☆, Chương 52:
Hai người ở Thừa Thiên Bích Lạc các đợi mấy ngày, mấy ngày này tuy rằng Lạc Lam Linh không có tự mình lại đây, nhưng dù sao phái cử một ít đệ tử trong các sang đây xem các nàng. Bởi vì xuất thân là học y, vì lẽ đó nơi này một ngày ba bữa cũng là phối hợp cực kỳ hợp lý. Bữa sáng lấy thanh đạm làm chủ yếu, cơm trưa lấy thức ăn chay làm chính, bữa tối lại một ít canh thuốc điều trị thân thể.
Đối với đồ ăn phối hợp như vậy, luôn luôn không thích ăn mặn Trình Mộ Diên tất nhiên là cực kỳ yêu thích. Vậy thì khổ cái tên Sở Phi Ca kia không thịt không vui, hung hăng hô muốn ăn thịt, kết quả đều là bị một câu 'trong thân thể ngươi có độc ăn quá nhiều dầu mỡ không chỗ tốt cho sức khỏe' đổ trở lại.
Sáng sớm ăn sáng xong, sau đó liền thấy Lạc Lam Linh nhẹ nhàng mà tới sau nhiều ngày. Vẫn như cũ là một thân y phục màu xanh biếc, chỉ có điều đã thay đổi một bộ khác. Theo nàng vào cửa, vẫn là cỗ mùi thơm quen thuộc trong nháy mắt tràn ngập ở trong cả căn phòng. Trình Mộ Diên biết nàng đây là thường xuyên luyện chế đan dược, da dẻ trường kỳ chịu tiêm nhiễm từ những mùi hương của đan dược kia mới sẽ trở nên như vậy.
"Mộ Diên cùng tiểu Ca mấy ngày nay nghỉ ngơi ra sao? Đồ ăn trong các có hợp khẩu vị với các ngươi?" Vừa vào cửa, Lạc Lam Linh liền mở miệng hỏi thăm tới tình hình của hai người. Sở Phi Ca nghe được hai chữ 'đồ ăn' hai mắt lập tức tỏa sáng, há mồm đã muốn nói những thứ kia quá khó ăn, ngay cả một chút thịt cũng không có, nhưng là bị Trình Mộ Diên trả lời mạnh mẽ cắt ngang.
"Lam Linh khách khí, thức ăn nơi này rất hợp khẩu vị, ta cùng tiểu Ca đều rất yêu thích." Thế là, Sở Phi Ca trợn tròn mắt xem Trình Mộ Diên nói mò. Cái gì rất yêu thích, nàng rất ghét có được hay không? Ngay cả một chút thịt cũng không có, đồ ăn còn nhạt vô cùng. So với trù sư trong Ngự Thiện phòng, quả thực là cái kia một cái thiên một cái địa! (ý là một trời một vực)
"Ha ha, các ngươi yêu thích là tốt rồi. Hôm nay ta tiện muốn mang các ngươi đi gặp vị kia người có thể giải độc cho tiểu Ca, độc trong thân thể nàng đã không thể kéo dài, muộn một ngày sẽ thêm một ngày nguy hiểm."
"Lam Linh, cảm tạ ngươi. Ngươi và ta căn bản không quen biết, nhưng mà ngươi lại giúp ta nhiều như vậy, ta thật sự không biết nên làm sao cảm tạ ngươi mới tốt." Nghe được sắp chữa bệnh cho Sở Phi Ca, Trình Mộ Diên cao hứng nói, cũng quả thực cảm kích Lạc Lam Linh giúp nàng nhiều như vậy.
"Mộ Diên không cần nói cám ơn, ta nói rồi, ngươi và ta hữu duyên quen biết, chính là bằng hữu. Giúp bằng hữu một tay, tất nhiên là nên."
