☆, Chương 61:
Đài trúc viện (vườn trúc) vắng vẻ, hai thân ảnh bay vùn vụt mà đến, trên không trung quấn vào nhau, rồi tách biệt ra. Nếu như nhãn lực người nào không tốt, cũng chỉ có thể nhìn thấy tán lá kia bị gió thổi. Mà người nhãn lực tốt, thì có thể nhìn thấy một hồng một đen, tình cảnh hai người một nữ một nam đang đánh nhau.
Đạp diệp (lá) mà bay, khinh công cực cao. Chiết cành hóa kiếm, có thể thấy được nội lực thâm hậu của họ. Một nam một nữ này ngay ở trên không trung dùng hai cành cây bắt đầu tranh đấu, nhưng còn cường đại hơn so với uy lực của kiếm. Cành cây xẹt qua cây đại thụ tráng kiện, chính là để lại một đạo vết tích khắc sâu vào cây. Ở trong không khí vẩy cành cây mấy cái, tiếng gió phát ra càng kịch liệt, như đang kêu gào, đang xin tha.
Nữ tử áo hồng một mình bay vυ't lên trời nhảy vượt qua phía sau nam tử, cánh tay ngọc nhẹ giơ lên, nội lực truyền vào nhánh cây nhuyễn trong tay. Từ một khắc đó bắt đầu, nhánh cây kia đã biến thành một mũi kiếm, Hướng công tới nam tử kia. Nhưng nam tử kia lại há là hạng người hời hợt, không cần quay đầu lại, thân thể nghiêng xuống phía dưới, chính là xảo diệu tránh thoát đòn đánh này.
Nhưng mà, dùng chân đạp vào không trung, phi đạn bay lên, thẳng hướng nữ tử đánh một đòn thâm hậu, một nhánh cây bị đánh rơi, cũng vừa là thắng bại đã phân.
"Ha ha, sư phụ quả nhiên lợi hại, xem ra muốn đánh bại người con còn phải luyện tập rất lâu a." Nữ tử áo hồng cười khẽ rồi nói, không chút khó chịu nào sau khi bị đánh bại. Bởi vì vừa nãy tỷ thí mà gò má trắng mịn đã ửng đỏ và thấm ra một tầng mồ hôi, môi đỏ răng trắng, mày liễu mắt phượng, dung nhan Khuynh Thành như vậy, hoàn toàn mạnh mẽ làm ánh trăng cũng phải ảm đảm phai mờ đi mấy phần.
"Ha ha, tiểu Ca không cần lưu tâm, con mới cùng ta tu tập chín năm, liền có thành tích như vậy, theo thời gian, thành tựu nhất định sẽ vượt qua sư phụ. Mà ta, cũng có thể yên tâm cùng sư mẫu của con hồi hương dưỡng lão chờ chết đi."
"Sư phụ chớ có nói bậy! Ngài cùng sư nương của con thân thể còn rất khỏe mạnh, chắc chắn khỏe mạnh trường thọ! Huống chi, hiện tại cũng không phải là thời điểm lui ẩn sao? Dù sao chỗ Đồng Minh hội đó, còn có thật nhiều việc phải đợi ngài xử lý đây."
Sở Phi Ca một mặt chế nhạo nói, hiển nhiên là cảm thấy đề nghị dưỡng lão của Hình Nhạc Thiên này quả lực quá không phù hợp thực tế. Tuy rằng người sư phụ này của nàng năm nay đã bảy mươi mốt tuổi, vừa vặn vượt qua cổ hi chi tuế* kia. Có thể đưa mắt nhìn một cái, nam tử trước mắt này thân mang một bộ trường bào màu đen, vóc người kiên cường, lưng một chút cũng không có cảm giác lọm khọm, trên khuôn mặt cũng chỉ có vài đường vân cùng vết tích nhỏ. Ngoại trừ cái đầu đầy tóc bạc kia, làm sao cảm thấy người kia có một chút nào là lão nhân đây?
*cổ hi chi tuế: tuổi thất tuần tức là 70, ông già 71 là vừa vượt qua thất tuần một tuổi
Cho nên nói, hắn dưỡng lão? Ai tin đây! ?
