☆, Chương 69:
Cành liễu mảnh lay động, chim yến con bay tới. Nữ tử thân mang một bộ bạch y ngồi ở trên lưng ngựa, dừng lại ở bên hồ. Dù cho khăn che màu trắng che khuất hơn nửa khuôn mặt nàng, nhưng vẫn dẫn tới mọi người liếc mắt dồn dập. Dù sao khí chất của nữ tử này quá mức ưu tú, ở bình thường đúng là hiếm thấy.
"Vị cô nương này, không biết ngài một mình ở đây lại gặp phải khó khăn gì? Có cần tiểu sinh hỗ trợ hay không?" Trong chốc lát, một nam tử tướng mạo tuấn tú, ăn mặc trường bào màu vàng phẩy quạt giấy tiến lên tiếp lời cùng nữ tử mặc áo trắng kia. Cô nương nhà bình thường, nhìn thấy nam tử tuấn tú như vậy, tất nhiên sẽ e lệ tự say mê. Nhưng mà nữ tử mặc áo trắng kia cũng chỉ là dùng dư quang ngắm nam tử kia một chút, sau đó liền điều khiển ngựa rời đi.
Nhíu mày sít sao, cũng không phải là bởi vì nam tử vừa nãy kia gây nên. Rời khỏi Hoàng Cung đã có khoảng mấy chục ngày, Trình Mộ Diên vốn tưởng rằng bỏ đi cái ràng buộc nặng nề kia, chính mình sẽ trở nên tự tại vui vẻ như trước đây vậy. Nhưng mà, coi như rời khỏi cái nơi tràn ngập hồi ức kia, nhưng những việc trải qua vẫn không thể xóa đi.
Trải qua mấy ngày nay, mỗi khi nhắm mắt lại, trước mắt sẽ hiện ra khuôn mặt tươi cười của Sở Phi Ca. Có mấy phần giống mình lúc cong trẻ tuổi, khoa trương như thế, hoạt bát như thế, như thế, yêu thích nữ tử. Vuốt giường chiếu bên cạnh trống rỗng mà lạnh lẽo, một đêm lại một đêm mất ngủ.
Tình huống như vậy, cùng tương tự như lúc mới vừa vào lãnh cung. Nghĩ đến mỗi đêm không chợp mắt, chính mình là làm sao ngây người ra cho tới hừng sáng, Trình Mộ Diên cười khổ. Vốn tưởng rằng, mấy năm qua tới nay y chứng bệnh mất ngủ của mình đã tốt hơn rất nhiều, lại không nghĩ rằng sau khi thay đổi hoàn cảnh, vẫn là sẽ tái phát.
Có thể, là không có tên hài tử luôn bám dính quấn quít lấy bên người mình chứ? Những năm này, Sở Phi Ca biết Trình Mộ Diên đến buổi tối đều sẽ mất ngủ, vì lẽ đó luôn sẽ tìm các loại cớ để ở lại lãnh cung cùng nàng. Mới bắt đầu, hai người sẽ nói chuyện trắng đêm, cuối cùng mệt đến ngủ. Lại tới khi Sở Phi Ca lớn một chút, nàng sẽ tới phái người ra ngoài cung thu thập đủ loại hương liệu ngưng thần tĩnh khí, ở buổi tối châm lửa, sau đó ôm Trình Mộ Diên cùng ngủ.
Những việc này, Sở Phi Ca chưa bao giờ nói với Trình Mộ Diên, nhưng người sau, lại đều ghi tạc trong lòng.
Nhìn con đường trước mắt, phía trước, là phương hướng mà chính mình không biết. Nhưng mà người không có mục tiêu, tới chỗ nào đều là giống nhau. Trình Mộ Diên biết mình vẫn chưa thể trở lại Trình gia bảo, theo tính tình của Sở Phi Ca, nàng tất nhiên sẽ ngay lập tức phái người đi Trình gia bảo tìm mình. Vì lẽ đó, sau khi cùng Tiểu Thúy xuất cung, Trình Mộ Diên liền kiếm cớ nói mình muốn đi ra ngoài giải sầu, mà để một mình Tiểu Thúy đi về Trình gia bảo trước.
Đi tới giữa trưa thì con ngựa đã sớm mệt mỏi, Trình Mộ Diên thả để tự nó ra bờ sông uống nước, mà chính nàng lại tìm một chỗ sạch sẽ chợp mắt chốc lát. Mơ mộng trong lúc đó, chỉ nghe được xa xa truyền đến tiếng bước chân. Nghe hô hấp cùng nhịp chân của bọn họ, có thể nhận định là hai nữ tử, đồng thời là võ công của nữ tử không kém hơn chính mình.