Trình Mộ Diên cùng Sở Phi Ca thu thập đồ đạc đơn giảm, sau đó liền theo Lạc Lam Linh đi gặp cái người được gọi là bằng hữu kia. Lần này, là lần đầu các nàng đi ra ngoài sân, cũng là lần đầu nhìn thấy toàn cảnh Thừa Thiên Bích Lạc các. Không chỉ là Sở Phi Ca, liền ngay cả Trình Mộ Diên đều trợn to hai mắt, một bộ dáng vẻ không thể tin nổi.
Nguyên lai, chỗ sân các nàng đang đứng, chỉ có điều là một địa phương cực nhỏ trong các mà thôi. Kiến tạo của Thừa Thiên Bích Lạc Các này, quả nhiên như tên của nó. Thừa Thiên, Lạc Các*. Nó kiến tạo ở đỉnh chóp núi Tùng Pha, ngẩng đầu nhìn tới, chính là bầu trời màu xanh lam. Mênh mông vô bờ, hư huyễn mờ mịt, phảng phất đưa tay, liền có thể chạm được mây trắng kia.
*Thừa thiên là gánh trời, lạc các là căn phòng lưu trữ, tức là nơi lưu trữ bầu trời.
Tầm mắt nhìn về phía trước, là từng cái từng cái hoặc nơi nào đó, hoặc sân nhỏ. Không có bố cục, không có đối xứng, nhưng không làm cho người ta cảm giác là một loại hỗn độn, trái lại là hiện ra đến tùy ý mà tự do. Mà ở ngay chính giữa sân này, một hồ nước rất lớn hấp dẫn sự chú ý của Trình Mộ Diên. Nước trong hồ đó trong veo có thể triệt để nhìn thấy đáy, rõ ràng nhìn qua là nước đọng, nhưng có quỹ tích lưu động.
"Mộ Diên, tiểu Ca, hai người các ngươi đi theo ta thôi." Lạc Lam Linh xem các nàng đang sững sờ thì gọi lại, nở nụ cười đi về phía trước. Lúc này Trình Mộ Diên mới phát hiện mình thất lễ, từ trước đến giờ vẻ mặt không biểu cảm hiếm thấy lộ ra một phần lúng túng, lôi kéo Sở Phi Ca vội vàng đuổi theo Lạc Lam Linh.
Ba người đi tới phía sau Thừa Thiên Bích Lạc các, vậy hẳn là phía sau núi Tùng Pha. Nhìn xuống phía dưới, là vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy. Té xuống, nhất định là tan xương nát thịt. Nhưng mà thấy Lạc Lam Linh liền muốn nhảy xuống phía dưới, điều này làm cho Trình Mộ Diên cả kinh, vội vàng đưa tay kéo nàng.
"Lam Linh! Ngươi! ?"
"Ha ha, Mộ Diên không cần sốt sắng như vậy. Phía dưới này, là một ám cách*, ở thời điểm ngươi nhảy xuống , thì sẽ tiếp được ngươi." *(một cơ quan mật)
Nghe được Lạc Lam Linh giải thích, Trình Mộ Diên quả nhiên thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy Lạc Lam Linh không chút do dự nhảy xuống, Trình Mộ Diên đột nhiên nuốt nước miếng. Lá gan Lạc Lam Linh này cũng quả thực quá lớn, coi như biết phía dưới kia có ám cách, nhưng thân là một người bình thường, cũng không có khả năng tự tại mà nhảy xuống phía dưới như vậy đi?
Nhưng mà nàng không những không có một tia thấp thỏm, mà khóe miệng còn mang theo vài phần ý cười. Thần lực này đến tột cùng là mạnh mẽ đến đâu? Hoặc là, nàng căn bản không phải một người bình thường?