"Được rồi. Ngày hôm nay bóng đêm có chút sâu hơn, sư phụ vẫn nên rời đi trước. Ở đây là một ít kinh nghiệm ta xông xáo ở giang hồ mấy chục năm tổng kết ra cùng khẩu quyết tâm pháp tu luyện nội lực. Dù cho bây giờ nội lực của con đã có thể được xếp hàng thượng hạng ở trên giang hồ, nhưng làm người phải tránh không được tự mãn, con vẫn cần phải tu luyện thêm."
"Vâng, đệ tử xin nghe sư phụ giáo huấn."
"Được, con đi nghỉ ngơi đi, lão già ta đi uống rượu bàn chuyện."
Hình Nhạc Thiên nói xong, tựa như một cơn gió biến mất ở trước mắt Sở Phi Ca. Mắt thấy thời gian hiện tại còn sớm, nghĩ đến Trình Mộ Diên chắc vẫn chưa ngủ, Sở Phi Ca hơi suy nghĩ, liền vận khinh công bay về hướng lãnh cung. Chỉ trong chốc lát, thì đến trong lạc viện nơi Trình Mộ Diên ở, đang lúc nàng muốn đẩy cửa vào, đúng lúc, lại nghe thấy Tiểu Thúy ở bên trong hô cái gì tiểu thư nước lấy xong rồi.
Vài chữ đơn giản này, Sở Phi Ca nghe được thì trong lòng trở nên kích động. Nàng chưa bao giờ quên lúc mình năm tuổi thì đã trải qua sự tình khác người cỡ nào, nghĩ đến lúc đó mình nhỏ tuổi vì nhìn lén Trình Mộ Diên tắm rửa mà đi chuyển dời cái thang vừa bẩn vừa thối, thậm chí cây thang còn cao hơn so với mình, Sở Phi Ca liền cảm thấy một trận buồn cười.
Bây giờ, nàng học võ công, nên cũng không cần bò lên trên đỉnh nhà phiền phức như vậy nữa. Nàng dùng khinh công, thì có thể bay lên! Nếu như vậy, nhìn lén Diên nhi tắm rửa cũng sẽ không bị phát hiện! Sở Phi Ca vẫn còn suy nghĩ, thì nghe được âm thanh nước bị khuấy động. Biết là Trình Mộ Diên muốn tắm rửa, nàng lập tức cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, cái gì đạo đức luân lý, cái gì quân tử chi điều.
Nàng không phải quân tử! Nàng là nữ tử! Nàng cũng mặc kệ cái gì đạo đức luân lý! Nàng chính là muốn xem nữ tử mình yêu thích tắm rửa! Điều n khiêu ày có cái gì không đúng sao? (ai dám nói không đúng? –! )
Thế là, vận công nhảy lên phía trên phòng, đồng thời cẩn thận ẩn giấu thật tốt hơi thở của chính mình. Sở Phi Ca chậm rãi hướng đi tới nơi Trình Mộ Diên tắm rửa ở phía trên nóc nhà, rón rén xốc miếng ngói ở trên nóc phòng lên.
Một hương thơm ngào ngạt truyền vào trong lỗ mũi, trước mắt, là hơi nước bốc hơi ra sương mù. Mà ở trong hơi nước kia, là nữ tử mình tâm tâm niệm niệm nghĩ tới. Mái tóc dài của nàng đã sớm tản mạn xuống dưới, bởi vì dính nước mà ướŧ áŧ đáp trên bờ vai. Xương quai xanh tinh xảo kia lộ ra trong sương mù, lại hướng xuống dưới dưới, chính là nơi ở của hai viên êm dịu trắng nõn nhô ra.
Chính như chín năm trước mình nhìn thấy vậy, hai nơi kia vẫn đầy đặn cao thẳng như vậy. Trái cây béo tròn bởi vì nước nóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đứng thẳng lên, để Sở Phi Ca hận không thể bổ nhào xuống ngậm một hơi. Tay ngọc tinh tế vốc lên một ít nước, tự gò má trút hết xuống, quét qua cằm, cổ, lại một lần nữa trở về trong thùng gỗ.
Lúc này, Sở Phi Ca cực kỳ đố kị với nước tắm ở trong thùng gỗ kia. Bởi vì chúng nó lại có thể tiếp xúc thật gần với Diên nhi của mình như vậy! Tiếp xúc được từng lỗ chân lông trên thân thể nàng! Mỗi một tấc da thịt! Thậm chí ngay cả vị trí tư mật nhất kia, lúc này cũng bị chúng nó vây quanh, xâm chiếm!