Trình Mộ Diên không muốn đoán nữa, trực tiếp mở mắt ra xem người đến, lại là Lạc Lam Linh chín năm chưa từng gặp mặt!
"Lam Linh, ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Trình Mộ Diên kinh hỉ hỏi, từ khi đó sau khi từ biệt Thừa Thiên Bích Lạc các, đã là qua chín năm. Dù cho lúc trước hai người ước định cẩn thận có thời gian thì sẽ gặp lại, nhưng Trình Mộ Diên ở trong lãnh cung kia, ra vào cũng không tiện. Lạc Lam Linh thân là một Các chủ, mỗi ngày cũng phải xử lý các sự vụ trong Các, đương nhiên là không có thời gian ngàn dặm xa xôi đi đến trong cung gặp Trình Mộ Diên, vì lẽ đó, từ biệt này, gặp lại cũng quả thực xa xa khó vời.
"Mộ Diên, thật không nghĩ tới lại tình cờ gặp ngươi ở chỗ này. Vừa nãy ta thấy có ngựa đang chạy loạn ở trong rừng, còn tưởng rằng là ai làm mất ngựa, nên chạy đến tìm, càng là ngươi." Chín năm trôi qua, dáng vẻ Lạc Lam Linh vẫn như cũ không có thay đổi gì. Tóc dài đen nhánh ở sau gáy buộc lên, còn lại rải rác ở phía sau trên lưng. Vẫn như cũ là một thân y phục xanh biếc, dáng ngọc yêu kiều, cao quý phong nhã, di thế độc lập *giống như tiên tử hạ phàm.
*di thế độc lập: chỉ tướng đứng nghiêm túc oai hùng, tham khảo tướng tá lúc trên bục duyệt binh.
"Linh Nhi, thân thể ngươi vừa khỏe lại, không thể đứng lâu như vậy, vẫn là ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Mãi đến tận nữ tử phía sau Lạc Lam Linh nói chuyện, Trình Mộ Diên mới chú ý đến nàng. Tầm mắt chuyển tiếp, đang nhìn đến dung mạo của nữ tử kia thì, vẫn để cho Trình Mộ Diên sững sờ.
Nữ tử kia sinh cực cao, thậm chí cao hơn nửa cái đầu so với mình. Mặc trên người một bộ đồ đen, dù cho có hắc bào thùng thình che đậy, nhưng cũng không che giấu nổi khung xương thon gầy của nàng. Gương mặt trắng xám đáng sợ, nói là còn muốn trắng hơn so với 'tờ giấy trắng' cũng tuyệt không quá đáng. Lông mày hất cao cuốn lên, sống mũi cao quá mức, hai bờ môi mỏng. Dù cho khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều toả ra một luồng bệnh trạng, nhưng không che đậy được lệ khí tỏa ra trên người nàng, cùng dung nhan tuyệt mỹ kia.
Nếu như trên mặt người này có thể nhiều huyết sắc hơn chút, không trắng bệch như vậy, phải càng đẹp hơn chứ? Trình Mộ Diên nghĩ ở trong lòng, cũng nhận ra nữ tử này chính là người năm đó bị Lạc Lam Linh nhốt trong sơn động phía sau núi Tùng Pha. Sở dĩ dùng 'nhốt', là bởi vì tình hình của nữ tử này lúc trước thực sự khiến người ta không thể liên tưởng tới một từ nào khác hơn nữa.
Cho dù quan hệ của hai người này để Trình Mộ Diên hết sức tò mò, nhưng theo lễ phép, Lạc Lam Linh không chủ động nói tới, nàng cũng quyết định sẽ không chủ động đi hỏi. Nữ tử mặc áo đen kia ở bên tai Lạc Lam Linh nói cái gì đó, liền đi đến bờ sông. Trình Mộ Diên quan sát được lúc nàng bước đi thì quả thực căng thẳng kỳ quái, người bình thường, nhìn thấy phía trước có cây, cũng sẽ sớm tránh ra, quỹ tích bước đi cũng sẽ sản sinh biến hóa. Mà nữ tử này, lại như tên bắn ra vậy, đi thẳng tắp trên một con đường, mãi đến khi tới gần cây đại thụ, mới sẽ ngoặt hoặc quẹo ra.
"Lam Linh, nàng. . ." Trình Mộ Diên nói được nửa câu, liền nhăn nhíu đầu mi.
"Ân, nàng chính là người lúc trước cứu tiểu Ca, có điều trong người nàng có độc quá nhiều, thấm quá sâu, nên con mắt không nhìn thấy nữa."
