Diên Phi Lệ Thiên

Chương 36

☆, Chương 36:

Tiểu oa oa mới năm tuổi, hàm răng còn chưa thay xong, cắn một cái tự nhiên cũng là không đau. Chỉ là cảm giác được răng nhỏ xếp hàng chênh chếch xoay xoay dán ở trên mặt, cảm giác ngứa tê tê khó chịu lung tung. Toàn thân Trình Mộ Diên cả kinh run lên, hầu như là theo bản năng đưa tay đẩy Sở Phi Ca, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, tiểu nhân nhi kia cả người ngồi không vững, đầu liền đυ.ng vào bàn gỗ phía sau, thân thể cũng từ trên đầu gối Trình Mộ Diên té xuống.

"A!" Sở Phi Ca ngã xuống đất đầu tiên là phát sinh rên lên một tiếng, sờ sờ sau gáy sưng lên một cục u lớn còn có cái mông té sưng phù, lập tức liền đỏ cả vành mắt. Nhìn lại một chút Tiểu Thúy cùng Trình Mộ Diên đều đang không có ý đến đỡ mình, thấy oan ức nước mắt liền lách cách lách cách rơi xuống.

"Đau! Ô ô. . . Diên nhi tỷ tỷ đau!" vừa nãy mới bắt đầu rơi lệ giờ đã biến thành gào khóc, Trình Mộ Diên cuối cùng hoàn thần. Nhìn Sở Phi Ca ngồi dưới đất khóc sắp không thở nổi, nhưng dáng vẻ còn hung hăng đưa tay muốn mình ôm nàng, chỉ cảm thấy ở tim đột nhiên run lên, như là bị thứ gì chặn lại rất khó chịu.

"Xin lỗi. . . Ta. . . Ngươi đừng khóc." Kỳ thực, Trình Mộ Diên cũng không phải chán ghét tiểu hài tử, ngược lại, nàng còn rất yêu thích những tiểu hài. Bởi vì Vương Mặc Viện lúc sinh Trình Mặc cùng Trình Viện sau đó bởi vì khó sinh mà tạ thế, vì lẽ đó Trình Mộ Diên thân là hài nhi lớn nhất trong ba hài tử, liền rất sớm đã phải đảm nhiệm trọng trách của mẫu thân.

Trưởng tả vi mẫu (chị lớn thay mẹ), lúc truóc Trình Mộ Diên đều là cố gắng hết khả năng có thể của mình để chăm sóc từ lúc Trình Mặc cùng Trình Viện vẫn là hài nhi. Mãi đến tận hai người lớn lên, loại chăm sóc này cũng đã biến thành thói quen. Bây giờ, nhìn thấy tiểu nhân nhi đáng yêu khóc thành dáng dấp như vậy, nói không đau lòng là giả.

Quyết định tạm thời quên đi cử chỉ vô lễ vừa nãy của tiểu oa nhi, Trình Mộ Diên ngồi xổm xuống vuốt đầu Sở Phi Ca, chậm rãi ôm lấy nàng một lần nữa thả lại trên đầu gối của mình."Được rồi, đừng khóc, là ta không đúng, không nên dùng sức đẩy ngươi như vậy. Đầu còn đau không? Có còn chỗ nào bị va trúng hay không?"

Không giống thanh âm cùng biểu hiện lạnh như băng ngày trước, nữ tử trước mắt, khẽ cau mày, sợi tóc vi loạn. Nhìn trong mắt của mình, nhiều là sủng nịch cùng thương tiếc. Sở Phi Ca hơi sững sờ, dùng tay chùi lung tung trên mặt rồi liền ngẩng đầu lên cùng Trình Mộ Diên bốn mắt nhìn nhau, vật phẩm đẽo gọt tinh tế.

Ánh mắt như thế, Sở Tường thân tuy là phụ thân cũng chưa từng dành cho chính mình. Tuy rằng Sở Tưởng ở thời điểm nàng khổ sở cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ dỗ dành mình, thế nhưng so với Trình Mộ Diên thương tiếc lại có chút không giống. Từ lúc hiểu chuyện tới nay, Sở Phi Ca liền không giống như khi còn bé luôn dính lấy Sở Tường như vậy nữa. Bởi vì nàng phát hiện ánh mắt Sở Tường nhìn mình càng ngày càng kỳ quái, ngoại trừ nàng có thể hiểu rõ tình cảm dành cho mình ra, tựa hồ có thêm chút tình cảm khác mà chính mình đọc không hiểu.

Mà ánh mắt bây giờ của Trình Mộ Diên, chính là có tinh khiết mà Sở Tường chưa từng có. Vào giờ phút này Sở Phi Ca, vì ánh mắt tinh khiết của Trình Mộ Diên như vậy mà cảm thấy mừng rỡ, không biết ở sau này, bản thân nàng sẽ có bao nhiêu chán ghét ánh mắt như thế

Tiểu Thúy ở một bên nhìn hai người chuyển động cùng nhau đem miệng há thật to, không chỉ là mức độ nhét vừa một cái trứng gà không thôi, mà phỏng chừng đến cả một gà mái, cũng có khả năng nhét vào hoàn hảo mà không chút tổn hại.