Trước nay chưa từng có đố kị nào để Sở Phi Ca suýt chút nữa cắn nát một cái răng bạc, mắt thấy Trình Mộ Diên tắm rửa sạch sẽ xong bước ra khỏi thùng gỗ. Vóc người thon dài thẳng tắp triệt để bại lộ ở trước mắt mình, cặp mông ngọc mềm mại, nơi tư mật thần thánh nhất cùng bộ lông màu đen kia ở giữa hai chân. Tất cả trên người Trình Mộ Diên, đều làm cho Sở Phi Ca vì đó mà say mê, vì đó mà điên cuồng!
Bụng dưới dâng lên từng trận dòng nước ấm để Sở Phi Ca khó nhịn kẹp chặt chân lại, cảm giác được nơi tiết khố ướŧ áŧ, nàng biết mình lại là động tình đối với Trình Mộ Diên. Mỗi một lần, chỉ cần vừa nhìn thấy nữ nhân này, dù cho chỉ là cùng nàng hô hấp cùng không khí ở một chỗ, chính mình cũng hạnh phúc sắp chết đi.
Trời mới biết, nàng có bao nhiêu muốn chiếm giữ lấy nữ nhân này, cùng nàng cộng phó mây mưa (lên giường), hưởng thụ ngư thủy chi hoan*. Làm cho nàng trằn trọc hầu hạ ở dưới người của mình, dùng ngón tay cùng môi lưỡi của chính mình đi khinh nhờn cái vùng đất thần thánh đã từng sinh ra mình kia! Sở Phi Ca muốn! Thậm chí muốn đến sắp phát rồ!
*ngư thủy chi hoan: là cá nước vui vẻ ý nói quan hệ thân mật hay quan hệ trên giường
Trong Chốc lát, Trình Mộ Diên đã sớm thay xong y phục và trở về phòng ngủ rồi. Mắt thấy mỹ cảnh đã mất, Sở Phi Ca chưa hết thòm thèm chép miệng một cái, hướng đi tới trong phòng Trình Mộ Diên.
"Đêm nay dài đằng đẳng, không biết tiểu thư có thể cảm thấy cô quạnh hay không? Không bằng để tại hạ bồi cùng người được không?" Khẽ hất mặt và mang theo lời nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Trình Mộ Diên nghe xong cười nhạt, không nổi giận, chỉ là xoay người nhìn Sở Phi Ca vào giờ phút này đang một mặt vô lại cười cợt nhìn mình.
"Không được!" Hai chữ này vừa ra, mặt Sở Phi Ca vốn đang cười cảnh "xuân" xán lạn nhất thời tối sầm lại. Hai ba lần tử đem toàn bộ áo ngoài, áo trong của mình cởi ra, chỉ còn một cái yếm màu phấn hồng cùng tiết khố liền tiến vào trong chăn đệm của Trình Mộ Diên. Đối với dáng vẻ dũng cảm của Sở Phi Ca như vậy Trình Mộ Diên đã sớm không cảm thấy kinh ngạc nữa, sau khi cởi ngoại bào ra, cũng nằm thẳng ở một bên giường.
"Làm sao vào giờ này lại đến đây?" Trình Mộ Diên hỏi.
"Nhớ Diên nhi thì đến thôi! Thế nào? Diên nhi không phải là không muốn nhìn thấy ta chứ? Vậy ta đi là được rồi!" Sở Phi Ca biết Trình Mộ Diên cũng không có cái ý tứ gì khác, nhưng vẫn cố ý nói như vậy. Tuy rằng không tử tế, nhưng nàng chính là thích nhìn dáng dấp Trình Mộ Diên gấp gáp vì nàng.
Sở Phi Ca nói xong, thì muốn đứng dậy rời đi, Trình Mộ Diên nhìn nàng ra vẻ trầm mặt, tâm trạng quýnh lên, vội vàng đưa tay kéo nàng lại. Nhưng mà một cái lôi kéo này, lực đạo liền không được kiểm soát, dùng sức quá mạnh, trực tiếp để Sở Phi Ca ép lên trên người mình. Dù cho Sở Phi Ca không nặng, nhưng cũng là nặng hơn nhiều so với Trình Mộ Diên thân thể đã không có được mấy lạng thịt này.