Giữa lúc Trình Mộ Diên suy nghĩ lung tung, giọng nói của Lạc Lam Linh tự phía dưới truyền đến, là đang giục các nàng xuống. Mắt thấy vực kia sâu vạn trượng, Trình Mộ Diên ôm Sở Phi Ca liền muốn nhảy xuống. Nhưng mà cúi đầu xuống, liền nhìn thấy Sở Phi Ca một bộ dáng vẻ muốn khóc. Nghĩ thầm tiểu nhân nhi này quả nhiên là sợ hãi, dù sao một hài tử thì làm sao biết cái gì là ám cách? Nàng chỉ là có thể nhìn thấy trước mắt là vực sâu vạn trượng.
"Đừng sợ, chúng ta sẽ không chết, ta là mang ngươi đi giải độc."
"Ân! Ta không sợ! Diên nhi ở đây, ta liền không sợ!"
Sở Phi Ca đem mặt chôn ở trong l*иg ngực Trình Mộ Diên lớn tiếng nói, có điều thân thể run rẩy cùng nắm đấm nắm chặt chẽ lại làm lộ ngụy trang của nàng. Trình Mộ Diên vuốt đầu nàng vỗ về, nhún người nhảy một cái. Thân thể hạ xuống thì mang đến mất trọng lượng làm cho sắc mặt Trình Mộ Diên tái nhợt, nàng nghĩ tới Lý Vân Tương.
Lúc trước, thời điểm tỷ rớt xuống, có phải là cũng không biết làm sao như vậy, tuyệt vọng như vậy?
Có phải là, trách muội không có cứu tỷ? Không có hảo hảo quý trọng tỷ đây?
Trong lúc thất thần, cơ quan đã khởi động. Trình Mộ Diên rõ ràng nhìn thấy trên vách núi vốn là dốc đứng cao cheo leo lại mạnh mẽ xuất hiện một phiến đá to lớn trong suốt, phiến đá kia nhìn qua rõ ràng rất mỏng, nhưng là chắc chắn tiếp được chính mình, đứng ở phía trên như giẫm ở trên đất bằng.
Không cho Trình Mộ Diên suy nghĩ nhiều, nàng nhấc chân liền bước vào cửa động xuất hiện ở trước mặt mình kia. Bên trong, Lạc Lam Linh đang cầm một hỏa chiết tử* nhìn nàng cùng Sở Phi Ca."Thế nào? Có phải là dọa sợ? Cái cơ quan này lúc mới bắt đầu thiết kế sau đó, lần thứ nhất ta thử nhảy xuống, trong lòng cũng là sợ sệt căng thẳng, có điều nhảy thêm mấy lần, cũng sẽ không sợ hãi nữa."
*hỏa chiết tử ( 火折子): cái cây mà mấy ông ngày xưa hay cầm rồi thổi thổi cái đầu cái nó lên lửa, có thể tự search
Nghe Lạc Lam Linh trước mặt ngôn luận Trình Mộ Diên thực sự không dám khen tặng, nhảy thêm mấy lần. . . Lẽ nào người này trong lúc rảnh rỗi thường xuyên đến nơi này tập nhảy xuống dưới sao? Ý nghĩ này để Trình Mộ Diên đánh một cái giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn về hướng Lạc Lam Linh, liền thấy đối phương đang mỉm cười nhìn nàng."Ha ha, không sai nga, ta là thường xuyên đến đây."
Trình Mộ Diên thấy thế nào, đều cảm thấy nụ cười này của Lạc Lam Linh vô cùng quỷ dị. Quả thực là khác xa hình tượng ngày thường của nàng một trời một vực, người này có cái nào vẫn là tiên tử khinh bụi thoát tục trước đó vài ngày mình nhìn thấy đâu? Càng như là kẻ điên có chút cổ quái. Đương nhiên, ý nghĩ như thế Trình Mộ Diên tất nhiên là sẽ không nói ra.