Bên khóe miệng nữ tử này mang theo nụ cười nhạt đúng là Trình Mộ Diên sao? Tiểu Thúy ở trong lòng hỏi mình. Đến tột cùng đã bao lâu không nhìn thấy người này cười qua nữa? Dù cho là miễn cưỡng cười, tự giễu cười, cũng theo cuộc sống một năm một năm vòng đi vòng lại mà biến mất hầu như không còn. Từ trước kia tới hôm nay, vẻ mặt Trình Mộ Diên cũng chỉ có hai loại.

Một loại, là mặt không hề biểu cảm. Mà một loại khác, lại là âm u bi thương.

Thế nhưng ở vào giờ phút này, lại bởi vì hài tử vẻn vẹn mới gặp mặt hai lần này, có thêm loại vẻ mặt thứ ba.

"Diên nhi tỷ tỷ, tỷ vừa nãy là không phải giận ta?" Khóc xong rồi tiểu nhân nhi lại đổi một khuôn mặt tươi cười, khuôn mặt mập mạp còn hiện ra đỏ ửng nhàn nhạt. Nàng cẩn thận từng li từng tí một hỏi Trình Mộ Diên, đồng thời còn duỗi tay nhỏ ra cầm lấy cái ghế dưới thân, chỉ lo Trình Mộ Diên sẽ đem nàng đẩy xuống nữa.

"Ây. . . Không phải. . . Ta. . . Chỉ là. . ." Nghe được vấn đề của Sở Phi Ca, Trình Mộ Diên không tự chủ được mà hồi tưởng lại tình cảnh vừa nãy. Liền ngay cả nàng cũng không biết mình rốt cuộc là làm sao, đối phương rõ ràng chỉ là một tiểu hài, hơn nữa sức cắn người cũng không đến nơi đến chốn, tại sao chính mình sẽ có phản ứng lớn như vậy? Trình Mộ Diên nghĩ mãi mà không ra, cuối cùng cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một cái cớ để qua loa chính mình.

Có thể, là quá lâu không có cùng người khác tiếp xúc thân mật như thế chứ?

"Diên nhi tỷ tỷ, tỷ lại đang nhớ chuyện gì khổ sở có đúng hay không?" Chờ Trình Mộ Diên lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy mặt Sở Phi Ca phóng to xuất hiện ở trước mắt mình. Ở trong lòng âm thầm thở dài, tiểu hài ở độ tuổi này, đúng thật là phiền toái. Không chỉ khó lừa, liền liền tâm sự của chính mình càng đều thăm dò rõ rõ ràng ràng. Sau này trông thấy, hay là nên trốn đi là tốt hơn.

Nhìn dáng vẻ Trình Mộ Diên bất đắc dĩ, Sở Phi Ca ngoẹo cổ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, Trình Mộ Diên không biết bởi vì hành vi của chính mình đã để tiểu hài mắc chứng hoảng sợ.

"Diên nhi tỷ tỷ, kỳ thực ta không phải là không muốn sang đây gặp tỷ, chỉ là ta sau khi hồi cung thì liền sinh bệnh. Mãi đến tận hôm qua mới có sức lực xuống giường, tỷ nhất định chờ đến sốt ruột có đúng hay không? Ta ở đây chịu nhận lỗi với tỷ, lần sau ta nhất định sẽ đến sớm hơn chút." Sở Phi Ca một mặt chân thành nói, nói xong còn không quên hướng về Trình Mộ Diên làm một lạy.

Trình Mộ Diên nhìn nàng khôi phục lại tinh thần ban đầu, Ngụ ý đem Sở Phi Ca ngồi ở trên người mình thả xuống đất, lại khôi phục lại khuôn mặt cùng dáng vẻ xa lánh ngày thường kia."Ân, nếu ngươi bệnh nặng mới khỏi, nên hảo hảo ở trong cung nghỉ ngơi mới phải, không có chuyện gì lại chạy đến nơi đây làm cái gì đây? Hơn nữa, ta không phải nói với ngươi không cho phép lại tới nữa sao?"

"Có thể. . . Nhưng là. . ." Nghe đến mấy câu này, trong lòng Sở Phi Ca lại là một trận ủy khuất. Nàng đem đầu ép cực thấp, không muốn để cho Trình Mộ Diên nhìn thấy viền mắt của mình lại đỏ, một đôi tay nhỏ dùng sức nắm góc áo, hận không thể đem tiểu áo bông kia xé hỏng rồi."Ai… Quên đi, ngươi hiện tại liền trở về đi, sau này cũng không được trở lại. Tiểu Thúy, đưa nàng hồi cung." Trình Mộ Diên nói xong, liền đứng dậy trở lại trong buồng, không đi xem một lớn một nhỏ bên ngoài nữa.

