Diên Phi Lệ Thiên

Chương 56

☆, Chương 56:

Cảm giác được hai cánh tay vòng lấy mình đang một hồi một hồi run rẩy, mỗi một lần, Sở Phi Ca đều cảm giác tim mình cũng theo lay động lên xuống, hổ thẹn mà đau lòng. Người nữ nhân đang ôm mình, là mẫu thân thân sinh của mình. Dù cho năm năm qua nàng cũng chưa từng xuất hiện ở trong sinh mệnh của mình, nhưng vào lúc này Sở Phi Ca lại có thể cảm nhận được lo lắng của nàng đối với mình.

Nàng có thể vì mình mà tự đặt bản thân nàng vào nguy hiểm, cho dù trúng loại độc lợi hại như vậy cũng không chịu thả mình xuống, cho dù thân thể gầy yếu kia đã chống đỡ không nổi, nhưng vẫn ngoan cố để cho mình nằm nhoài trên người nàng. Nàng là gió, không người nào có thể ràng buộc nàng. Là đá thạch bướng bỉnh, trải qua mài dũa. Lại là nước, ôn nhu mà trong suốt. Càng là Tinh Tinh Chi Hỏa kia (sao hỏa), chỉ cần một điểm, liền có thể cháy lán ra.

Người như vậy, lại sẽ vì mình mà căng thẳng đến mức độ này, lại sẽ ở trên đường cái thất thố ôm lấy chính mình như vậy. Sở Phi Ca, ngươi đến tột cùng là có tài đức gì?

"Diên nhi, xin lỗi, ta sai rồi! Ta sau này cũng sẽ không bao giờ tùy tiện chạy loạn! Tin tưởng ta! Ta cũng sẽ không bao giờ rời bỏ ngươi!" Tay nhỏ cầm chặt hai bàn tay kia, rõ ràng là lời nói trẻ con non nớt, lại không nghĩ rằng ở sau này sẽ một lời thành châm. Trở thành một lời thề, một niềm tin.

"Được rồi, ngày hôm nay đã muộn, trước hết kiếm nhà trọ chung quanh đây ở một đêm sau đó lại tiếp tục về cung đi." Trong chốc lát, Trình Mộ Diên liền khôi phục dáng dấp lành lạnh cao ngạo trong ngày thường kia, liền phảng phất như nữ nhân vừa mới bất lực kia chưa bao giờ từng xuất hiện.

"Gia gia, nãi nãi, những bánh bao này đều cho các ngươi, ta phải cùng Diên nhi đi rồi, hai người các ngươi sau này không nên trộm đồ trên đường nữa, bị bắt được sẽ rất thảm đây." Sở Phi Ca vẻ mặt thành thật nói chuyện cùng hai vị lão nhân kia, mắt thấy Trình Mộ Diên đi xa, cũng vội vàng đi theo.

"Tiểu oa nhi, chờ một chút, cái này cho ngươi." Giữa lúc Sở Phi Ca sắp rời đi, ông lão tóc bạc kia lại hướng về trong tay nàng nhét vào một tờ giấy rách nát. Sở Phi Ca nghi hoặc nhìn hắn, cuối cùng vẫn là gật đầu nhận lấy."Diên nhi! Diên nhi chờ ta!" Mắt thấy Sở Phi Ca chạy đi, hai lão nhân vốn là ngồi dưới đất cũng theo đứng lên.

"Ha ha, lão thái thái, ngươi xem tiểu oa oa kia vừa nãy như thế nào?"

"Lão già, trong lòng ngươi sớm đã có định luận chứ? Còn muốn đến hỏi ta chăng?"

"Ha ha ha, không nghĩ tới nhanh như vậy liền tìm được người thích hợp, đêm nay, liền để chúng ta đi dụ dỗ tiểu oa nhi này đi."

"Được được được, làm sao cao tuổi rồi còn muốn chơi, mau mau đi đem bộ y phục này thay đi, ta nhìn liền phiền muộn."