Ba người ở trong lối đi tối thùi quẹo trái quẹo phải, cuối cùng đến trước một tấm cửa sắt nhìn qua liền cực kỳ nặng nề rắn chắc. Càng tiếp cận, Trình Mộ Diên liền càng cảm thấy vị bằng hữu trong miệng Lạc Lam Linh càng thần bí. Thử hỏi, Lạc Lam Linh thân là chi chủ của một các, tùy tiện sắp xếp một người nào đó vào ở đây đều có thể. Nhưng mà phải hao phí khổ tâm lớn như vậy đem một người giấu ở chỗ này, trực giác nói cho Trình Mộ Diên biết, người bên trong này, nhất định không phải người bình thường.
Mắt thấy Lạc Lam Linh móc ra một chìa khóa làm bằng bạc từ trong l*иg ngực cắm vào ở giữa cánh cửa, chỉ nghe kèn kẹt vài tiếng, cửa kia liền theo tiếng mà mở ra. Bên trong, vẫn đen kịt giống như bên ngoài vậy. Bởi lý nguyên nhân hàng ngày sẽ không tiếp xúc ánh sáng, nên không khí nơi này ẩm thấp còn mang theo mùi mốc, quả thực là khó ngửi vô cùng.
Điều này làm cho Trình Mộ Diên nhíu mày, người ngụ ở chỗ này đúng là bằng hữu của Lạc Lam Linh sao? Nhưng là vì sao nàng muốn đem bằng hữu sắp xếp ở đây? Noi này rõ ràng như là nơi giam giữ tù nhân.
Chậm rãi đi vào trong đó, Trình Mộ Diên tuy nhìn được trong tối, nhưng ở này đưa tay không thấy được năm ngón tay, chỉ có một hỏa chiết tử chiếu sáng trong sơn động nhưng vẫn là nhìn không rõ lắm. Nàng mơ hồ cảm thấy Lạc Lam Linh ở đằng trước ngừng lại, mà ngay phía trước kia, tựa hồ là có một người ngồi đó."Ta đến thăm ngươi." Lạc Lam Linh lẩm bẩm nói, thanh âm này ôn nhuyễn hơn một trời một vực so với thanh âm thường ngày của nàng, càng là mang theo vài phần trào phúng cùng ý lạnh.
"Ừm. . ." Đối phương cũng không nói lời nào, chỉ là đơn giản đáp một tiếng. Trình Mộ Diên nghe ra đó là một giọng nói của nữ tử, đồng thời mang theo uể oải cùng khàn khàn, có thể thấy được nàng ở đây trải qua cũng không tốt. Lạc Lam Linh lại đi lên, dùng hỏa chiết tử chạm vào các cây nến trồi lên ở trên giá cắm.
Vốn là sơn động tối tăm trong nháy mắt sáng lên, mà Trình Mộ Diên cũng là thấy rõ tướng mạo đối phương. Đó là một nữ tử thân hình cực kỳ gầy gò, tóc đen rối tung bởi vì không có hảo hảo chăm sóc mà trở nên lộn xộn mà cẩu thả, sợi tóc phía sau làm lộ ra gương mặt càng thêm trắng xám tiều tụy. Hốc mắt của nàng biến thành màu đen, xương hàm thậm chí đã gầu đến lõm tóp vô trong, một đôi mắt không nhìn các nàng, chỉ là mê man nhìn chằm chằm phía trước.
Ánh mắt của nữ tử hẹp dài chính là mắt xếch, sống mũi cũng là cực kỳ vểnh cao, môi mỏng trắng bệch hơi nhếch lên hiện ra không khỏe mạnh. Trên người khoác hắc y đã rách tả tơi, chỉ có thể miễn cưỡng che lại thân thể của nàng. Trình Mộ Diên thậm chí có thể nhìn thấy từng đạo từng đạo vết tích, mới, cũ, vết đao, roi thương, còn có một số khối đỏ giống như bị phỏng trên người nàng.