"Há, hóa ra là như vậy."
Đang khi nói chuyện, nữ tử mặc áo đen kia đã cầm hai cái ấm nước đi trở về, từ tình huống nàng bước đi lần này mà xem, hiển nhiên là đã nhớ kỹ con đường vừa đi lúc nãy, không chỉ đã rời xa những cây kia, còn xảo diệu bước qua một chút né cành cây ngã ở trên mặt đất."Xin mời dùng." Nữ tử mặc áo đen đưa cho Trình Mộ Diên một bình nước trong đó, mà chính nàng lại quỳ gối bên người Lạc Lam Linh, tự mình uy Lạc Lam Linh uống nước.
Yêu thích nữ tử, Trình Mộ Diên từ trước đến giờ đối với quan hệ nữ nữ đặc biệt mẫn cảm, từ lúc chín năm trước, nàng liền cảm thấy quan hệ của hai người không bình thường. Hiện nay, mắt thấy nữ tử mặc áo đen này chăm sóc Lạc Lam Linh như vậy, thì càng xác định ý nghĩ trong lòng. Hai người có thể đúng là quan hệ người yêu, nhưng nếu là người yêu, lúc trước Lạc Lam Linh vì sao phải đối xử nữ nhân này như vậy? Mà nữ nhân này một thân độc* lại là đến từ đâu? Nếu một thân độc, thì máu trên người làm sao có thể giải thất uế trên người Sở Phi Ca?
*một thân độc: độc trong cơ thể
Quá nhiều nghi vấn xoay quanh ở trong óc Trình Mộ Diên, lúc này nàng thật vui mừng mình là một người không tích cực, bằng không đổi một người hiếu kỳ tâm trùng (nặng tâm), có lẽ sẽ phiền chết cũng khó nói.
"Lam Linh, ngươi làm sao sẽ bỗng nhiên hạ sơn? Là trên giang hồ đã xảy ra chuyện gì sao?" Trình Mộ Diên hỏi, dù sao nàng không nghĩ ra tại sao Lạc Lam Linh sẽ bỗng nhiên xuống núi."Nói đến cũng là một chuyện đột nhiên phát sinh, Mộ Diên ngươi nhiều năm ở trong cung tự nhiên là không có nghe được. Gần đây, thôn Phú Quý ở thành Tô Châu, bạo phát một trận ôn dịch cực kỳ nghiêm trọng. Thôn dân bị nhiễm ôn dịch, bỗng nhiên sẽ chết bất đắc kỳ tử ở trong vòng một ngày, nhanh thì thậm chí ở trong vòng mấy canh giờ liền sẽ tử vong."
"Loại ôn dịch này, không có ngọn nguồn, không có phương pháp trị liệu. Triều đình đã phái rất rất nhiều đại phu đi tới đó, cuối cùng càng là toàn bộ đại phu đều biến mất ở trong Phú Quý thôn kia, không còn tin tức. Ta hoài nghi chuyện này cũng không bằng tưởng tượng đơn giản như vậy, cho nên mới phải tự mình hạ sơn, muốn đến Phú Quý thôn kia điều tra một phen."
"Ôn dịch, mất tích?" Trình Mộ Diên nhắc đi nhắc lại ghi nhớ, ở trong lòng rơi xuống một quyết định. Ngược lại nàng hiện tại cũng không có chỗ nào có thể đi, không bằng cùng Lạc Lam Linh đi tới Phú Quý thôn nhìn một chút. Cứ như vậy, coi như xảy ra chuyện gì bên trong, cũng hảo có thể chiếu ứng lẫn nhau."Lam Linh, các ngươi hiện nay lại phải đi tới Phú Quý thôn? Ngược lại ta cũng không có chỗ nào có thể đi, không bằng liền cùng các ngươi đi tham tra một chút."
"Ngươi cũng muốn đi? Nhưng chúng ta còn chưa biết ôn dịch kia đến tột cùng là bệnh độc lợi hại gì, nếu như tùy tiện đi vào, có thể sẽ nhiễm phải ôn dịch kia."
"Lam Linh ngươi không phải thầy thuốc sao? Nếu như ta nhiễm phải cái ôn dịch kia, do ngươi đến sắp xếp trị liệu là tốt rồi, ta tin y thuật của ngươi."
"Ừm. . . Cũng được, vậy chúng ta liền cùng đi đi. Bây giờ chúng ta còn cách thành Tô Châu chưa tới một ngày cước trình, thẳng hướng nam vừa đi, qua Thục thành ở phía trước là tới rồi."
"Ân."