"Được rồi lão thái bà, đi! Ăn thịt đi!"

Hai lão nhân nói xong, bước chân một đạp liền nhanh chóng biến mất ở trong ngõ hẻm. Bước tiến mềm mại cùng với khí tức tỏa ra quanh thân, rõ ràng là người nội lực cực kỳ thâm hậu, nhưng thế nào là ăn mày xin cơm đây?

"Diên nhi, Diên nhi, ngươi có phải là còn đang tức giận nga? Ta lần sau cũng sẽ không bao giờ chạy loạn, ngươi không nên không để ý tới ta có được hay không?" Dọc theo đường đi, thậm chí là đến nhà trọ, Sở Phi Ca đều đang xin lỗi Trình Mộ Diên. Nhưng mà hành vi của người sau lại đúng là ngoảnh mặt làm ngơ nàng, cho dù bị kéo y phục, chặn đường đi lại. Trình Mộ Diên cũng sẽ chọn không nhìn, hoặc là trực tiếp đi vòng qua.

Đi đến trong phòng, Sở Phi Ca cong miệng nhỏ lên nhìn Trình Mộ Diên ngồi ở trên giường tĩnh tọa, một ủy khuất trong lòng, nước mắt kia liền lạch cạch lạch cạch nhỏ xuống. Nàng đúng là rất sợ Trình Mộ Diên sẽ chán ghét mình, sẽ không cần mình. Có vài thứ, nếu như chưa có nắm giữ qua, thì sẽ không sợ mất đi. Mà ngược lại, đang nắm giữ sau lại mất đi, có thể so với chưa bao giờ nắm giữ qua còn khiến lòng người đau đớn hơn.

Đối với lỗ tai rất thính của Trình Mộ Diên, đương nhiên là nghe được tiếng Sở Phi Ca ẩn nhẫn khóc nức nở. Nàng có chút đau lòng, nhưng vẫn cố nén không đi an ủi cái tiểu nhân nhi đang ủy khuất kia. Kỳ thực, Trình Mộ Diên cũng không phải sinh khí đối với Sở Phi Ca, mà là đang tức giận bản thân nàng. Nàng tức giận tại sao mình sẽ bất cẩn như vậy để Sở Phi Ca rời khỏi mình, càng là tức giận mình tới bây giờ còn nhớ mãi chưa quên đối với những chuyện cũ đã từng xảy ra kia.

Không phải nói xong rồi sao phải bắt đầu lại cuộc sống mới sao? Không phải nói xong rồi sao phải quên đi cái đoạn hồi ức kia sao? Tại sao luôn là ở trong lúc lơ đãng mà nhớ tới đây? Tương tỷ tỷ, nếu như tỷ ở trên trời có linh, có thể nói cho Diên nhi làm sao có thể quên được tỷ hay không? Có thể nói cho muội làm sao có thể không thương tâm nữa hay không?

"Được rồi, đừng khóc." Giữa lúc Sở Phi Ca khóc ào ào, thời điểm nước mắt nước mũi tèm lem, Trình Mộ Diên đã ngồi xuống trước người của nàng, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau chùi mặt cho nàng."Động một chút là khóc, vẫn đúng là một tiểu hài tử mà, vừa nãy là ta không tốt, không nên cáu giận đối với ngươi, đừng khóc được không? Ta chỉ là. . . Quá khẩn trương với ngươi mà thôi."

Trình Mộ Diên đối với Sở Phi Ca, tuyệt đối là khắc tinh trời sinh. Nàng có thể dùng một câu nói đem Sở Phi Ca đánh vào địa ngục, ngược lại, cũng có thể dùng một câu nói đem nàng đưa lên Thiên đường. Giá chăng? Chỉ là một câu nói đơn giản, đã quét một cái sạch sành sanh hết thảy mù mịt trong Sở Phi Ca, trong nháy mắt cười như là nhìn thấy mấy trăm lượng vàng."Diên nhi thật sự không giận ta à! ? Ngươi có biết vừa nãy ngươi doạ chết ta rồi hay không! Ta còn cho rằng. . . Cho rằng. . ."