"Mộ Diên, nàng chính là người có thể giúp tiểu Ca giải độc." Lạc Lam Linh nhàn nhạt nói, lời nói hoàn toàn không còn thân thiết trong ngày thường. Có thể thấy được, đi tới nơi này tâm tình của nàng cũng không phải rất tốt. Hoặc là nói, nhìn thấy nữ tử kia, tâm tình của nàng cũng không phải rất tốt."Lam Linh, ngươi thật xác định nàng có thể giúp tiểu Ca giải độc? Ta nhìn nàng. . ."
"Khụ khụ. . . Là giải độc sao? Để ta. . . Để ta nhìn một chút. . ." Nữ tử kia nói liền muốn đứng dậy , liên đới động tác của nàng, toàn bộ sơn động phát sinh tiếng ma sát sắc bén. Trình Mộ Diên lúc này mới chú ý tới, nữ tử này gầy gò như cây gậy trúc cổ tay của nàng đang bị hai cái xích sắt to nặng trói lấy. Chỗ cổ tay kia thậm chí đã xuất huyết do ma sát, vết thương cùng đã kết vảy các vết thương trộn lẫn vào nhau không rõ ràng.
"Diên nhi, ta sợ!" Mắt thấy nữ tử kia hướng mình bò qua, Sở Phi Ca vội vàng trốn đến phía sau Trình Mộ Diên. Có thể bản thân nàng không phát hiện, nhưng Trình Mộ Diên lại thấy rõ ràng, sau khi Sở Phi Ca nói xong, vẻ mặt của nũ tử mặc áo đen kia càng ngày càng cô đơn. Có thể, là câu nói này tổn thương tâm của nàng đi.
"Khụ khụ khụ. . . Xin lỗi. . . Doạ đến. . . Doạ đến ngươi." Thân thể nữ tử kia hiển nhiên là kém vô vùng, mỗi khi nói mấy câu sẽ kịch liệt ho khan lên."Tiểu Ca ngoan, để cho nàng giúp ngươi chữa trị một chút, nàng là người duy nhất có thể giúp ngươi giải độc." Trình Mộ Diên tận tình khuyên nhủ dụ dỗ Sở Phi Ca, đến lúc sau, tiểu nhân nhi này cuối cùng đồng ý tới gần nữ tử mặc áo đen kia.
Chỉ thấy người kia run rẩy đẩy cơ thể lên bò về hướng Sở Phi Ca. Tóc đen rối loạn phối hợp khuôn mặt tái nhợt của nàng quả thực đáng sợ. Sở Phi Ca cố nén không có trốn đi, cầm lấy tay Trình Mộ Diên nhưng là tràn đầy mồ hôi."Đừng sợ. . . Ta chỉ là trị cho ngươi. . . Khụ khụ khụ. . . Trị độc của ngươi mà thôi." Nữ tử mặc áo đen an ủi Sở Phi Ca, đồng thời tay nàng bám qua giúp Sở Phi Ca bắt mạch.
"Ngươi có khả năng giải độc này không?" Lạc Lam Linh đứng ở một bên vẫn không nói gì bỗng nhiên phát ra tiếng, hiển nhiên là hỏi nữ tử kia."Có thể giải, nhưng ta cần một cây con dao cùng một cái bát." Nữ tử kia nói ra, sau đó lại lần nữa trở lại chỗ cũ ở đó ngồi xuống. Hiển nhiên, một loạt động tác vừa nãy đã tiêu hao hết thể lực còn sót lại của nàng.
"Được, ta đi thay ngươi chuẩn bị." Lạc Lam Linh nói xong liền tiến vào một cửa động khác, dường như biến hí pháp (ảo thuật) tạo ra một cái chủy thủ nhỏ cùng một cái bát lớn thường dùng uống rượu. "Cảm tạ. . ." Nữ tử kia nói với Lạc Lam Linh, sau đó liền ngay lúc các nàng còn chưa kịp phản ứng đã dùng chủy thủ kia cắt cổ tay của mình.
Máu đỏ tươi như rút xuống nước suối, chỉ chốc lát liền đầy tràn một bát.
"Uống cái này vào, thì sẽ giải được độc này. . ."