì lẽ đó, ở đây nhắn lại, cái kia đều là vạn năm công a.