Hai người lại rảnh hàn huyên chốc lát, sau đó ba người liền lên ngựa chậm rãi hướng đi tới Thục thành phía trước. Lúc buổi tối, đường trên núi cùng trong rừng cây không dễ đi, đêm nay các nàng tự nhiên là phải qua đêm ở trong Thục thành, ngày thứ hai lại xuất phát tới thành Tô Châu.
Lần này Trình Mộ Diên rời đi vội vàng, mà bản thân nàng cũng không đồ đạc gì, chỉ mang một chút bạc ra đi, y phục cũng chỉ mang theo một hai kiện thường xuyên, còn lại để Tiểu Thúy mang về Trình gia bảo. Nếu muốn đi Phú Quý thôn, thế tất yếu phải đặt mua một ít đồ dùng ở Thục thành này rồi tiếp tục lên đường. Dù sao ôn dịch ở thành Tô Châu kia đang nháo, vật dụng hẳn là không dễ mua.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa tất cả, ba người liền tìm một gian nhà trọ để trú lại. Lúc thuê phòng thì, Lạc Lam Linh cũng chỉ muốn hai gian phòng hảo hạng, rất hiển nhiên, nàng là chuẩn bị ở cùng nữ tử mặc áo đen kia. Đối với điểm ấy, trong lòng Trình Mộ Diên hiểu rõ, cũng không biểu đạt ý kiến gì.
Đúng là chưởng quỹ kia hơi nghi hoặc nhìn Lạc Lam Linh một chút, mới vừa muốn hỏi gì, liền bị âm lãnh khí tỏa ra trên người nữ tử mặc áo đen kia làm cho đông trở lại."Ánh mắt của nàng không nhìn thấy, rất nhiều chuyện đều không tiện, vì lẽ đó ta liền ở cùng nàng một gian phòng để chăm sóc nàng." Lên lầu thì, Lạc Lam Linh nói như vậy, mà Trình Mộ Diên nghe xong tỏ ra là đã hiểu gật gật đầu.
Đêm đó, Trình Mộ Diên tắm rửa xong nằm ở trên giường, rõ ràng một ngày đường vội vã đã khiến thân thể rất mệt, nhưng vẫn không hề buồn ngủ. Sát vách, chính là gian phòng của Lạc Lam Linh cùng nữ tử mặc áo đen kia, thỉnh thoảng truyền đến tiếng than nhẹ ngột ngạt cùng tiếng thở dốc để Trình Mộ Diên căn bản đã hơi hơi buồn ngủ liền biến mất hầu như không còn.
Mà nghe tiếng rêи ɾỉ kia, cũng không phải âm thanh nhẵn nhụi như nước của Lạc Lam Linh, trái lại là mang theo một chút khàn khàn cùng trầm thấp, hoàn toàn là âm thanh của nữ tử mặc áo đen kia! Thật không nghĩ tới Lạc Lam Linh trong ngày thường nhìn qua nhu nhược như vậy mà là một phương chủ động, mà nữ tử mặc áo đen kia nhìn qua rất lợi hại ngược lại là một phương bị động.
Dù cho Trình Mộ Diên biết ở lúc này nửa đêm không ngủ đi nghiên cứu chuyện giường đệ* của người khác thực sự là thất lễ, có thể sai liền sai ở nội lực của nàng quá tốt, thính lực cũng không kém, dù cho là dùng thứ gì che lỗ tai, thanh âm kia nàng cũng sẽ nghe rõ rõ ràng ràng, chân thực là sự tình dằn vặt người mà!
*giường đệ: chuyện quan hệ trên giường, ý nói chuyện phòng the
Suy đi nghĩ lại, Trình Mộ Diên biết được đêm nay mình nhất định là ngủ không được, để nguyên y phục ngồi dậy tĩnh tọa luyện công.
Nhưng mà mới nhắm hai mắt lại lát, âm thanh ở sát vách liền đứt quãng truyền đến, Trình Mộ Diên chau mày, đầu óc lại hiện lên hình ảnh hai cỗ thân thể nữ tử đang lõa thể giao triền* cùng nhau. (*quấn quýt)
Mà mặt của hai nữ tử kia, lại là nàng cùng Sở Phi Ca!
Tác giả có lời muốn nói: Phốc, đã lâu không có cho mọi người ăn thịt, không biết các bầy sắc lang các ngươi có bứt rức hay không, vì lẽ đó, các ngươi nói, chương tiếp theo có muốn dựa vào danh nghĩa ý da^ʍ hay không, đến điểm thịt mạt đây? so. . . Muốn xem ý da^ʍ thịt mạt hống một tiếng a!
r