"Ngươi cho rằng cái gì?" Mắt thấy Sở Phi Ca ấp a ấp úng, Trình Mộ Diên hỏi."Ta cho rằng ngươi không cần ta nữa!" Tiểu nhân nhi kia thấp giọng nói, con mắt vốn là đã dịu đi một chút giờ lại bịt kín một tầng hơi nước. Tận đến giờ phút này, Trình Mộ Diên mới có thể hiểu rõ khổ cực khi làm phụ mẫu. Nguyên lai tiểu hài tử luôn đáng yêu như thế sao? Nhưng là tại sao năm đó chính mình cũng chưa từng có khóc nháo qua đây?

"Được rồi, đừng khóc. Ngươi là hài tử của ta, ta làm sao sẽ không cần ngươi chứ? Coi như là bất luận người nào cũng không cần, nhưng ta cũng sẽ không bao giờ không cần ngươi a."

"Thật sự sao?" Sở Phi Ca ngẩng đầu nhìn Trình Mộ Diên, ánh mắt vô tội phối hợp những giọt nước mắt nhỏ trên khóe mắt có vẻ đặc biệt điềm đạm đáng yêu, để Trình Mộ Diên sau khi cảm thấy đáng yêu thì lòng càng thương hương tiếc ngọc nhiều hơn mấy phần.

"Thật sự."

Thân thể chậm rãi nghiêng về phía trước, bờ môi lạnh lẽo thoáng chạm vào gò má của mình thì, Sở Phi Ca kinh ngạc cằm cũng sắp rớt xuống. Vuốt cái gò má kia vẫn còn lưu lại mùi thơm, chứng minh vừa nãy trong nháy mắt đó cũng không phải ảo giác. Diên nhi! Diên nhi lại nhiên hôn mình! ?

"Ha ha, làm gì một bộ ngốc ngếch thế kia." Trình Mộ Diên bị dáng dấp của Sở Phi Ca chọc cười, đứa nhỏ này làm sao kỳ quái như thế đây? Mình bất quá chỉ là hôn nàng một cái mà thôi, làm gì mà vừa mò vừa sờ như vậy, lại vừa nghe vừa ngửi, còn bày ra một bộ dáng 'khó có thể tin' nữa chứ?"Diên nhi! Ngươi vừa nãy hôn ta ai!" Qua hồi lâu, trong miệng Sở Phi Ca mới bính ra một câu nói như vậy.

"Làm sao?" Trình Mộ Diên nhíu mày hỏi, mặt mày mơ hồ có thêm chút bất mãn. Làm sao, ngươi hôn ta thì được, ta hôn ngươi cũng không được sao?"Không. . . Không làm sao! Ta chính là quá cao hứng mà thôi! Diên nhi! Tiểu Ca thích ngươi nhất!" Cái gọi là có qua mà không có lại là vô lễ, vì vậy Sở Phi Ca lập tức liền ôm cổ Trình Mộ Diên , càng làm một cái hôn tràn đầy nước bọt khắc ở trên gương mặt Trình Mộ Diên.

Buổi tối, hai người ăn cơm, rửa mặt xong rồi đi ngủ rất sớm. Mãi đến tận tắt đèn Sở Phi Ca mới nhớ tới tờ giấy mà hai lão nhân nhét cho mình ngày hôm nay, thừa dịp Trình Mộ Diên trải giường chiếu thì nhìn một cái, mặt trên chỉ viết mấy chữ này 'tiểu oa nhi đêm nay gặp' liền không còn gì khác. Điều này thật sự là làm khó Sở Phi Ca mà, đêm nay gặp? Bọn họ làm sao tìm được mình đây? Tìm mình để làm cái gì đây? Nàng đã không còn bánh bao có thể cho bọn họ nữa a.