"Diên nhi tỷ tỷ nhất định rất ghét ta đúng hay không? Ta vừa mới đến, liền muốn đuổi ta đi, còn nói ta lần sau không được trở lại." Sở Phi Ca bĩu môi lầm bầm, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng là bị Tiểu Thúy bên cạnh cùng Trình Mộ Diên lỗ tai rất thính nghe được không sót một chữ."Ai u, Tiểu công chúa, ngươi cũng đừng tùy hứng như thế có được hay không? Ngươi lúc nào cũng lén lún chạy đến đây, mẫu hậu ngươi sẽ không lo lắng sao? Vẫn để cho ta đưa ngươi trở về đi thôi." Tiểu Thúy ngồi xuống dụ dỗ Sở Phi Ca, chỉ lo nàng lại khóc lên.

"Được." Trả lời vẻn vẹn một chữ, lại làm cho Trình Mộ Diên cùng Tiểu Thúy cả kinh. Không thể tin tưởng nhìn nàng ta thẳng thắng trả lời như vậy, Tiểu Thúy dùng tay sờ sờ trán của chính mình, lại sờ sờ trán Sở Phi Ca. Không đúng a, lúc này cũng không bị sốt a? Tiểu công chúa này, khi nào nói chuyện trở nên tốt như vậy?

"Đi a! Các ngươi không phải muốn đuổi ta đi sao? Ta hiện tại liền đi! Cũng sẽ không bao giờ trở lại!" Sở Phi Ca nói xong cũng đi ra cửa, còn cố ý lấy hai cái chân dùng sức giẫm mặt đất. Nhìn thấy nàng một bộ dáng vẻ là mình và Trình Mộ Diên trêu chọc nàng, Tiểu Thúy thật sự rất muốn nói một câu. Cảm tạ, ngươi tốt nhất đừng trở lại.

"Tiểu Thúy, ngươi mang theo nàng hồi cung đi, đừng để cho nàng chạy loạn." Giữa lúc Tiểu Thúy nhìn theo Sở Phi Ca lúc ra cửa, giọng nói Trình Mộ Diên từ trong phòng truyền đến. Tuy rằng ngữ điệu vẫn thanh thanh thản thản như vậy, có từ giọng nói kia Tiểu Thúy nghe ra bên trong có một chút ý vị mất mát.

"Ồ. . . Tiểu thư." Tiểu Thúy đẩy cửa đi ra ngoài, tìm bóng người Sở Phi Ca xung quanh, nhưng đột nhiên nhìn kĩ ở bên góc tường có một vệt hồng nhạt kia. Tiểu công chúa này, dĩ nhiên là trốn ở nơi này.

"Ngươi. . . ?"

"Xuỵt. . ."

Giữa lúc Tiểu Thúy muốn nói chuyện, Sở Phi Ca vội vàng làm động tác chỉ câm miệng, đem nàng kéo đến bên góc tường cùng trốn với mình.

"Ngươi làm sao không chịu đi về đây? Công chúa?" Tiểu Thúy một mặt ý cười hỏi, trong dự liệu nhìn thấy mặt Sở Phi Ca có chút ửng hồng.

"Ai nói ta muốn đi về? Có điều ta nghĩ là muốn thoáng khí một chút mà thôi."

"Nga? Thoáng khí có thể xuyên đến nơi góc tường này sao?"

"Không. . . Không. . . Không cần ngươi quan tâm!"

"Được được được, ta mặc kệ, vậy cũng phiền phức công chúa ngươi nói chuyện nhỏ tiếng hơn một chút được hay không, để tránh khỏi bị tiểu thư nghe được thì cũng không Tốt đây."

"Không cần ngươi nói, ta tự nhiên biết. Nói chung, ta chính là không dự định đi về rồi, bất luận làm sao, ngươi cũng phải tìm một chỗ để ta ẩn đi." Dáng vẻ Sở Phi Ca một mặt không cho từ chối nói ra, mắt thấy Tiểu Thúy muốn nói cái gì, lại vội vàng tưới dầu lên lửa."Ngươi lần trước đã đáp ứng yêu cầu ta là dẫn ta tới đây, kết quả lâu như vậy, vẫn là tự ta tìm đến. Tiểu Thúy tỷ tỷ, ngươi không có quên lần trước ngươi đã nói chứ? Lừa gạt tiểu hài tử là phải bị thần tiên trên trời trừng phạt! Vì lẽ đó để cho ngươi không bị trừng phạt, ta liền cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội đi!"

Lời này vẫn là một hài tử năm tuổi có thể nói ra sao? Tiểu Thúy ngu dại nhìn vẻ mặt Sở Phi Ca ra kiểu gian kế đã được thực hiện, chân tâm hoài nghi.

/p4-d5"j0