Tự Sở Phi Ca cảm giác được mềm mại trước ngực đang gắt gao chống đẩy mình, mặt Trình Mộ Diên bỗng chốc trở nên đỏ ửng, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề một chút. Trước đây, thời điểm Sở Phi Ca vẫn còn con nít cũng yêu thích ép ở trên người mình, Trình Mộ Diên lúc đó thấy nàng nhỏ tuổi cũng không quá để ý. Nhưng mà hiện tại, Sở Phi Ca đã sớm sang tuổi cập kê (tới tuổi lấy chồng), là một nữ tử thành niên. Dù cho đều là nữ tử, lại là mẫu nữ, nhưng tư thế như vậy quả thực để Trình Mộ Diên cảm thấy lúng túng giống như đã từng ở cùng Lý Vân Tương vậy.
"Tiểu Ca, ngươi. . ." Trình Mộ Diên muốn nói để Sở Phi Ca đi xuống trước, nhưng mà đối phương lại không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt kia mang theo tình cảm khiến Trình Mộ Diên quá quen thuộc, si mê, yêu say đắm, còn có cái điểm trọng yếu nhất, du͙© vọиɠ. Không sai, chính là du͙© vọиɠ! Nữ nhi của chính mình, dĩ nhiên sẽ sản sinh du͙© vọиɠ với mình?
Phát hiện như vậy khiến Trình Mộ Diên kinh ngạc không ngớt, nàng mạnh mẽ đẩy Sở Phi Ca trên người ra, xoay người nhằm che giấu sự khác thường của chính mình."Đêm đã trễ, ngủ đi." Một câu nói qua đi, cả phòng liền rơi vào trong yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức, Trình Mộ Diên thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập cùng tiếng thở dốc được Sở Phi Ca cực lực áp chế.
Chung sống cùng Sở Phi Ca từng tí từng tí hiện lên ở trong đầu, các nàng là mẫu nữ, mà nàng lại gọi mình là Diên nhi. Nàng luôn yêu thích bám dính vào mình, thỉnh thoảng ôm ấp, hôn môi, cũng sẽ làm cho nàng cực kỳ vui sướиɠ. Nàng đã là một đại nữ hài mười bốn tuổi, nhưng nàng chưa bao giờ nói với mình là nàng vừa ý người nam tử nào. Nhưng dù sao chăm chú nhìn mình như vậy, dường như không có người khác.
Một đáp án vô cùng sinh động khiến Trình Mộ Diên không dám nghĩ lại nữa, nàng chỉ cố gắng từng lần từng lần một tự nói với mình mau mau ngủ đi, mới có thể tỉnh táo lại.
Liền như vậy, trằn trọc trở mình một đêm, rốt cục kéo lê đến sáng sớm ngày thứ hai. Cảm giác được người bên cạnh có động tĩnh, Trình Mộ Diên không dám cử động nữa, vội vàng nằm ở trên giường giả bộ ngủ. Nhưng mà sau một khắc, nàng liền biết quyết định này của mình đến tột cùng thật là sai hoàn toàn.
Bằng khí tức ấm áp kia phun ở trên mặt, Trình Mộ Diên biết tim của mình nhất định đập rất nhanh. Bờ môi ấm áp kia dán lên cái trán, Trình Mộ Diên ngầm ở dưới chăn đã hạ thủ gắt gao nắm chặt ga trải giường, ở trong lòng nàng cầu khẩn, hi vọng Sở Phi Ca có thể chấm dứt ở đây!
Nhưng mà, nhân sinh dù sao cũng có nhiều chuyện không như mong muốn. Sở Phi Ca chậm rãi hôn trượt xuống dưới, dừng lại trên hai mắt của mình, chóp mũi, cuối cùng, cố định ở giữa răng và môi. Trong lúc đó Trình Mộ Diên có thể cảm giác được Sở Phi Ca đang kích động cùng sợ sệt, nàng đang lén hôn đôi môi của mình, nàng đang run rẩy ôm thân thể của mình.
Nụ hôn này, chỉ là tiếp xúc lướt qua, nhưng đầy đủ để Sở Phi Ca dư vị suốt đời.
Nàng đưa tay vuốt mặt Trình Mộ Diên, lưu luyến nhìn đi nhìn lại, mới đứng dậy rời khỏi giường.
Nàng, không dám quay đầu nhìn lại Trình Mộ Diên, bởi vì nàng sợ chính mình sẽ bởi vì không nỡ mà lại một lần nữa lưu lại.
Mà nàng, nhưng sau khi nàng đi rồi, thì tinh thần rối loạn
{>ru