"Làm sao?" Nhìn thấy Sở Phi Ca đứng ở nơi đó mặt mày ủ rũ, Trình Mộ Diên hỏi. "Ừm. . . Diên nhi , ta muốn đi tiểu. . ." Sở Phi Ca thật không tiện nói, tuy rằng không biết hai lão nhân kia có thể tìm được mình không, nhưng nàng tất yếu vẫn cảm thấy nên đi xem một chút. Dù sao đêm nay vẫn là rất lạnh, nếu như hai lão nhân kia không có đợi được mình mà vẫn cứ ở dưới lầu chờ thì sẽ khó tránh khỏi thân thể bị đông đến hỏng mất.

"Vậy để ta đưa ngươi đi." Nhìn tròi bên ngoài đen thui, Trình Mộ Diên quả thực không yên lòng để một hài tử như Sở Phi Ca một mình xuống lầu. "Không sao Diên nhi, nhà vệ sinh ở ngay dưới lầu, ta một hồi sẽ trở lại." Sở Phi Ca vội vàng từ chối, nàng lại sợ Trình Mộ Diên biết mình cùng hai người kia liên hệ, lại cáu giận với mình giống như xế chiều hôm nay vậy.

"Vậy cũng tốt, ngươi mau mau trở về." Nghe được nàng không muốn mình đi cùng, Trình Mộ Diên liền cởϊ áσ khoác lên giường. Mà Sở Phi Ca lại chột dạ chạy ra khỏi nhà trọ, đứng ở cửa nhìn chung quanh."Gia gia, nãi nãi, các người đang ở đâu a?" Còn định gọi lớn tiếng hơn, rồi lại sợ kinh động Trình Mộ Diên ở trên lầu. Thế là Sở Phi Ca cũng chỉ có thể cúi người xuống nhẹ tiếng hô, người không biết còn tưởng rằng nàng là đang tìm tiểu miêu tiểu cẩu nhà ai.

"Ha, tiểu oa nhi là đang tìm chúng ta sao?" Âm thanh tự phía sau truyền đến, còn chưa chờ Sở Phi Ca quay đầu lại, liền thấy hai lão nhân sáng nay từ trên trời giáng xuống dừng ở trước mặt nàng. Nếu như là trước đây, Sở Phi Ca nhất định sẽ kinh ngạc lớn tiếng hô to, nhưng mà đã thấy qua võ công của Trình Mộ Diên, sau đó lại trải qua một phen mao hiểm ở Lạc Lâm như vậy. Đối với những người "Biết bay" này, nàng đã không còn cảm thấy kinh ngạc.

"Gia gia, nãi nãi, các người tới tìm con là có chuyện gì không? Xin lỗi, con hiện không còn bánh bao nữa."

"Phốc. . . Ha ha ha ha ha. . ."

Nghe được Sở Phi Ca, hai lão nhân này lớn tiếng cười, thật giống như là nghe được chuyện cười vậy. Mãi đến tận khuôn mặt Sở Phi Ca bởi vì thẹn thùng mà biến thành màu hồng, bọn họ mới đình chỉ tiếng cười."Được rồi, tiểu oa nhi, tối hôm nay tìm đến ngươi không phải đến quản ngươi còn bánh bao, lão già ta chẳng qua là cảm thấy cùng ngươi vô cùng hợp ý, muốn nhận ngươi làm một người đồ đệ mà thôi, không biết ngươi có nguyện ý hay không."

"Đồ đệ?" Nghe được lời nói của lão đầu râu bạc kia, Sở Phi Ca nghi ngờ hỏi. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nàng vẫn là rõ ràng đồ đệ chính là phải bái làm thầy, sau này cũng là phải luôn nghe lời sư phụ."Không sai, hôm nay ta cùng gia lão thái thái của ta ở trên đường nhìn thấy ngươi, liền cảm thấy được xương cốt ngươi không tệ, đúng thật là một nhân tài luyện võ. Mẫu thân ngươi chắc chắn cũng là vừa ý điểm ấy, sau đó mới nhất định là muốn dạy võ công cho ngươi. Có điều so sánh với chúng ta, mẫu thân ngươi tuy rằng rất lợi hại, nhưng vẫn là còn trẻ tuổi một chút."

"Nhưng là. . . Con. . ." Nghe được ông lão này nói Trình Mộ Diên không lợi hại bằng bọn họ, trong lòng Sở Phi Ca hơi bất mãn, nhưng lại có chút động lòng. Nàng biết Trình Mộ Diên là muốn dạy mình luyện võ, mình cũng không phải là không muốn học võ công, ngược lại, Sở Phi Ca rất muốn mau mau luyện thành một thân bản lĩnh. Chỉ có điều, nếu như mình muốn Diên nhi chỉ giáo công phu, có phải là mãi mãi cũng sẽ không vượt qua nàng, sẽ không lợi hại hơn so với nàng đây?

Không biết tại sao, ở thật sâu trong lòng Sở Phi Ca, nàng chính là không muốn yếu kém hơn Trình Mộ Diên. Cũng không phải không phục, hoặc là không cam lòng, mà là Sở Phi Ca muốn phải trở nên mạnh mẽ đến mức, mạnh mẽ hơn so với Trình Mộ Diên. Như vậy, sau này lúc gặp phải nguy hiểm thì, nàng là có thể bảo vệ Trình Mộ Diên, mà không phải là được Trình Mộ Diên bảo vệ.

"Làm sao? Ngươi không muốn sao? Nếu như ngươi không muốn, lão già ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Tuy rằng trình độ võ công cùng thiên phú của mẫu thân ngươi cũng cực kỳ tốt, nhưng nếu để cho nàng chỉ giáo ngươi, sau này cũng sẽ không có cơ hội vượt qua nàng. Mà theo ta, những cái khác ta không dám nói, sau mười năm, ngươi chí ít sẽ mạnh mẽ có thể đối đầu cùng tứ đại gia tộc."

"Không phải, con không phải không muốn. Mà là. . . Mà là. . ."

"Ai nha, lão già ngươi chớ ép tiểu oa nhi này, ngươi xem một chút, lúc này mới vừa gặp mặt được bao lần a? Các ngươi ngay cả tên của nhau cũng còn chưa biết đây, liền muốn tiểu oa nhi này bái ngươi làm thầy, cái này không phải là bức lương vi xướng* sao, trước nghe một chút tiểu oa nhi này trong lòng có nỗi khổ tâm gì rồi lại nói tiếp."

*bức lương vi xương: ép gái nhà lành đi làm kỹ nữ ý chỉ bức ép người khác làm theo ý mình

"Tạ ơn nãi nãi." Nghe được lão thái bà kia vì nàng nói tốt, Sở Phi Ca hướng nàng nở nụ cười, cuối cùng quyết định nói ra thân phận của chính mình."Gia gia, không phải con không muốn bái ngài làm thầy, chỉ là thân phận của con khá là đặc thù, con hiện nay là công chúa Đại Sở quốc, sáng sớm ngày mai liền phải hồi cung. Vì lẽ đó con không thể đi đến môn phái của các ngài, cũng không thể lúc nào cũng nghe lời các ngài, con. . ."

"Ha ha ha, ta coi ngươi là có chuyện khó khăn gì, nguyên lai chính là chuyện vặt vãnh này. Không việc gì, lão già ta mặc dù là người giang hồ, nhưng cũng không ghét cái đồ bỏ hoàng thất kia. Chỉ cần ngươi nguyện ý, hiện tại liền quỳ xuống bái ta làm thầy, sau này chính là đệ tử cuối cùng của Hình Nhạc Thiên chúng ta, thế nào?"

Dù cho Sở Phi Ca không hiểu được những chuyện trong giang hồ, nhưng cũng không phải người ngu. Mắt thấy sáng nay lão đầu cùng lão thái thái vẫn là ăn mày bây giờ lắc mình biến hóa thành cao thủ võ lâm còn muốn làm sư phụ mình, trong lòng nàng vẫn còn có chút nghi hoặc. Nếu như ông lão này căn bản là không biết võ công, chỉ là mình cho bánh bao nên chọn trúng mình, muốn đến lừa gạt mình thì làm sao bây giờ?

Sự cẩn thận của Sở Phi Ca bị Hình Nhạc Thiên thu vào đáy mắt không lọt một tia, ngụ ý cười một cái, hắn không cảm thấy Sở Phi Ca hoài nghi hắn là một sự vô lễ, mà trái lại là thầm khen sự thông minh của nàng ở trong lòng."Tiểu oa nhi, nếu như không có chút thủ nghệ, lão già ta tất nhiên là sẽ không đến tìm ngươi. Ngươi không tin ta, cũng có thể bỏ đi, từ nay về sau, ngươi và ta chính là người xa lạ."

Hình Nhạc Thiên nói xong liền muốn rời đi, nhưng mà mới quay người lại liền bị Sở Phi Ca kéo góc áo."Sư phụ tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử Sở Phi Ca." Chỉ thấy Sở Phi Ca không chút do dự quỳ trên mặt đất, ra dáng khấu đầu ba cái với Hình Nhạc Thiên. Trên giang hồ có quy củ trên giang hồ, một cái khấu đầu này, vậy thì giống như là gả cô nương như nước đã đổ ra, hai chữ — khó tiếp nhận!

"Khá lắm nữ oa thông minh, kể từ hôm nay, con chính là đồ đệ của Hình Nhạc Thiên ta. Sau này gặp phải nguy hiểm gì, khó khăn, cứ tìm ta."

"Ân, đồ đệ biết."

"Đồ đệ tốt, cũng biết đổi giọng nhanh như vậy. Từ ngày mai, ta liền bắt đầu truyền thụ võ công cho con, thời gian liền định ở canh giờ này mỗi đêm, được không?"

"Ân, có thể. Chỉ có điều sư phụ, ngày mai con sẽ hồi cung, ngươi làm sao tìm được con a?"

"Ha ha, con đây chính là coi khinh sư phụ, núi đao biển lửa ta đi vào cũng sẽ không nháy lông mày một chút, huống chi là cái Tiểu Tiểu Hoàng Cung? Con chỉ cần nói cho ta chỗ ở của con là được, sư phụ của con tự có biện pháp đi tìm đi!"

"Dạ! Sư phụ!"

Một già một trẻ này tán gẫu đến hợp ý, cũng nhiều lời một hồi, đợi đến lúc Sở Phi Ca trở về phòng, kinh hoảng phát hiện Trình Mộ Diên đang ngồi ở trên giường nhìn mình. Trong tròng mắt kia ngoại trừ lo lắng ra còn có một chút tình cảm không nói được là cái gì, để Sở Phi Ca cảm giác ấm áp đến mức dị thường.

"Diên nhi! Xin lỗi! Để ngươi đợi lâu."

"Không sao, ta đang lo lắng ngươi đã xảy ra chuyện gì muốn xuống lầu tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi sẽ trở lại."

"Ân, Diên nhi ta đã trở về."

Sở Phi Ca lên giường như thường ngày rúc ở trong l*иg ngực Trình Mộ Diên, nói vậy người bên cạnh nhất định là mệt muốn chết rồi, vừa mới dính vào đến gối, liền nặng nề ngủ. Dựa vào ánh nến yếu ớt, Sở Phi Ca cẩn thận tỉ mỉ ngắm gương mặt điềm tĩnh của Trình Mộ Diên khi ngủ.

"Diên nhi, chờ ta lớn lên rồi, nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi. Ta sẽ hảo hảo luyện công, cũng sẽ không bao giờ để ngươi phải chịu một chút thương tổn nào."